Năm nay anh ta được hai mươi bảy tuổi là người đàn ông trưởng thành, khá lạnh lùng và hầu như rất ít để ý đến nữ nhân, nhưng lại được nữ nhân yêu thích vì độ thanh lịch phong độ đẹp trai trầm tính, lại là con nhà giàu có, thế nên không có một cô gái nào mà không ham muốn được lấy anh ta cả,
Âu Thành Nghiêm, anh ta cầm lấy chiếc bánh đi đến khách sạn của nhà anh ta, cau mày nhanh chóng bước đi lạnh lùng bước vào phòng, đó là phòng của bà nội anh ta "Bà, cháu mua bánh cho bà đây "
Bà lão bên trong phòng khách sạn đang ngồi xem số doanh thu của khách sạn, thì thấy anh ta bước vào, gương mặt bà liền khó chịu ngay, còn nói từ mỉa mai với đứa cháu này "Cháu vẫn còn nhớ ta là bà của cháu rồi sao "
Âu Thành Nghiêm đặt chiếc bánh xuống, ngồi đời diện với bà, anh ta liền ngụy biện trả lời bà, "Bà, cháu xin lỗi, cháu ở đây là vì công việc mà bà "
Bà nghiêm túc cau mày, quay qua nhìn anh ta, bà còn nói móc anh "Cháu vì công việc hay là trốn tránh hôn nhân "
Anh ta đã bị nói trúng tim đen, chột dạ đến nỗi không nói được lời nào với bà nữa, anh ta chỉ biết im lặng,
"Ngày mai cháu hãy theo ta về Trung Quốc ngay "
"Bà, cháu... " anh ta gương mặt trở nên căng thẳng tâm trạng,
"Không nói nhiều " bà Âu nhất quyết đem anh ta về, bà không thể cứ để đến bà chết vẫn không có cháu bế,
Sau đó anh không có lời kháng cự nào thêm được nữa, vẫn là nghe lời bà ngày mai về lại nhà, và những không việc giao cho người quản lý mà bà Âu tin tưởng nhất,
Còn về phía bên Cố Ninh Tinh, cô và Kháp Kháp cả hai cùng nhau ăn một bữa tiệc mừng sinh nhật của kháp Kháp xong, thì cô lại lên lầu xem lại bài phát biểu của mình khi tốt nghiệp sắp tới đây,
Cô vừa ngồi vào bàn học một lúc thì đột nhiên kháp kháp hối hả chạy vào, còn khóc lóc nữa "Tiểu... Tiểu thư, ở... Ở nhà "
"Em làm sao vậy, từ từ nói nào " Ninh Tinh mỉm cười khi thấy em ấy khóc, cứ tưởng em ấy bị gì nên bảo em ấy từ từ nói,
Thế nhưng Kháp Kháp vững cứ khóc nức nở, giọng nghẹn lại còn trả lời lắp bắp nữa, "Ở... Ở nhà sảy ra chuyện rồi ạ "
Ninh Tinh tuy rất thương em ấy, nhưng cô không chịu được khi em ấy nói chuyện không rõ ràng với mình, cô ngỡ ngàng mà hỏi lại em ấy, "Có chuyện gì em hãy nói rõ ràng xem nào "
Kháp Kháp liền khóc một hơi thật lớn, rồi mới cố gắng kiềm lại nước mắt, mà nói rõ ràng cho cô biết sự thật ở nhà, "Người hầu ở nhà vừa nãy gọi điện cho em nói là nhà họ Cố đã bị cháy rồi ạ, tình trạng lão gia và phu nhân vẫn còn bên trong nhà đó ạ "
"Sao, chuyện em... Em nói là thật đấy à " Ninh Tinh giật mình hốt hoảng, thân thể liền run rẩy khi nghe chuyện này, cô cứ tưởng mình nghe nhầm,
Kháp kháp gật đầu, xác định lời mình nói là sự thật, vì lúc ban đầu cô cũng không dám tin về điều này, "Em... Em nói thật đó cô, chúng ta mau về gấp đi ạ "
Xác thật quả là chuyện thật sự, cô như chết lặng run sợ mà khuỵ thân thể xuống, cô ôm lấy mặt mà khóc nức nở, "Ba, mẹ "
Kháp Kháp bên cạnh liền ôm đỡ lấy tiểu thư mình khi cô thật sự muốn xỉu, "Tiểu Thư... Tiểu thư "
Ninh Tinh thật sự không thể ngất đi lúc này, cô liền kiềm nén đau thương của mình lại, suy nghĩ dù còn một ít hy vọng, cầu mong ba mẹ cô sẽ không sao, nên quyết định bảo Kháp Kháp chuẩn bị vé máy bay, nhanh nhất có thể, "Không được, chúng ta phải về thôi, kháp kháp em mau đặt vé ngay đi, đi ngay không cần thu xếp gì cả "
Kháp Kháp cũng chợt nín khóc đi, vì cô phải làm gì đó cho tiểu thư mình,
"Dạ "
Cả hai lật đật nhanh chóng hối hả đi đến sân bay về nhà,
Cô ngồi trên máy bay, thật sự tâm trạng không yên tâm chút nào, lòng bồn chồn lo lắng đến nỗi, cũng không tài nào ngủ được, đến ăn cô cũng không có tâm trạng để ah
Kháp Kháp cũng lo lắng cho cô và cả nhà họ Cố, thế nhưng điều cô lo nhất chính là tình trạng hiện tại của Cố Ninh Tinh, dù ở trên máy bay rất nhiều giờ, thế mà không ăn uống gì cả, ngay cả chợp mắt một chút cũng không thể,
Đến nơi sân bay Bắc Kinh, Kháp Kháp liền nhận được cuộc gọi từ người quản gia của nhà họ Cố, ông ta bảo là hiện tại Cố Ninh Tinh đừng về nhà,
Cô nghe những lời Kháp Kháp vừa nói, cô liền trở nên bực mình cáu gắt lên, cớ sao lại không cho cô về nhà gặp ba mẹ mình, khi tâm trạng của cô rất bất an lo lắng, ba mẹ cô sống chết ra sao, vậy mà lại không cho cô về, thế nên cô không nghe theo nhất quyết phải về nha xem,
Kháp Kháp thật sự cũng muốn cho cô về nhà xem tình hình như thế nào, em ấy cũng biết cô thật sự rất lo lắng đến ra sao, thế nhưng Kháp Kháp phải bảo vệ tính mạng của cô, "Tiểu thư em xin lỗi "
Kháp Kháp liền đánh vào sau ráy của cô, khiến Ninh Tinh liền Ngất đi, Kháp Kháp là bất đắc dĩ mới làm thế, vì lời quản gia nói, ông bà lão gia phu nhân vẫn chưa có tình hình ra sao gì cả, nhưng sự nghi ngờ của ông, chắc có thể là kẻ thù hoặc người thân cận của nhà họ Cố, cố tình gây ra, thế nên trước mắt không thể để cô lộ diện được,
Kháp Kháp đưa cô đến nhà chung cao cấp, mà trước đó Ninh Tinh được ba mẹ mua cho để sau này có chuyện gì,
Thật lâu sau, Ninh Tinh chợt tỉnh dậy, liền nhớ lại chuyện Kháp Kháp làm mình bất tỉnh, cô rất tức giận về chuyện này, "Kháp Kháp em... "
Kháp Kháp ở gần chăm sóc cô, liền thấy cô tỉnh lại, em ấy ngay lập tức quỳ xuống nhận lỗi,"Tiểu thư em xin lỗi "
"Chuyện này là sao, sao em lại đánh ngất chị chứ "
Kháp Kháp cúi đầu xuống, giọng trở nên khó nói, thế nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng phải nói ra thôi,
"Tiểu thư... Tiểu thư cô hãy khóc đi, lúc nãy quản gia gọi đến nói ông bà chủ đã không còn nữa ạ "
"Sao em... Em có biết mình đang nói gì không vậy hả "
Cô tức giận vì lời nói của Kháp Kháp, cô không muốn tin điều đó là sự thật, mà đau lòng nghẹn ngào khóc nức nở thật lớn,
Kháp Kháp ngồi bên cô, ôm chặt lấy Ninh Tinh, cô bé cũng đau lòng khóc theo tiểu thư của mình, "Tiểu thư cô cứ khóc đi ạ "
Sau một trận cả hai khóc thật lâu, Cố Ninh Tinh dù là có mạnh mẽ vẫn không thể nào tiếp nhận được cú sốc quá lớn đối với cô, cô khóc đến mệt mỏi mà ngất thiếp đi trên tay Kháp Kháp,
Kháp Kháp, thấy cô ngất đi cô liền đặt Ninh Tinh xuống, đắp chăn đàng hoàng lại giúp cô,
Kháp ra khỏi phòng cô, dự định sẽ bảo vệ cô đến cùng, chăm sóc cô như ông bà đã căn dặn cô, cô phải dùng tính mạng này bất chấp làm tròn trách nhiệm này,
Cố Ninh Tinh thiếp đi đến gần chiều mới tỉnh lại, Và giờ đây cô như người không hồn ngồi một góc dựa vào tường, lúc tỉnh lại cô vẫn cứ khóc đến hai mắt sưng húp lên,
Kháp Kháp đi vào phòng cô, bê thêm một bát cháo nóng để cô ăn, lúc vào cô nhìn thấy Ninh Tinh dựa vào tường khóc nức nở, khiến em ấy rất đau lòng,
Cô bé nhanh chóng cầm bát cháu đưa cho cô ăn, nhưng Cố Ninh Tinh vẫn không phản hồi nào,
"Tiểu thư, cô hãy ăn bát cháo này đi, từ hôm qua cô đã không ăn gì rồi " Kháp Kháp cố gắng năn nỉ cô ăn, vì sợ cô nếu như tình trạng này, tiểu thư của cô sẽ kiệt sức mất,
"Tiểu thư em năn nỉ cô, hãy ăn đi ạ, dù ông bà đã mất, nhưng vẫn còn thiếu gia cần cô chăm sóc nữa đó "
"Anh hai, anh ấy có sao hay không " Cố Ninh Tinh nghe đến anh mình chợt giật thót lên, cô thật sự quên mất anh hai của mình,
"Thiếu gia tình trạng đang ở trong bệnh viện điều trị, vì trước đó nhà cháy, thiếu gia không có ở trong nhà ạ "
Cố Ninh Tinh nghe những lời này, cũng giảm bớt phần nào trong người, thế nhưng dù có thở phào nhẹ nhõm thì gánh nặng đau thương trong lòng cô vẫn không thể nào giảm được khi mất đi ba mẹ,
"Em đưa chị bát cháo " Cố Ninh Tinh cầm lấy bát cháo trên tay Kháp Kháp mà ăn một cách thật nhanh, ba mẹ cô đã mất, nên cô cần phải mạnh mẽ, có sức khỏe để còn chăm sóc cho anh hai của mình nữa,
Kháp Kháp nhìn cô ăn mà lòng vui lắm, cô ruốt cuộc cũng đã trở lại như thường ngày của một Cố Ninh Tinh mạnh mẽ,
Sau đó Kháp Kháp mới kể cho cô nghe mọi chuyện về vụ tại sao nhà bị cháy, vì nó có liên quan đến chuyện thua lỗ của công ty, thế nhưng phía cảnh sát vẫn chưa điều tra được là ai đã làm,
Nghe đâu có dính dáng với nhà nhiều nhà cổ đông làm ăn cùng với nhà họ Cố, thế nên dù vậy phía cảnh sát vẫn đang điều tra vụ này,