Mục lục
ÔNG XÃ CẦM THÚ KHÔNG ĐÁNG TIN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi phản ứng lại kịp, An Cửu nhìn lại Phó Thần Thương thì có chút lo lắng nói: "Sẽ không sao chứ? Có đau không?”



An Cửu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, những năm qua bản thân đã từng là món đồ chơi bị chơi đùa đến thảm thương nên nhất thời cảm giác mình lo xa rồi.



---



Ba ngày sau, Phó Thần Thương cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.



Tuy nhà họ Phó đã cố gắng ngăn chặn tin tức bên ngoài nhưng vì Phó Thần Thương đang bị thương nặng đến nguy kịch nên tin tức vẫn càng lúc càng mạnh mẽ. Nghe đồn Phó Thần Thương rất có thể biến thành người sống đời sống thực vật, nếu có tỉnh lại thì toàn thân cũng bại liệt. Kết quả là chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Phó và Thịnh Thế đã hoàn toàn hạ xuống và đến rạng sáng ngày hôm nay đã hoàn toàn thất bại.



Mấy ngày nay Phó Hoa Sênh bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, Phó Cảnh Hi cũng từ nước ngoài trở về, thậm chí Phó Chính Huân phải tự mình đến công ty giải quyết vấn đề. Thế nhưng tất cả những thứ này đều không thể cứu vãn nổi cục diện đang hỗn loạn.



Năm năm qua, Phó Thần Thương cũng sớm đã trở thành trụ cột của toàn bộ tập đoàn. Bây giờ, một khi anh ngã xuống, không chỉ có nhà họ Phó mà ngay cả toàn bộ giới kinh doanh trong thành phố A này đều sẽ phải chịu mức ảnh hưởng vô cùng lớn.



Bên ngoài bệnh viện đều có phóng viên canh giữ 24/24h, mỗi ngày đều có hơn một trăm tám mươi người yêu cầu thăm bệnh nhưng tất cả đều bị Phó Chính Huân ngăn cản. Anh không cho phép bất cứ người nào quấy rối đến sự nghỉ ngơi của Phó Thần Thương.



Mà hai ngày nay, Phùng Uyển cùng hai bảo bối của mình phải bận rộn chạy đi chạy lại bên ngoài bệnh viện cùng chùa miếu, một mặt vội vàng mời bác sĩ chuyên khoa não, mặt khác lại đi khắp nơi cầu thần bái phật. Mà lúc này, bóng dáng vui vẻ hạnh phúc của hai tiểu bảo bối lúc trước cũng đã mất mà thay vào đó là dáng vẻ mù mịt, u mê cùng buồn bã. Nhìn lại cảnh ấy, bà chợt chạnh lòng thương xót.



Bà cũng đã từng nghĩ đến khả năng xấu nhất rồi, nhỡ đâu Phó Thần Thương thật sự không tỉnh lại thì những người bên kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội ngàn năm một thuở này. Hiện tại bọn họ còn bị vướng bởi ông cụ đã có lệnh không cho phép bọn họ tự ý về nước nhưng sau này cũng không dám chắc. Đến thời điểm An Cửu và hai bảo bối của cô trở lại, mà bọn họ cũng chỉ là cô nhi và quả phụ, bà quả thực không dám tưởng tượng sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.



Mấy ngày nay, An Cửu hầu như không chợp mắt, mọi chuyện đều đích thân cô làm. Dù cực nhọc ngày đêm, cũng không thể yên ổn nghỉ ngơi mà cứ vậy chăm sóc Phó Thần Thương, đôi mắt đều đỏ rực khiến Phùng Uyển đứng ở một bên nhìn, tâm tình cũng cực kỳ phức tạp.



Bà không biết An Cửu làm vậy có phải vì lý do Phó Thần Thương đã từng cứu cô ấy hay không, hay là bởi vì không muốn nợ anh nên mới tận tâm tận lực chăm sóc anh như vậy. Lúc trước trong lúc nhất thời kích động, bà đã từng nói ra những lời làm thương tổn đến cô ấy, tâm tư đã rất hối hận muốn nói lời xin lỗi nhưng vẫn không có cơ hội nào để cố gắng giải thích với cô ấy một chút. Vì lẽ đó, mấy ngày nay bà cũng không cơ hội nói chuyện với cô ấy, cũng không thể xác định hiện giờ tâm trạng của cô ấy đang cảm thấy như thế nào. Có điều những thứ này đều để nói sau, bởi vì lúc này Phó Thần Thương đang bất tỉnh, dù nói gì cũng đều không có ý nghĩa.



Dù tâm tư của mấy đứa nhỏ không nhanh nhẹn nhưng cảm giác của bọn chúng cũng khá nhạy cảm. Mọi người ai cũng nói với bọn chúng rằng ba sẽ không có chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người hình như là không phải vậy. Vì vậy, bọn chúng càng phải tỏ vẻ ngoan ngoãn.



Phó Chính Huân cũng cố ý sai người chuyển hai bộ bàn học lại đây, sau khi hai đứa trẻ dùng cơm như bình thường thì cũng liền ngoan ngoãn nằm nhoài người trên bàn học đọc sách và làm bài tập, chưa bao giờ gây ra ồn ào. Bữa cơm hoạt bát hiếu động cũng không diễn ra như bình thường mà thay vào đó là một không khí im lặng đến lạ thường. Cũng bởi vì quá tẻ nhạt mà bọn chúng ăn được nhiều hơn, An Cửu lại đang đau lòng nên cũng không ngăn lại, chỉ căn dặn rằng ăn xong phải đánh răng.



Phùng Uyển đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn thấy dáng vẻ hơi rối bời của An Cửu, tóc ngổn ngang tùy ý buộc sau gáy, ngồi ở cuối giường, cầm kiềm cắt móng đang tinh tế cắt móng chân cho Phó Thần Thương.



Phùng Uyển chỉ lẳng lặng nhìn một lúc, viền mắt đau xót, nhất thời mọi cảm giác xấu xa cùng đen tối đối với cô bé này cuối cùng cũng đều tiêu tan.



Nói cho cùng, cô bé này cũng rất đáng thương, cha mẹ ruột không nhận, cô bé cũng luôn ao ước có người quan tâm đến mình, đồng thời mở rộng nội tâm. Cuối cùng, lại phát hiện tất cả đều là giả.



Mấy năm qua, trong lòng bà luôn nơm nớp lo sợ , một thân một mình độc thân mang theo hai đứa trẻ ra ngoài, cũng không biết đã từng chịu bao nhiêu cực khổ...



"Hôm nay Thần Thần thế nào?" Phùng Uyển đi vào phòng bệnh cầm hoa quả trên tay để trên đầu giường, giọng nói tràn đầy nhu hòa.



Bất đắc dĩ An Cửu phải ngẩng đầu lên, nhất thời chưa kịp phản ứng rằng Phùng Uyển đang nói chuyện với mình. Bởi vì mỗi lần đến đây bà chỉ nhìn Phó Thần Thương, sau đó chỉ cùng những người khác nói vài ba câu, rất ít khi trực tiếp nói chuyện với cô như thế này.



"Vẫn như cũ." An Cửu trả lời, cúi đầu nhìn Phó Thần Thương, cuối cùng cũng cắt xong móng tay cho anh ấy.



"Bọn nhỏ đâu?"



"Đang ngủ trưa ở bên trong."



Phùng Uyển gật gù, đẩy cửa ra một lúc, lại thấy hai đứa ngủ trên cùng một chiếc giường, đầu sát bên đầu, đôi chân nhỏ mạnh mẽ gác trên bụng nhau, dáng vẻ lúc ngủ cũng hoạt bát như thế.



Nhẹ nhàng khép cửa cẩn thận, Phùng Uyển lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhung màu hồng nói: "An Cửu, đây là bùa hộ mệnh mà dì cố ý đi chùa cầu mới có. Dì nghe nói nó rất linh nghiệm, một lần linh một lần, con cũng nên mang theo bên người."



An Cửu nhìn chằm chằm bàn tay Phùng Uyển đang nhét bốn lá bùa hộ mệnh vào lòng bàn tay mình. Cô cũng có sao?



"Cảm ơn phu nhân."



Phùng Uyển nghe đến hai chữ “phu nhân” thì thở dài, trong lòng chua xót. Đang lúc muốn nói chuyện tiếp thì điện thoại di động từ trong túi xách reo lên.



"Alo?"



"Phu nhân, đại thiếu gia trở về." người nói chuyện trong điện thoại chính là quản gia.



Phùng Uyển vừa nghe lập tức đổi sắc mặt, lạnh rên một tiếng "Biết rồi, tôi sẽ lập tức trở về."



Phùng Uyển cúp điện thoại, thần sắc phức tạp nhìn An Cửu đang đeo bùa hộ mệnh cho Phó Thần Thương "An Cửu, Thần Thần... phải nhờ đến con..."



"Phu nhân cứ đi, nếu có tin tức thì con sẽ thông báo cho mẹ." An Cửu gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thường.



Vẻ mặt của Phùng Uyển bất đắc dĩ phải đi. Thực ra câu nói kia chỉ là bà đang thăm dò, chỉ tiếc là không thăm dò ra cái gì. Mấy năm qua, con bé này quả thực thận trọng hơn rất nhiều, thận trọng đến nỗi bà cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.



---



Sau khi đeo bùa hộ mệnh cho Phó Thần Thương xong, An Cửu lại vào trong nhà xem Phạn Phạn và Đoàn Đoàn thế nào.



Cô yêu thương sờ đầu bọn chúng, sau đó cúi đầu hôn lên trán của bọn chúng nhưng khi sắp chạm vào vùng da dẻ hồng hào kia thì trong lòng đột nhiên hốt hoảng nên vội vàng đưa tay sờ vào gáy tiểu tử kia, quả nhiên rất nóng.



"Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Tỉnh lại đi..." An Cửu vội vàng đánh thức đứa trẻ dậy.



"Mẹ?"



"Đoàn Đoàn, hãy nói cho mẹ nghe, con có chỗ nào không thoải mái?" An Cửu căng thẳng hỏi.



Đoàn Đoàn nhất quyết lắc đầu khẳng định mình không sao.



Mà Phạn Phạn cũng mơ màng tỉnh lại nói: "Anh đang nói dối. Mẹ à, anh bị choáng váng đến nổi không mở mắt nổi nhưng không cho con nói với mẹ."



Có điều vào lúc này cô bé mới ngủ dậy nên tinh thần mơ hồ, đã sớm quên đi mọi thứ đang diễn ra chung quanh nên một mạch nói ra.



"Đoàn Đoàn, có phải là thật hay không?" An Cửu gấp giọng hỏi, cũng mau mặc quần áo cho cậu "Mau đứng lên, mẹ dẫn con đi bác sĩ."



Đoàn Đoàn không chịu phối hợp "Mẹ, con thật sự không sao chỉ nhức đầu một chút thôi, uống thuốc xong, ngủ một giấc là xong thôi."



"Nóng như thế này mà không có chuyện gì sao? Đều là do mẹ sai, mẹ không phát hiện thân thể con không thoải mái." An Cửu không ngớt lời tự trách mình cũng đồng thời mặc quần áo cho cậu, ôm cậu lên chuẩn bị bước đi.



"Mẹ đã rất mệt rồi, con không muốn mẹ thêm phiền phức..." Cậu bé ỷ lại ôm cổ cô, giọng nói thì thầm tự trách còn nhỏ hơn so với lời tự trách của cô, cậu tự trách mình sinh bệnh để mẹ lo lắng.



An Cửu đau lòng không biết làm như thế nào cho phải, vội vàng sờ sờ cái trán mình "Phạn Phạn, con có không thoải mái trong người hay không?" Phạn Phạn cũng vội vã lắc đầu "Phạn Phạn ăn nhiều, sức khỏe rất cường tráng."



An Cửu nhìn cô bé một hồi xác định không có chuyện gì thì mới yên tâm "Mẹ dẫn anh trai con đi bác sĩ, một mình con ở đây được không? Có việc gì thì cứ gọi chị y tá biết không?"



"Dạ, mẹ đi đi! Phạn Phạn sẽ giúp mẹ chăm sóc ba."



"Ngoan ~ "



---



An Cửu dẫn Đoàn Đoàn đi rất lâu cũng chưa thấy trở về, Phạn Phạn chuyển sang ngồi trên băng ghế nhỏ ngoan ngoãn làm hết phận sự của mình, túc trực bên cạnh giường của Phó Thần Thương, nheo mắt nhìn chằm chằm anh. Thỉnh thoảng cô bé lại duỗi ngón tay béo múp míp đâm vài cái vào người anh hoặc là chơi đùa với đôi lông mi dày rậm của anh, một lúc sau lại gãi gãi khiến anh ngứa ngáy, lại véo mũi của anh... bận bịu đến nỗi trên người đổ khá nhiều mồ hôi.



Cảm giác thân thể tiêu hao sức lực quá lớn, cô bé lấy tất cả đồ ăn vặt mình mang theo để hết trên giường, vừa bổ sung thể lực, vừa tiếp tục nảy sinh ra đủ loại phương pháp khiến ba mình thức giấc.



Cách đóng gói của món thức ăn vặt đặc biệt khó xé, Phạn Phạn phải mạnh mẽ dùng hết sức lực mới xé được một mảng nhưng không may một viên kẹo đường lại ranh mãnh lăn ra trên giường. Tay cô bé vốn ngắn không đủ dài để với tới, thế là cô liền dẫm lên ghế bò lên, lại trợt chân không ổn định, đặt mông trực tiếp ngồi lên bụng Phó Thần Thương nghe tiếng “phịch”.



Lúc này Phạn Phạn bị dọa sợ, tay chân luống cuống bò xuống vì cô bé biết mình cũng rất nặng, chỉ lo ba khó chịu. Lần nữa khi cô bé bắt đầu nhấc chân chuẩn bị bước xuống lại nghe tiếng gọi của người đàn ông đang nằm trên giường, đôi lông mày nhíu chặt, ngón tay giật giật...



"Nước..."



Phạn Phạn há to miệng, sững sờ ba giây đồng hồ, sau đó trở mình một cái leo xuống đi lấy nước cho Phó Thần Thương. Cuối cùng, cô bé lại mất công sức bò lại trên giường cho Phó Thần Thương uống nước.



Vì thể lực quá cách xa nên dĩ nhiên cô bé không thể nâng Phó Thần Thương dậy. Cuối cùng, cô bé chỉ đành đưa nước đến bên môi Phó Thần Thương, nghiêng một cái trực tiếp đổ toàn bộ nước vào trong cổ họng anh.



Phạn Phạn ý thức được chính mình đang gây họa, khóe miệng không tự chủ nhếch lên sau đó mếu khóc trông rất thảm thương.



Phó Thần Thương chậm rãi mở mắt ra, chờ mắt mình thích ứng với tia sáng bên ngoài, theo bản năng anh cực kỳ cảnh giác nhìn chung quanh một vòng hoàn cảnh chung quanh. Sau đó ánh mắt sắc bén đột nhiên gặp phải trở ngại, dường như ánh mắt anh bị ánh mặt trời xuyên thấu, mọi thứ trở thành hồ nước ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK