Mục lục
ÔNG XÃ CẦM THÚ KHÔNG ĐÁNG TIN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm giờ rưỡi chiều, đồ ăn mua ở Hi Hòa uyển đúng giờ đưa đến.



Bình thường lúc Phó Thần Thương ở nhà sẽ tự mình xuống bếp, nếu như không ở nhà sẽ bố trí mua xong đồ ăn.



An Cửu vừa gắp thức ăn cho cô giáo Mạnh vừa an ủi, “Cô, đừng lo lắng, không có chuyện gì, cô không nhìn thấy Phó Thần Thương ôm người còn chạy nhanh giống như thỏ sao!”



Trong mắt cô giáo Mạnh tràn đầy hiền từ và đau lòng, “Em đứa bé này, khẳng định cũng sợ hãi đi! Ngược lại an ủi cô!”



An Cửu lập tức có dáng vẻ ngước đầu không ai bì nổi, “Em có gì chưa từng thấy chứ, còn sợ chút máu này? Nhạt.”



Nói xong lại cảm thấy ngượng ngùng, chuyện như vậy có gì hay mà hả hê.



Không giống với học sinh nhỏ có tính chất lưu manh bắt chẹt, An Cửu có một khoảng thời gian huyên náo đặc biệt quá đáng, rất thân cận với người đi lại trên đường, còn gọi người ta là đại ca, nói đến đánh nhau đặc biệt hung ác hơn nữa không muốn sống, động liền động dao động thương, trường hợp máu tanh tự nhiên cũng không hiếm thấy, khi đó cả người giống như cái máy không có linh hồn, tê liệt, đần độn.



Tình trạng này cắt đứt vào một lần đổ máu, cô rơi vào một mình bị người chặn trong đầu ngõ dùng đao lớn chém, kết quả Phó Cảnh Hi tự dưng vô cớ xuất hiện, giúp cô thay đổi cục diện nguy hiểm, đồng thời cũng bị thương thật nặng, từ đó về sau co quyết âm cắt đứt quan hệ với người bên kia. Vốn đại ca đi trên đường không muốn thả người, cô đã chuẩn bị chặt một ngón tay cho anh ta, sau đó không biết chuyện như vậy giải quyết như thế nào, đại ca đó cuối cùng cũng không tới tìm cô đào mộ.



Lúc ấy cô vẫn cho rằng Phó Cảnh Hi là học sinh bình thường, không biết bối cảnh gia đình của cậu ấy, sau suy nghĩ một chút, có thể do cậu ấy ra mặt giải quyết giúp, vì vậy trong lòng càng thêm áy náy đến không xong, nhưng mình bây giờ, thân phận như vậy, có thể làm cái gì cho cậu ấy đây, ngay cả những chuyện ngây thơ ngu ngốc kia cũng không thể làm.



Cô giáo Mạnh toán lý hóa toàn tài, cái gì cũng có thể dạy, buổi tối lại chuẩn bị bổ túc cho cô hai giờ vật lý. Đầy trong đầu An Cửu đều là thanh trượt nhỏ cân bằng, thanh trượt nhỏ nghiêng, thanh trượt nhỏ trên băng chuyền, thanh trượt nhỏ lát trơn bóng lát thô ráp, vừa phân thần suy nghĩ đến chuyện đêm nay của Phó Thần Thương, lại bị trọng lực rồi lực từ Ampe lực ma sát lực Cu-lông lực Lorentz lực từ xâm chiếm…



Nghĩ như vậy, học tập tốt đúng là năng lượng chính, chữa khỏi nút thắt siêu cấp!



Tối nay Phó Thần Thương dĩ nhiên không về nhà, Tề Tấn cũng không đúng hạn như thường ngày tới đón cô giáo Mạnh.



“Không cần em đưa về, em là một cô gái, đưa cô về rồi một mình trở lại rất không an toàn.”



“Cô giáo ngài quan tâm mù quáng, ngài từng nhìn thấy cô gái nào bưu hãn như em đây sao?”



Cuối cùng An Cửu vẫn tự mình đưa cô giáo Mạnh về, trước khi đi cô giáo Mạnh vẫn không yên lòng muốn để cho hiệu trưởng Vương đưa cô về.



“Cô à ngài ngàn vạn không nên! Nếu để cho Phó Thần Thương biết buổi tối khuya em còn đơn độc chung đụng với đàn ông không thể không cắt toàn bộ tiền tiêu vặt một tháng của em!”



Hiệu trưởng Vương phồng má trợn mắt, “Em đồ lưu manh!”



“Em đứa bé này…” Cô giáo Mạnh không thể làm gì khác hơn là nhìn An Cửu vừa phô trương vừa tránh không kịp chạy đi.



“Là một đứa bé ngoan! Chỉ có điều…” Cô giáo Mạnh thở dài, sau đó hỏi bạn già của mình, “Tôi nói lão Vương này, Phó Thần Thương đó rốt cuộc vì sao cưới An Cửu, ông biết không?”



“Chuyện của bọn họ, tôi nào biết được! Chuyện nhà người ta, bà cũng đừng quan tâm loạn!” Hiệu trưởng Vương hiển nhiên sợ chọc phải phiền toái, những thứ này cũng không phải ông có thể để ý.



Tiết trời đầu thu, gió hơi lạnh, An Cửu chỉ mặc áo tay ngắn, đi trên lối đi bộ thưa thớt người.



Trên đường lại gọi mấy cú điện thoại qua cho Phó Thần Thương, vẫn như cũ không có ai nghe, sau đó gọi lại, đã ở trạng thái tắt máy.



Khốn kiếp, thời gian báo tin bình an cho cô cũng không có sao? Hay là nói không biết cô xem ti vi? Cho dù không biết, cô gọi nhiều cú điện thoại như vậy, không biết cũng phải biết chứ!



Càng nghĩ càng giận, về đến nhà, An Cửu mở máy vi tính ra, nhập từ khóa Tô Hội Lê.



Cô chỉ cảm thấy hơi quen thuộc cái tên này, nhớ mang máng có một bài hát tên “Gặp em là điều tuyệt vời nhất” hình như do chị ta hát, cái khác hoàn toàn không biết.



Tìm ra được hình thời kỳ thiếu nữ của Tô Hội Lê, càng sáng rỡ động lòng người hơn bây giờ, đôi tròng mắt kia nhẹ nhàng như nước, không màng việc đời, tinh thần tràn đầy thanh xuân phấn chấn và hơi thở hạnh phúc.



Mười bốn tuổi ra mắt; mười sáu tuổi là thời kỳ hưng thịnh; mười tám tuổi là nữ ca sĩ biết sáng tác được chào đón nhất, giáo chủ tươi mát, thần tiên tỷ tỷ, nữ thần trạch nam; hai mươi tuổi, vào thời điểm sự nghiệp huy hoàng nhất ở ẩn, vì bạn trai yêu nhau bốn năm, nhị thiếu của tập đoàn SK Phó Thần Thương.



Tất cả mọi người đều cho rằng chị ta muốn rút lui khỏi giới ca hát để gả vào hào môn, không ngờ, chỉ chớp mắt chính là suốt sáu năm. Chị ta và Phó Thần Thương luôn luôn trong tin tức bát quái giả hôn nhân, trong xì căng đan bị kết hôn bị mang thai vẫn không tu thành chính quả. Trong lúc đó, quan hệ giữa Phó Thần Thương và Phó Chính Huân càng lúc càng kém, ngay lúc đó đã gần như rời khỏi Phó thị tự gây dựng sự nghiệp.



Chuyện xưa tới đây, tin tức bát quái về câu chuyện tình yêu của bọn họ đã càng ngày càng ít, bát quái tương đối nóng hổi gần đây là mấy tháng trước, tình yêu cự ly dài mười năm giữa Tô Hội Lê và Phó Thần Thương đi tới cuối, tin đồn nguyên nhân bọn họ chia tay chính là bởi vì Tô Hội Lê bất mãn Phó Thần Thương không cách nào cho chị ta danh phận, sau khi hai người mỗi người một ngả thì Tô Hội Lê nhanh chóng dính vào Sở mạch chủ tịch tập đoàn Sở thị, Phó Thần Thương cũng trong tinh thần chán nản mà thành hôn khiêm tốn, một đôi kim đồng ngọc nữ cứ ở trong tiếng thổn thức mà như là người lạ, thẳng đến khiến người ta than thở không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa.



Hướng phát triển của dư luận đều nghiêng về phía Phó Thần Thương, công ty gia tộc lớn như vậy, năng lực xuất sắc lại khinh thường tham dự vào tranh quyền đoạt thế, bằng vào năng lực của mình sáng lập ra Thịnh Thế, chỉ làm chuyện mình thích, yêu người mình yêu, quan trọng nhất là yêu một người phụ nữ trung tình không đổi, dù sao những năm này đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền lại si tình quả thật đã sắp có nguy cơ tuyệt chủng…



Tin tức bát quái trên mạng rất lộn xộn, cái gì cũng nói, An Cửu chỉ miễn cưỡng xâu chuỗi ra một chút sự thật, đồng thời cũng mơ hồ đoán ra được nguyên nhân Phó Thần Thương cưới mình. Căn cứ vào thời gian phán đoán, thời gian anh và Tô Hội Lê chia tay, chính là thời gian anh cưới mình.



Bừng tỉnh hiểu ra không phải nên ngộ ra * mà sung sướng như vậy sao? Nhưng vì cái gì ngay cả hô hấp cũng không thuận rồi.



(*) Nguyên gốc: 醍醐灌顶 (thể hồ quán đính), theo nghĩa đen thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong Phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra, ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.



Mình rốt cuộc coi là gì chứ? Coi là gì! Coi là gì! Cô nghĩ không thông, vì vậy lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt… Ôm chăn lăn trên giường.



Có phải khi đó Phó Thần Thương quá mức đau lòng đúng lúc gặp phải mình nên đứt dây thần kinh não không? Nhưng cho dù anh muốn báo thù người ta, ít nhất cũng phải tìm người tốt hơn người ta chứ?



Coi là gì? Cô nghĩ tới nghĩ lui cảm giác mình đây là mèo mù vớ được chuột chết…



Nhưng tại sao anh không trả lời điện thoại chứ? Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì…



Cho tới bây giờ cô không phải là người có kiên nhẫn suy nghĩ lung tung, lăn lộn trên giường không bao lâu liền hơn nửa đêm chạy ra cửa tới bệnh viện.



Theo cô phỏng đoán, bọn họ chắc sẽ đang ở bệnh viện thành phố.



Thời gian buổi tối đã không còn xe buýt, An Cửu thuê ô tô chạy đến bệnh viện, thấy cửa bệnh viện bị xe thu thập tin tức chặn nước chảy không lọt, lập tức không cần suy nghĩ, người khẳng định ở đây.



Trước mặt nhìn thấy rất chặt chẽ, căn bản không vào được, chỉ có điều chuyện này không làm khó được cô, cô chạy vòng quanh bệnh viện một vòng, sau đó bò đến lầu hai, tháo hai ốc vít cửa sổ chống trộm, trèo vào từ cửa sổ một nhà toilet.



Trong bệnh viện gần như là năm bước một bảo vệ, mười bước một cảnh sát, An Cửu không phí bao nhiêu thời gian liền theo người đứng gác mò đến phòng hồi sức tích cực, trên nửa đường còn nhân tiện tiến một gian phòng trực không người mượn gió bẻ măng một cái áo blouse trắng mặc vào trên người, sau đó dựng cổ áo che kín nửa bên mặt, dáng vẻ nghênh ngang đi từng gian phòng tìm người.



Cuối hành lang khi định quẹo đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc, An Cửu vội vàng ngừng bước chân lại, ngừng thở, đứng dán chặt tường ở sau lưng.



Phó Thần Thương đang làm công việc ứng phó với phóng viên và trấn an khách mời, nghe giọng hình như rất mệt mỏi.



An Cửu móc bóp ra, trong ví tiền nạm mặt gương soi nhỏ, hơi điều chỉnh góc độ nhắm ngay về phía mấy người Phó Thần Thương. Chỉ thấy ngoài cửa phòng bệnh có Phó Thần Thương, Sở Mạch, Tề Tấn, còn có một hộ vệ áo đen, còn có ước chừng ba bốn cảnh sát coi chừng, một người cảnh sát trong đó nói với Sở Mạch, “Sở tiên sinh, có người hoài nghi ngài là kẻ khả nghi mua hung thủ giết người, hi vọng ngài theo chúng tôi trở về đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra, kính xin thông cảm cho công việc của chúng tôi.”



Người này không chọc nổi, ai cũng biết, nhưng hiện trường truyền hình trực tiếp, chuyện huyên náo lớn như vậy, thiếu chút nữa xảy ra mạng người, anh ta làm địch thủ của Phó Thần Thương, là người có hiềm nghi lớn nhất, huống chi bên Phó Thần Thương kia bọn họ cũng giống vậy không thể trêu vào.



Sở Mạch nhìn xuyên qua kính thủy tinh, gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mới vừa làm xong phẫu thuật chưa thoát khỏi nguy hiểm ở trong phòng theo dõi…



“Phó Thần Thương, bây giờ có phải anh đặc biệt hài lòng rồi không? Đời này của tôi cũng không thắng được anh, có phải anh đặc biệt hài lòng hay không? Nhưng tôi cho anh biết, chỉ cần tôi còn một ngày, tôi đều sẽ không buông tay, cho dù cô ấy chết rồi, trên mộ bia cũng chỉ có thể khắc tên tuổi Sở Mạch tôi…” Sở Mạch đỏ ửng cặp mắt đi theo hai cảnh sát.



“Phó tiên sinh, xin hỏi phía bên ngài có đầu mối gì có thể cung cấp không?”



Phó Thần Thương phất phất tay, rõ ràng không muốn nói chuyện. Cảnh sát nhỏ xem chừng người bên trong sống chết không rõ hiện giờ ngài ấy cũng không còn tâm tình để ý những thứ này, vì vậy lại không dám quấy rầy, liền chỉ chừa lại một người, người khác đều rút lui.



Một lát sau, Tề Tấn cẩn thận nhắc nhở, “Chuyện cũng xử lý được không sai biệt lắm, bên chỗ phu nhân có cần gọi điện thoại về không? Cô ấy chắc… Thấy được.”



An Cửu yên lặng thầm nhớ một khoản trong lòng, Tề Tấn, chị đây nhớ, vào lúc này anh còn nhớ rõ tôi.



“Tùy cậu.” Phó Thần Thương trả lời.



An Cửu vừa dùng lực thiếu chút nữa bóp vỡ cái gương nhỏ, có cần phải qua loa như vậy không!



Thấy Tề Tấn đã đang ở kia bấm điện thoại di động, An Cửu luống cuống tay chân tắt nguồn điện thoại, để tránh điện thoại di động vang lên ở đây.



“Tắt máy, đại khái đã ngủ.” Tề Tấn đáp lại.



Phó Thần Thương không lên tiếng, chỉ nhìn Tô Hội Lê trong phòng theo dõi, hiển nhiên không yên lòng, nào có thời gian quản cô.



An Cửu tựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm người xuống, sau đó ngồi chồm hổm sột sột soạt soạt lần mò một lúc cởi hai chiếc giày thể thao trên chân ra.



“Vèo ——” Tiếng xé gió vang lên, giàychuẩn xác đâp lên gương mặt tuấn tú của Phó Thần Thương.



“Ai? Ai!”



“Bảo vệ ông chủ!”



“Trụ sở chính, gọi trụ sở chính!”



Trong hành lang nhốn nháo rối loạn một trận.



Chiếc giày đầu tiên bị Phó Thần Thương tay không tiếp được, ngay sau đó An Cửu lại ném một chiếc nữa qua, lúc này anh không đỡ được, đập ngay ngực anh, làm đau.



“Ở bên kia! Mau đuổi theo!”



Phó Thần Thương nhìn giày thể thao màu hồng trong tay, vẻ mặt từ nghiêm túc kinh ngạc đến bất đắc dĩ bật cười, “Không cần đuổi theo.”



Tề Tấn nhặt chiếc giày rơi trên mặt đất kia lên, cũng nhận ra, giày này là lần trước anh theo yêu cầu của ông chủ đi mua đồng bộ với quần áo, một bộ đầy đủ tất cả đều là màu hồng và hồng.



“Chuyện này…” Tề Tấn không biết làm sao, tình huống này nên xử lý như thế nào?



“Tôi rời đi trước, có biến báo cho tôi.” Phó Thần Thương lại cầm chiếc giày trong tay Tề Tấn, cứ như vậy xách theo hai chiếc giàymang theo một dấu chân đặc biệt rõ ràng trên ngực rời đi dưới con mắt mọi người.



“Dạ, ông chủ.”



Sau khi Phó Thần Thương đi, cảnh sát nhỏ khẩn trương không dứt giống như bắn liên hồi hỏi Tề Tấn, “Chuyện gì xảy ra vậy trợ lý Tề? Giàynày có phải có cơ quan giấu thuốc nổ không, Phó tiên sinh đi một mình sẽ có nguy hiểm không? Tôi có cần phái thêm cảnh sát đi bảo vệ không …”



Tề Tấn lau mồ hôi, anh thật sự không dám nhiều lời chuyện của ông chủ, chỉ có điều đồng chí cảnh sát ở đây, dù sao cũng phải cho người ta một công đạo, vì vậy trả lời, “Phu nhân nhà chúng tôi đuổi tới rồi, cáu kỉnh đấy.”



Ba người mới chợt hiểu ra, thì ra là nhị thiếu phu nhân trong truyền thuyết, lại dám cầm giày đập lên mặt Phó Thần Thương, xem ra không phải là một người dễ chọc, người thâm tình nhu nhược ở bên trong này xem ra sẽ có cuộc sống không dễ chịu.



An Cửu tức đến hồ đồ, vốn là có thể quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, lại phạm phải ngu ngốc theo đường cũ lúc tới đi leo cửa sổ, kết quả bò được một nửa quần bị một cái móc sắt gắt gao móc chặt, tiến không được lui không xong, lúc này mới phản ứng được mình làm chuyện dại dột rồi.



Thật không có công lý! Nhanh như vậy đã gặp báo ứng? Rõ ràng là lỗi của tên khốn kia chứ?



An Cửu hít sâu một hơi, dùng sức kéo kéo kéo, sau đó ”Roẹt” một tiếng, bắp đùi bị móc ra một vết rách thật dài, da cũng bị rỉ sắt trên móc sắt quẹt làm bị thương rồi.



“Đáng chết! Phó Thần Thương anh đồ tai họa!”



Giằng co hồi lâu, cô gần như thoát lực ngã xuống, lúc này dưới đáy mông đột nhiên nhiều thêm một lực, nâng cô lên trên một chút.



An Cửu đầu tiên nghĩ đến, từ đâu ra chú Lôi Phong, giây thứ hai mới phản ứng được mình bị người ăn đậu hũ, hét lớn một tiếng, “A! Đồ súc vật nào ngay cả đậu hũ của ông nội mày cũng dám ăn!”



Vừa nghiêng đầu xuống dưới, lại thấy được khuôn mặt yêu nghiệt của Phó Thần Thương, kết quả vốn chỉ thiếu chút nữa có thể trèo ra sửng sốt bị dọa đến ngã xuống tại chỗ, may mà Phó Thần Thương ở phía dưới vững vàng đón được cô.



“Em không thể yên tĩnh một chút?” Chân mày xinh đẹp bất mãn nhíu lên.



An Cửu hoảng hốt đến nói không ra lời, “Anh… Sao anh lại ở trong này! Đây chính là nhà vệ sinh nữ!!!”



Vừa dứt lời, nghe được ngoài hành lang có âm thanh người đi đến gần, không biết giấu Phó Thần Thương đi hướng nào, lúc này, người kia động tác cực nhanh mà kéo cô đến đối diện… Trong nhà vệ sinh nam.



Xin hỏi anh kéo tôi từ trong nhà vệ sinh nữ sang nhà vệ sinh nam là có ý tứ gì? Nếu bị phát hiện như vậy là tôi mất thể diện còn anh không mất thể diện đúng không!



May mà trong nhà vệ sinh nam không có ai, đợi sau khi mấy người phụ nữ kia đi vào nhà vệ sinh nữ, anh mới kéo cô đi ra ngoài, lại lắc mình vào trong một phòng khác, nhìn dáng dấp hình như là phòng để đồ lung tung, tối tăm lạnh lẽo còn không có đèn, rất thấm vào người.



Sao lại không có một chỗ bình thường, An Cửu rùng mình, “Anh kéo tôi tới nơi quái quỷ gì vậy, không phải nhà xác chứ?”



Phó Thần Thương không để ý tới cô, trực tiếp bắt đầu khởi binh vấn tội, “Em leo tường?”



“Bên ngoài chặn cực kỳ chặt chẽ tôi không leo tường thì vào như thế nào, nhìn xem anh lo lắng cho người phụ nữ khác đến bà xã anh là ai cũng quên!” Ai oán xong phiền não nói, “Chúng ta không thể chuyển sang nơi khác nói chuyện?”



Phó Thần Thương thở dài, mình quá ngây thơ rồi, lại có thể trông cậy vào cô có thể yên tĩnh, lại trông cậy và cô sau khi xem ti vi sẽ bởi vì khó chịu sa sút mà yên tĩnh.



Anh giống như nhận mệnh ngồi xôm xuống, túm lấy chân cô, đầu tiên lấy khăn tay ra lau sạch sẽ lòng bàn chân cho cô, sau đó giúp cô đeo từng chiếc giày vào.



An Cửu ngơ ngác đứng đó, thứ cuồng sạch sẽ này lại lau chân giúp cô.



“Không thể đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài sẽ bị vây xem.” Phó Thần Thương trả lời.



An Cửu bĩu môi, “Đúng rồi, mới vừa truyền hình trực tiếp mỹ nữ cứu anh hùng ở hiện trường, bát quái một đồng bạc lớn như vậy, nguy hiểm lại động lòng người, còn kích thích hơn quay phim, quần chúng có thể không hiếu kỳ, anh có thể không bị vây kín sao.”



“An Cửu…”



“Ngừng!” An Cửu hơi gấp gáp cắt lời anh, “Anh không phải nói cái gì cả, tôi hiểu! Anh nói nếu như đứa trể nhà cách vách mà tôi còn có thể với nó khắp nơi, nếu như là con gái của tổng thống Mỹ tôi đáng đứt gân não so đo với người ta sao? Tôi so được sao?”



“Tôi biết rõ tôi và Tô Hội Lê khác nhau một trời một vực, tình cảm của tôi và anh, vốn không đáng giá nhắc đến khi so sánh với tình cảm của anh và chị ta, một tình cảm mười năm sâu như biển, một hai tháng bèo nước gặp nhau, chênh lệch lớn đến mức ngay cả tư cách ghen tỵ tôi cũng không có.”



“Hai người ba đời nhà giàu có đoạn tuyệt yêu đương hận dây dưa oanh oanh liệt liệt sầu triền miên sống chết đi theo, tôi chỉ là một người đi ngang qua đường, chưa từng nghĩ tới sẽ chen một chân vào, hôm nay tôi chỉ lo lắng nên mới đi tới, nếu như anh gọi về một cú điện thoại, tôi sẽ không tới đây một chuyến!”



“Anh không cần phải lo lắng tôi sẽ cho anh ngột ngạt, ngăn cản anh canh chừng chị ta chăm sóc chị ta, không cần nói với tôi cái gì mà thân làm bà xã phải hiểu anh, hiền lành săn sóc một chút, dù sao chị ta vì anh mà bị thương. Tôi biết rõ tôi chỉ là một nữ phụ trong vở kịch tình cảm của hai người, nhưng tôi không đáng đi làm nữ phụ ác độc!”



“Cho nên, anh thích sao thì làm vậy không cần phải nói những lời này với tôi!”



Từ đầu tới cuối Phó Thần Thương chỉ lặng yên nghe, ánh mắt tĩnh mịch như nước, “An Cửu, tôi phát hiện miệng của em không tệ, nhưng tại sao viết văn không thể được cao một chút chứ?”



“Vốn không tệ! Đó là do giáo viên chấm bài không có ánh mắt! Không đúng, đây không phải là trọng điểm, anh nghiêm túc một chút cho tôi, đừng nói sang chuyện khác!” An Cửu liếc anh một cái, nghiêm mặt nói, “Được rồi, bây giờ anh có gì muốn nói với tôi thì nói mau!”



“Nên nói đã bị em nói cả rồi, tôi còn có thể nói gì?” Phó Thần Thương bất đắc dĩ nói.



Cô như súng liên thanh nhỏ bùm bùm bắn ra một loạt đoạn, tâm tình của anh vốn tích tụ nặng nề lại không hiểu sao đã tan thành mây khói.



Anh cho rằng cô sẽ tìm mình huyên náo long trời lở đất, hoặc hoàn toàn ngược lại trầm mặc không nói chiến tranh lạnh, lại không ngờ rằng cô sẽ đầu tiên đứng ở đây, nói chuyện rành mạch rõ ràng với mình.



Anh đã từng dự đoán vô số khả năng khi cô biết được tồn tại của Tô Hội Lê, mỗi một khả năng anh đều có phương thức hoàn mỹ để giải quyết, cũng có thể tiến hành kế hoạch theo chất lượng để cho cô tiếp nhận đoạn quá khứ này, nhưng lại cố tình không nghĩ tới hôm nay sẽ lấy phương thức kịch liệt như vậy xé rách tầng giấy này, để mười năm của anh hiện ra trước mặt cô. Mà lúc đó anh thậm chí đã không rảnh bận tâm đến cảm nhận của cô.



Người như bọn họ, bất cức huyện gì đều cong cong quẹo quẹo cũng không để cho người ta nhìn thấu, đấu trí, tính toán, nhưng cô lại hoàn toàn khác, thẳng một đường đi tới, cho dù bị tường ngăn đất chặn đụng đến bể đầu cháy máu cũng không rẽ ngang.



“Anh làm gì mà lại hôn tôi?” Trong bóng tối, An Cửu cảm giác có hơi thở nóng rực tới gần, còn không kịp né tránh, trên môi đã có lông vũ ngứa ngáy phất qua.



Anh đi tới gần lại cực kỳ lưu luyến hôn môi cô, không có thăm dò vào, chỉ có cánh môi kề nhau, sau đó mang theo độ dính tách ra, “An Cửu, đừng tự coi nhẹ mình như vậy. Em có thể đố tỵ, có thể ghen, có thể tức giận. Bởi vì em là bà xã của tôi.”



An Cửu vừa nghe liền giơ chân, “Ai muốn đố kỵ ghen tức giận! Tôi đố kỵ sao? Ghen sao? Tức giận sao? Anh bớt tự mình đa tình đi!”



“Vậy em để cho tôi tự mình đa tình có được không?” Giọng Phó Thần Thương lại mang theo một chút nũng nịu, không hề cảm thấy mất mặt.



Vốn nên phiền não cô vì thế mà tức giận, bây giờ sao ngược lại đổi thành anh cầu mong cô tức giận một chút…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK