Phó Thần Thương không mở miệng, vì vậy ai cũng không dám nói chuyện, trong phòng yên lặng ít nhất mười giây đồng hồ.
An Cửu không để ý tới người khác, mắt nhìn thẳng đi tới chỗ Phó Thần Thương.
Hai mắt Phó Thần Thương híp lại, giống như thợ săn đang nghỉ ngơi, cả người lười biếng nhưng lại tản ra khí thế vô hình, đôi mắt sâu thăm thẳm che giấu tất cả cảm xúc, không biến sắc nhìn cô từng bước từng bước đến gần mình, suy đoán dụng ý của cô. Mấy ngày không thấy, nhìn dáng vẻ cô mặc đồng phục học sinh thật ngoan ngoãn đáng yêu, có một chớp mắt lúc thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc, không có khống chế được mình mà ôm cô vào lòng.
An Cửu trực tiếp đưa tài liệu trong tay tới trước mặt anh.
Vì vậy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tập tài liệu màu xanh dương đó.
Sau đó, nghe An Cửu mở miệng nói: "Ký tên."
Hai chữ này khiến Tô Hội Lê đổi sắc mặt, căng thẳng đến mức ngón tay cũng bấu vào sô pha, Lâm Huyên bên cạnh hơi thiếu kiên nhẫn mà nắm cánh tay của cô ta thật chặt, Kỷ Bạch nghi ngờ nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Vì vậy ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Phó Thần Thương, muốn xem anh phản ứng thế nào.
Phó Thần Thương không lập tức kí tên, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Thật ra thì An Cửu còn rất mơ hồ, cô không hiểu, chỉ là để Phó Thần Thương ký tên bài thi cho mình mà thôi, hơn nữa đã dùng nội lực để có thể mà ngăn chận sự tàn bạo trong từng tế bào, sao mọi người lại làm như cô tới phá quán vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cô trời sinh có khí thế phá quán sao?
Nãy giờ Phó Thần Thương không nói gì, An Cửu cho là bởi vì anh biết thứ hạng của mình, cho nên tâm trạng không tốt, buồn bực nói: " Anh không phải muốn ký thì coi như xong......"
Nghe nói như thế, lòng Tô Hội Lê hơi nôn nóng, nhưng trên mặt lại không thay đổi.
Gương mặt tuấn tú của Phó Thần Thương lạnh như sắp đóng băng, không biết qua bao lâu, cuối cùng đè lại tay An Cửu đang muốn cầm tài liệu về, mở nó ra trong ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người.
Mọi người đưa cổ sang ngắm trộm, nhưng trước tiên bị vẻ mặt kinh ngạc của Phó Thần Thương hấp dẫn.
Tại sao phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc này? Chẳng lẽ là yêu cầu rất quá đáng? Cả Phó Thần Thương cũng không chịu nổi?
Phó Thần Thương xoa trán, có cảm giác đánh một đấm vào bông, "Em cố ý chạy tới chỉ muốn anh ký cái này?"
"Sáng mai phải thống nhất giao cho phòng hiệu trưởng, còn nữa, thời hạn đóng tiền đồng phục học sinh ngày mai là hết hạn rồi." An Cửu nghiêm túc trần thuật sự thật.
Cái gì phòng hiệu trưởng, cái gì đồng phục học sinh? Chuyện gì mà liên quan tới phòng hiệu trưởng và đồng phục học sinh?
Mọi người thật lâu cũng không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đang diễn tuồng nào vậy?
Tô Hội Lê ở gần đó là người đầu tiên thấy được những bài thi và phân số kia, cho dù có thể nhẫn nhịn, giờ phút này sắc mặt cũng đã biến thành giận không nén được, cả người lộ rõ vẻ thẹn quá thành giận. Lâm Huyên cũng thấy rõ, gần như mắng ra tại chỗ, nhưng coi như biết đúng mực, không dám giương oai trước mặt Phó Thần Thương.
Nhưng Kỷ Bạch làm anh em của Phó Thần Thương thì khác, đương nhiên anh ta có thể chen vào nói, bên này đang chuẩn bị mở miệng, trước khi anh ta nói chuyện, lại có người đoạt trước.
"Xuy, cái gì đó! Ông đây còn tưởng rằng là giấy thỏa thuận li hôn!" Giọng nói tràn đầy thất vọng xen lẫn mấy phần giễu cợt đến từ Phó Hoa Sênh không biết đứng ở cửa từ lúc nào.
Tên kia một thân *** ăn mặc, trong ngực còn đang ôm một đứa bé mập mạp.
Kỷ Bạch bực tức liếc anh một cái, Phó Hoa Sênh chỉ nhẹ nhàng cười lưu manh đáp trả.
Phó Hoa Sênh này vừa mở miệng, lại ép những lời Kỷ Bạch muốn giễu cợt trở về, thật ra thì điều anh muốn nói giống như Phó Hoa Sênh mới vừa nói như đúc, nhưng mà người khác mà nói, đổi giọng nói, thần thái, hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Anh ta nói thì những lời này thì không phải là giễu cợt An Cửu, mà là giễu cợt những người hiểu lầm và ôm mong đợi buồn cười.
Những lời này nói ra ngoài từ trong miệng Phó Hoa Sênh, hiển nhiên An Cửu cũng không để ý, chỉ cảm thấy Phó Hoa Sênh đúng là có suy nghĩ kỳ lạ.
Cô đã nói rồi, tại sao vẻ mặt những người này lại kỳ lạ như thế, giấy thỏa thuận li hôn? Không khỏi tưởng tượng hơi quá chứ? Chỉ là, xem ra người hi vọng cô và Phó Thần Thương ly dị đúng là không ít. Thật là kích thích đó nha.
Phó Thần Thương thấy Phó Hoa Sênh xuất hiện, trong ngực còn ôm An Bình, hiển nhiên đi cùng An Cửu, gương mặt dần dần kết băng.
Lúc này mọi người lại lần nữa đặt tiêu điểm lên bé con trong lòng Phó Hoa Sênh.
Chỉ thấy nhóc con này giùng giằng đi xuống đất, trực tiếp chui vào lòng Phó Thần Thương, "Anh rể ——"
Anh rể? Thì ra là em vợ sao!
"Ngoan." Vẻ mặt Phó Thần Thương dịu lại."Anh rể, chừng nào thì anh làm cho ăn em?" An Bình khờ dại hỏi.
Nhưng những kẻ dốt nát về trẻ con nghe vào thì thấy hoàn toàn thay đổi, người phụ nữnày, vì tranh đoạt đàn ông, thậm chí cả đứa bé cũng lợi dụng?
"Đi thôi." Phó Thần Thương cầm áo khoác lên, xem ra là muốn trở về cùng cô.
Tô Hội Lê đã lã chã chực khóc, ánh mắt mọi người nhìn An Cửu đều mang ý khiển trách.
Lúc này An Cửu cũng không nhanh không chậm mở miệng, "Anh ký tên giúp em, cũng cho em tiền đóng đồng phục học sinh là được, tự em sẽ về. Biết tối nay anh muốn chúc mừng cô Tô, em mới cố ý tự mình tới đây một chuyến, nếu lúc này anh đi về, chẳng phải em đi mất công một chuyến sao!"
Con ngươi Phó Thần Thương nguy hiểm nhìn cô, nhưng lời lẽ của An Cửu nghiêm khắc khẩn thiết, ánh mắt cũng vô cùng thẳng thắn.
A, lại bắt đầu chơi chiêu rồi sao? Muốn dùng dịu dàng hiểu chuyện để giết anh sao?
Đáng chết lại thành công!
Anh biết lời nói vừa rồi của cô là nói cho Kỷ Bạch nghe, chận miệng của Kỷ Bạch, tránh cho anh ta nói cô bụng dạ sâu nặng.
Nhưng là, coi như đêm nay cô thật sự muốn nhờ việc này để mình về nhà, anh cũng sẽ không tức giận như bây giờ, ngược lại...... Ngược lại thì sao? Anh không suy nghĩ thêm.
Phó Thần Thương rút bút máy ra, ký tên từng tờ từng tờ, dùng sức mạnh như muốn xé rách giấy, sau khi ký xong thì đưa cả ví tiền cho cô.
An Cửu rút mấy tờ từ trong ví tiền, "Vậy em về trước, không cần lo lắng, em chồng sẽ đưa em về."
"An Bình, nói tạm biệt anh rể đi!"
Tiểu An vốn muốn tìm Phó Thần Thương đòi thức ăn ngon, không biết vì sao sao đột nhiên lại bất động, ngoan ngoãn nói một tiếng tạm biệt anh rể.
"BYE, chơi vui vẻ, em sẽ đưa chị dâu và đứa bé về nhà an toàn!"
Phó Hoa Sênh hèn hạ ti tiện thả một nụ hôn gió, sau đó cùng An Cửu đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn dùng ánh mắt bắn tia lửa ra bốn phía nhìn Kỷ Bạch một cái, tối nay coi như hai người kết một mối hận.
Phó Thần Thương thì từ đầu tới đuôi cũng không nói một lời, khóe miệng thậm chí treo nụ cười dịu dàng.
Kha Lạc nột bên lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra Phó Thần Thương tức đến thảm rồi.
Đây chẳng phải là điều anh muốn sao? Cô bé con kia lại có thể biết rõ đạo lý như vậy, xem ra anh bỏ không ít công sức, không lật bàn cũng không đánh người, anh có cái gì không hài lòng với biểu hiện hôm nay của cô?
Bây giờ cũng có chút không hiểu lòng người này rồi, vừa bắt đầu thấy anh đối xửa với con nhóc kia như vậy, còn tưởng rằng anh nổi lên ý định nghiêm túc, ai biết trong khoảng thời gian này lại đột nhiên bắt đầu thân thiện với Tô Hội Lê, đang lúc anh ta cho là quả nhiên anh vẫn yêu Tô Hội Lê, lại diễn một màn kịch như vậy.
-----
Đi ra khỏi phòng, Tiểu An tránh khỏi tay An Cửu chạy chậm đến bên cạnh Phó Hoa Sênh đi sau, tay nhỏ bé siết chặt quần Phó Hoa Sênh.
"Thế nào?" Phó Hoa Sênh khó hiểu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Tiểu An sợ hãi nói, "Chị tức giận rồi."
Phó Hoa Sênh nháy nháy mắt, "À? Không có mà! Không nhìn ra tức giận chỗ nào cả?"
"Rất là giận! Tay chị ấy, run run!" Tiểu An nói rất chắc chắn, sau đó lo lắng cúi đầu, "Có phải là An Bình chọc chị tức giận không?"
"Em ngoan như vậy, làm sao chị em lại giận em được. Em đi lên đòi chị hôn một cái, chị em sẽ không tức giận nữa."
"Có thật không?"
"Dĩ nhiên!"
"Nhưng mà, em không dám đi, chị tức giận rất đáng sợ...... Tại sao anh không đi lên?" Tiểu An tinh ranh.
Phó Hoa Sênh khóe miệng giật giật, anh đi xin chị em hôn anh? Việc này không phải tự tìm chết sao?
Phó Hoa Sênh nghiêm túc nắm bả vai của anh, "Tống An Bình em không phải em của cố ấy sao? Đừng có dây dưa như phụ nữ được không? Nhanh đi!"
Mắt Tiểu An ngấn lệ, nện bước chân ngắn nhỏ chạy về phía trước.