Mục lục
ÔNG XÃ CẦM THÚ KHÔNG ĐÁNG TIN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản ông ta tính chuyện khỉ gió gì, Tống An Cửu hoàn toàn không liếc mắt nhìn ông: "Muốn tôi đi thì tôi đi, muốn tôi trở về thì tôi phải trở về, ông cho rằng ông là ai?"



"Ba là ba con!"



Tống An Cửu mệt mỏi không nói nên lời, ngay cả gây gổ cũng mất hứng: "Bye bye không tiễn, hôm nay không có tâm trạng ầm ĩ với ông."



Thấy cô muốn bước đi, Phó Thần Thương săn sóc vịn hai vai cô, không nhanh không chậm hỏi: "Không biết đổng sự Tống dẫn An Cửu trở về có chuyện gì?"



Tống Hưng Quốc sửng sốt một chút, ngay sau đó đúng lý hợp tình nói: "Con bé là con gái tôi, tôi mang con bé về còn cần lý do sao?"



"Làm cha mẹ đương nhiên đều hy vọng con cái sống tốt, mặc dù Tống Hưng Quốc tôi không có tài đại khí thô [1] như Phó thị, nhưng con gái tôi cũng không phải có thể để các người tùy tiện đùa bỡn đâu!" Lời này có thể nói là không sợ cường quyền rồi.



[1] tài đại khí thô: có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục



Tống An Cửu dùng ánh mắt như gặp quỷ liếc nhìn Tống Hưng Quốc. Tống Hưng Quốc có thể nói ra những lời này, quỷ nhập vào người à?



Phó Thần Thương cũng không muốn giải thích với ông ta, lười nói nhiều thêm một câu, xem thường đến cực điểm: "Chờ ông có bản lĩnh dẫn người đi thì đến nói chuyện với tôi, mời về."



Anh còn quang minh chính đại, lấy quyền đè người xem như chuyện đương nhiên.



"Cậu......" Mặt Tống Hưng Quốc lập tức biến sắc như màu gan heo, hất tay nói: "An Cửu, tốt nhất mày nên nghĩ kỹ đi!"



Mọi người đi hết, Phó Hoa Sênh hào hứng, còn tưởng rằng đang xem kịch hay nữa!



Mới vừa rồi sắc mặt Tống Hưng Quốc thật đặc sắc mà! Từ trước đến giờ anh hai của cậu có bản lĩnh đao chưa ra khỏi vỏ đã làm người ta giận đến sống không bằng chết rồi.



Tống An Cửu nhìn Tống Hưng Quốc bị chọc tức rời đi, ánh mắt phức tạp.



Phó Thần Thương sờ trán cô, xác định nhiệt độ bình thường không còn phát sốt nữa mới yên tâm: "Mệt không?"



Tống An Cửu gật đầu một cái.



Hôm nay thật sự đủ rồi! Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng không muốn nghĩ. Vì sao đột nhiên Tống Hưng Quốc thay đổi thái độ, tại sao Phó Thần Thương không giải thích quan hệ với cô......



Phó Hoa Sênh chế nhạo: "Dù sao ông ta cũng là bề trên, đối xử với ông ta như vậy được không?"



Tống An Cửu bày tỏ đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy không tốt."



Phó Hoa Sênh lập tức hưng phấn nói: "Đúng không đúng không!"



Tống An Cửu: "Nên thả chó cắn ông ta mới đúng, tiện nghi cho ông ta rồi."



Phó Hoa Sênh: "......"



Phó Thần Thương ôm ngang Tống An Cửu lên, nói với Phó Hoa Sênh: "Em cũng trở về đi."



Bị Phó Thần Thương ôm kiểu công chúa trước mặt người ngoài, Tống An Cửu hơi xấu hổ, dứt khoát chôn đầu ở ngực anh giả chết.



Phó Hoa Sênh giận đến nghiến răng: "Này này, Phó hai anh cũng quá không hào phóng rồi, dùng em xong thì ném đi! Anh nghĩ em là bao cao su à!"



Lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng, ngược lại Phó Hoa Sênh và Tống An Cửu có điểm khá giống nhau.



Tống An Cửu cũng không biết nói gì cho phải, thật là núi cao còn có núi cao hơn.



Vợ chồng son người ta ngọt ngào như mật chàng chàng thiếp thiếp, bóng đèn như cậu thật sáng quá rồi.



Thật sự không thể nhìn nổi Phó Thần Thương này ôm được người đẹp về, tiểu nhân đắc chí tài sắc đều có đủ, Phó Hoa Sênh quay đầu trốn mất.



Anh đắc chí đi! Trước có Phó Cảnh Hi cản đường, sau có Tô Hội Lê đánh bất ngờ, nội bộ mâu thuẫn không ngừng, tiểu gia em ngồi chờ ngư ông đắc lợi, xem anh có thể phách lối đến đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK