Mục lục
ÔNG XÃ CẦM THÚ KHÔNG ĐÁNG TIN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edior: Đường Thất Công Tử

Ngày đó, Tống Hưng Quốc mang theo vợ bé tìm tới cửa, Chu Tĩnh di tức giận liên tục gọi hơn chục cuộc điện gọi Tống An Cửu đang đua xe ở bên ngoài trở về gấp.

Lúc ấy trong lòng An Cửu phiền muộn, lúc đua xe không cẩn thận thì lật xe xuống, may mắn khả năng phản ứng nhanh nhẹn nên không đáng ngại, cũng không quan tâm Thẩm Hoán sợ hãi mà muốn kéo cô đi bệnh viện, sững sờ tại chỗ thì lôi lên xe mô - tô bên ngoài dường cái, sau đó trực tiếp phi nhanh đến chỗ ở của Lương Đông.

Quản gia ở phía sau liều lĩnh hét sợ hãi khuyên cô nên đổi quần áo thì tốt hơn, cứ dáng vẻ đầy bụi đất này đi thẳng vào trong. Không ngoài dự liệu chân vừa mới bước đi vào thì bị Tống Hưng Quốc đập một chén trà xuống.

"Mày xem bộ dáng mày giống cái gì!" Tống Hưng Quốc nhìn cô khó khăn lắm tránh qua chén trà này, nghe tiếng nện vỡ vụn trên sàn nhà càng tức giận hơn.

An Cửu liếc mắt không chút để ý, Chu Tĩnh Di thấy cô tránh không kịp và Lương Giai Giai vui sướng khi người gặp họa, ngoài ra còn có vẻ mặt chẳng phân biệt được Lương Đông và mẹ ghẻ Phương Như.

Trường hợp ngày hôm nay này Lương Giai Giai vốn làm người đi sau không nên có mặt ở đây, nhưng cô quá lo lắng Chu Tĩnh Di sẽ nhất thời mềm lòng nhận lấy quyền nuối dưỡng Tống An Cửu, giỏi nhõng nhẽo.

Kéo dài thời gian trốn tránh không muốn trở về, cô muốn tự mình kiểm tra, tóm lại nhất định không thể cho cô ta vào cửa nhà họ Lương, đó là nhà của cô.

An Cửu tùy tiện kéo cái ghế ngồi xuống, "Hôm nay ông lại sòng phẳng, ít nói nhảm, gọi tôi trở về có chuyện gì nói thẳng đi!"

"Khốn kiếp!!! Mày cho rằng mày đang nói chuyện với ai!" Nếu như trong tay vẫn còn chén trà, Tống Hưng Quốc khẳng định một lần nữa lại ném ra ngoài.

"Chu Tĩnh Di cô nhìn đi! Đây chính là con gái tốt cô sinh! Tóm lại tôi không dạy được! Nếu nó ngoan còn chưa tính, cô xem cái bộ dáng này của nó, nếu cô tốn tâm tư sẽ không như vậy?"
"Lúc ly hôn tòa án đã xử An Cửu thuộc về ông, bây giờ cưới vợ sinh con thì rảnh rỗi muốn đẩy phiền phức cho tôi, thật ra ông nghi được đấy! Tôi cho ông biết, không thể nào! Còn nữa, cái gì gọi là tôi sinh con gái tốt, chẳng lẽ không phải con gái ông sao?"

Tống Hưng Quốc liếc Lương Đông một cái, lộ một nụ cười ác độc, "Ai biết có phải con gái của tôi hay không!"

"Tống Hưng Quốc, ông đừng khinh người quá đáng! Có nhiều người cha có cái gì đó với con gái! Cuối cùng nó là con gái của ai nhìn mặt mũi ông cũng biết!" Chồng trước mang theo vợ bé tìm tới cửa, ngay trước mặt chồng và con gái vũ nhục mình, Chu Tĩnh Di đã hoàn toàn không cách nào nữa duy trì dáng vẻ cao quý xinh đẹp, nói chuyện cũng bắt đầu không lựa lời nói.

"Cô ít dội nước dơ lên người tôi đi. Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm! Cô làm chuyện tốt, còn sợ người ta nói sao?" Tống Hưng Quốc bình thường cũng coi là một nhân sĩ(người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ), nhưng vừa gặp phải Chu Tĩnh Di nuôi dạy những thứ kia thì hoàn toàn quên hết đi.

"Ông......" Chu Tĩnh Di mất khống chế còn muốn nói, lại bị Lương Đông kéo.

Không thèm để ý lời nói bình thường của Tống Hưng Quốc chút nào, Lương Đông bình tĩnh hòa nhã nói: "Tất cả yên tĩnh một chút, hôm nay chúng ta đến giải quyết vấn đề."

Bây giờ Lương Đông đã xưa đâu bằng nay, nói chuyện cũng có một chút lo lắng.

"Vậy ông nói làm thế nào?" Chu Tĩnh Di chán nản hỏi.

"Không bằng, hỏi ý kiến An Cửu một chút, hỏi nó muốn ai?" Lương Đông giống như thân thiện đề nghị.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Tống An Cửu, Lương Giai Giai lại lo lắng thẳng thắt lưng dậy, mặt cảnh cáo nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ cô nói muốn Chu Tĩnh Di.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK