Mục lục
ÔNG XÃ CẦM THÚ KHÔNG ĐÁNG TIN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sư Tử Cưỡi Gà



An Cửu đỡ trán: "Em đừng có mở miệng gọi anh rể liên tục vậy, ai cho em gọi anh ấy là anh rể? Anh ấy đã không phải anh rể của em từ lâu rồi!"



Tiểu An Bình làm như thật thở dài: "Chị, chị vẫn giận anh rể sao? Kể từ khi chị đi rồi về, anh rể thường xuyên đến thăm em, mang em đi chơi, đi ăn ngon, giúp chị chăm sóc em. Anh rể vẫn luôn vô cùng nhớ chị, trà không nhớ cơm không nghĩ phụ nữ cũng không muốn, cầu cũng không được, lúc ngủ, cứ trằn trọc không yên, một ngày không gặp như cách ba thu, tương tư gặp nhau biết ngày nào, mãi tương tư cứ nhớ nhung, đoạn tương tư này vô cùng vô cùng, từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây, cả hai thê lương sau ly biệt, không chịu nổi phải oán cùng ánh trăng, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, mong sao được sớm sớm chiều chiều, hỏi thế gian, tình là chi, trực giáo nhân sinh tử tương hứa......"



Lúc đầu còn bình thường, mấy cái sau thì quá kỳ cục rồi.



An Cửu liếc người đàn ông đối diện một cái: "Anh dạy à?"



Những thứ này tuyệt đối không phải thứ học sinh tiểu học năm ba sẽ đọc.



Phó Thần Thương ho nhẹ một tiếng: "Em nghĩ thế nào?"



Cô nghĩ rằng...... Phó Thần Thương sẽ không dạy mấy cái thứ không có tính logic gì đó. Cái này rõ ràng chính là chắp vá lung tung, nhưng làm khó cậu một chữ cũng không sai.



Nếu do cậu nghĩ ra, vậy thằng nhóc kia thật sự một lòng hướng về Phó Thần Thương!



An Cửu đang rất buồn rầu, lại nghe tiểu An Bình nịnh hót gọi mình.



"Chị......"



"Gì?"



"Chị đừng cãi nhau với anh rể được không?"



"Chị không cãi nhau với anh rể của em."



Bởi vì anh ấy hoàn toàn không phải anh rể của em.



Tiểu An Bình nghe xong thì vui mừng, chờ mong hỏi không dứt: "Chị trở về thì sẽ không đi nữa phải không?"



An Cửu ngớ ra: "Có lẽ......"



Thật ra thì có lúc cô cũng mờ mịt, trở về rốt cuộc là đúng hay sai.



Cả đời đi tha hương mặc dù thê lương, nhưng dầu gì bên cạnh còn có hai đứa nhỏ, trở về cố hương thì sao? Trừ một người em trai, hai bạn tốt, hoàn toàn chẳng có ký ức nào tốt đẹp cả, nơi nào chẳng giống nhau, tại sao, tại sao muốn trở về chứ......



An Cửu trả lời vô tâm như vậy, Phó Thần Thương lại nghe được thâm ý bên trong, khắc vào trong xương, lúc này lập tức cau mày lại, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc.



Phó Thần Thương đưa di động cho tiểu An Bình: "Gọi điện thoại cho ba mẹ em nói một tiếng đi."



Tiểu An Bình cầm điện thoại di động, không quên nhắn nhủ với An Cửu: "Chị yên tâm đi, em sẽ không nói cho ba mẹ biết chị đã trở về!"



Cậu còn nhớ chị không thích ba mẹ!



"A lô, ba...... Hừ! Con biết ngay ba sẽ quên mất! Ba là người đàn ông không có trách nhiệm...... Ba không cần đến nữa, hay là đến nhà bà ngoại dỗ mẹ về đi! Con đang ở chung với anh rể!"



An Cửu ở bên nghe được chỉ im lặng.



Phó Thần Thương rút tay về, thuận miệng nói: "Năm đó em vừa đi, anh tạm thời phái Lục Châu tiếp nhận Tống thị, em đã trở về, tìm thời gian đến gặp cậu ta một chút."



Phó Thần Thương đột nhiên bỏ một quả bomb, An Cửu lấy làm kinh hãi.



Cô vốn đã quên còn có chuyện này.



Không đợi cô phục hồi tinh thần, kế tiếp còn khoa trương hơn.



"Có thể em sẽ không đọc, trên thỏa thuận ly hôn nói rất rõ, năm năm trước anh đã chuyển toàn bộ Thịnh Thế qua tên em, những năm này cũng do chính anh quản lý giúp, em chuẩn bị một chút......"



"Đợi đã đợi đã!" An Cửu vội vàng kêu tạm ngừng: "Phó Thần Thương anh có ý gì hả?"



"Ý trên mặt chữ."



"......" Người này điên rồi sao? Có người đưa tiền ra ngoài như anh sao?



Những năm này cô tự cấp tự túc cơm no áo ấm, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua rất tốt, phong phú vui vẻ vừa đủ. Anh đột nhiên đưa ra áp lực như vậy, thật làm cô điên đến hỗn loạn......



Ngay sau đó, Phó Thần Thương không hề cho cô cơ hội thở dốc, móc bóp rút chi phiếu ra: "Trong tấm thẻ này là tất cả tiền lãi năm năm qua của Tống thị và Thịnh Thế!"



"......" An Cửu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái đờ đẫn, bị hành vi não tàn liều chết ném tiền này của anh làm cho hoàn toàn kinh sợ.



Thật lâu sau cô mới phục hồi tinh thần, đẩy thẻ về: "Những thứ đó năm năm trước em không cần, năm năm sau càng không muốn."



Phó Thần Thương gật đầu bày tỏ không thành vấn đề, An Cửu mới vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe anh nói: "Ngày mai anh sẽ bảo Lục Châu rút khỏi Tống thị, về phần Thịnh Thế anh cũng sẽ từ chức."



"Phó Thần Thương anh điên rồi sao?!" An Cửu vỗ bàn.



(╯‵□′)╯︵┻━┻ Tên khốn này rốt cuộc muốn ồn ào đến mức nào thế!!!



"Em có thể lựa chọn không cần, nhưng mà anh cũng không có nghĩa vụ giúp em xử lý công ty nữa, năm năm nay anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ." Phó Thần Thương tuyệt tình nói cứng.



An Cửu quả thật im lặng chảy nước mắt, Phó Thần Thương nói cứ như tất cả đều không có gì sai, nhưng cảm giác có chỗ nào đó không đúng......



An Cửu đau đầu móc ra một điếu thuốc: "Đợi chút...... Anh để tôi từ từ......"



Thức ăn lên hết rồi, tiểu An Bình hoan hô một tiếng, không buồn không lo bắt đầu ăn.



Bụng An Cửu đói đến kêu vang, nhìn một bàn thức ăn nhưng mà một chút khẩu vị cũng không có.



Qua khoảng hơn 10" sau, An Cửu khuấy đều cơm trong chén, rốt cuộc nói: "Tùy anh muốn thế nào cũng được, cũng không phải là công ty của tôi, anh chấp nhận làm loạn thì không liên quan gì đến tôi!"



Phó Thần Thương gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, nói: "Có lẽ Tống thị phá sản em cũng không sao cả."



Một khi truyền ra tin tức đoàn đội tinh anh của Lục Châu rút lui, Tống thị tuyệt đối sẽ chống đỡ không lâu.



"Chị, chị ăn cái này đi, em nhớ chị thích ăn cay nhất ~"



An Cửu nhìn tiểu An Bình, cố nén tức giận!



Phó Thần Thương này cũng coi là kỳ hoa, đưa tiền cho người ta cũng có thể làm người ta không thoải mái như vậy, ngược lại muốn quất chết anh!



"Tóm lại, Thịnh Thế tôi tuyệt đối sẽ không muốn, về phần Tống thị...... Anh để tôi suy nghĩ một chút." An Cửu làm ra thỏa hiệp cuối cùng.



"Đừng quá lâu."



Dưới bi phẫn, An Cửu tiêu diệt toàn bộ mâm thịt bò cay này.



Ăn xong cơm tối, An Cửu và Phó Thần Thương cùng nhau đưa tiểu An Bình về nhà.



Cô không xuống xe, Phó Thần Thương dẫn An Bình vào.



--



Đi trên đường.



"Phó Thần Thương, nếu anh chỉ muốn đền bù cho tôi thì rất không cần. Một người muốn ăn táo, dù anh có cho anh ta chuối của toàn thế giới thì người đó cũng sẽ không vui vẻ."



"Hiện giờ anh muốn táo nhưng cũng chỉ có chuối. Anh chỉ muốn tự giảm bớt gánh nặng cho mình thôi." Phó Thần Thương nghiêm trang trả lời.



"......" Nói cái gì thì đến miệng anh luôn có thể bị nghịch chuyển.



"Thật ra thì, em còn có một lựa chọn nữa." Phó Thần Thương nhắc nhở.



"Cái gì?"



"Gả cho anh. Nếu là vợ anh, đương nhiên anh sẽ vô cùng vui lòng."



"......"



Không nghi ngờ gì nữa, Phó Thần Thương đang xoay 360 độ không góc chết trăm phương nghìn kế chỉ vì muốn ăn được một quả táo.



"Cho xuống đầu đường phía trước, cảm ơn." Vẻ mặt An Cửu không thay đổi đáp lại.



Chắc cô điên rồi mới có thể cùng thằng nhãi này khai thông.



"Thuận đường."



"Tôi không thuận!"



Phó Thần Thương ý vị sâu xa nói liếc nhìn cô một cái, sau đó ngừng xe ở đầu đường.



-- Cuối cùng đến nhà, An Cửu thả mình lên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.



Thịnh Thế chủ yếu kinh doanh giải trí và truyền thông, cô cũng coi như có quen biết, nhưng Tống thị thì khó giải quyết, ngành kiến trúc...... Cô một chữ cũng không biết.



An Cửu vuốt mặt, nghĩ gì thế! Thật sự muốn chuẩn bị tiếp nhận à!



Bây giờ cô cực kì thanh nhàn tự tại chọc ghẹo bảo bảo tiêu dao khoái hoạt, làm sao có thể đi chịu phần tội kia chứ!



Vấn đề là...... Bây giờ đã không phải vấn đề cô muốn hay không, cũng không thể không muốn.



Thịnh Thế tạm thời không đề cập đến, Tống thị thì......



Sao An Bình không nhanh lớn lên......



An Cửu lộn mấy vòng trên giường, tâm phiền ý loạn, buổi tối cũng không có tâm tình làm bánh ngọt.



Vốn cô đã mua xong quà cho Cảnh Hi rồi, bánh ngọt chỉ chuẩn bị cho Phạn Phạn ăn vặt thôi, nhưng không ngờ bị Phó Thần Thương hiểu lầm, đành đâm lao thì phải theo lao thôi.



An Cửu kéo chăn che mặt, thôi, ngủ! Sáng ngày mai dậy sớm một chút, dù sao party là vào buổi tối!



Sáng ngày hôm sau.



An Cửu năm giờ đã rời giường, lách ca lách cách lăn qua lăn lại thật lâu, phòng bếp hoàn toàn hỗn độn, mặt của cô cũng toàn bột mì và bơ, quan trọng là...... Trên bàn chỉ có thể dùng ‘một đống’ để hình dung thành phẩm.



A...... Nếu Phạn Phạn thấy được đồ chơi này, có lẽ sẽ khóc mất!



An Cửu cũng muốn khóc, ủ rũ cúi đầu bê một đống đó lên chuẩn bị xuống lầu dưới vứt, cả thùng rác được cô trang bị đầy đủ cũng không có chỗ để.



An Cửu mở cửa.



Sau khi thấy người ngoài cửa thì cả khuôn mặt sụp đổ mất rồi.



A! Tại sao......



Tại sao tại sao tại sao......



Tại sao mấy ngày nay mặc kệ là xoay người nghiêng người lật người quay đầu còn cả đi làm tan việc thì đều nhìn thấy gương mặt này vậy!



Quan trọng nhất là!!!



Tại sao người này mặc áo ngủ rộng mở lộ ra mảng ngực lớn nghiêng người dựa ở cửa nhà đối diện với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ thế hả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK