• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nuôi sao?



Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn xuống chú chó, có vẻ như đây là giống chó cái, nó đẹp quá! Mộ Hạ Âu cho phép cô nuôi nó, thật lạ, nhưng cũng thật vui. Có chú chó này cô sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn.



Cô cười rạng rỡ ôm lấy chú chó vào lòng, chú chó ngoe nguẩy đuôi liếm vào má cô mấy lần, không những đẹp mà nó còn dễ thương nữa!



[Cảm ơn anh]



Không thể không nói lời cảm ơn. Tiêu Linh cố gắng gượng dậy đưa tay lên huơ huơ trước mặt Mộ Hạ Âu, và nhận lại từ hắn cô vẫn thấy cặp mắt chòng chọc không mấy là vui vẻ, thậm chí hắn vẫn toát ra ám khí khiến cô sởn cả gai ốc.



Hắn không chớp mắt mà đưa tay ra giữa không trung, giữ lấy tóc của Tiêu Linh ngay trên đỉnh đầu.



Nhìn cô ta thật sự…rất ngứa mắt.



Toan đánh cô ta thì xuất hiện trong não Mộ Hạ Âu lại là những lời cảnh cáo về sức khỏe của cô ta mà Hạo Nam đã nói trước khi rời khỏi biệt thự. “Chết tiệt!” Hắn chửi thề một câu rồi đành lòng thu tay về, dù tay và cơ thể hắn đang ngứa như hàng nghìn con kiến đốt.



Về phần Tiêu Linh khi thấy cánh tay của hắn đưa lên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bàn tay đó giáng xuống mặt, không ngờ Mộ Hạ Âu lại không những không đánh cô mà còn dứt tâm hạ tay xuống. Cô lộ chút kinh ngạc nhưng chỉ dám ôm chú chó để an ủi chính mình chứ không dám làm Mộ Hạ Âu tức giận.



[Xảy ra chuyện gì với anh sao?]



Tiêu Linh tiếp tục ngôn ngữ người câm để giao tiếp với hắn, khuôn mặt cô đều là sự quan tâm và chân thành.



Hắn nhìn cô, nhìn từng biểu hiện của cô, nhìn cái cách mà cô đưa tay lên cùng cái miệng nhỏ mấp máy khẩu hình. Mộ Hạ Âu trầm ngâm, rốt cuộc thì…hắn chả hiểu cô ta nói cái gì cả!



“Ý cô là gì?” Hắn đưa tay lên day day thái dương vẻ mệt mỏi. Nuôi một người câm như này không biết đường nào mà lần, không hiểu rằng bà nội hắn đã thích cô ta ở điểm nào mà lại đem cô ta về nhà làm mai làm mối cho hắn rồi bắt hắn làm chồng cô ta một cách vô lý, một người có sự hiểu biết như bà nội hắn lẽ nào cư nhiên tế một con câm lên làm vợ hắn chứ!



Tiêu Linh bặm chặt môi nhìn hắn, vô dụng thôi, dù cô có nói gì thì Mộ Hạ Âu cũng không thể hiểu, cô và hắn là hai người hai thế giới. Năm xưa trước khi cô không thể nói được cô đã từng biết nói, cô đã từng biết cười, gọi bố, gọi mẹ…nếu bây giờ cô không nói bằng ngôn ngữ người câm khó hiểu này nữa, mà nhép miệng lại bằng những lời muốn nói thật chậm, Mộ Hạ Âu sẽ hiểu chứ?



[Hôm nay…anh không đánh tôi sao?]



Tiêu Linh nói thật chậm, gương mặt đang cố ra sức làm cho hắn hiểu được thông điệp này.



Hắn nhếch mép nhìn cô, đôi mắt nhàn nhạt sự vô tâm, lần này có vẻ là hắn đã hiểu cô nói gì rồi thì phải. Nếu ngay từ đầu cô ta nói bằng ngôn ngữ của hắn có phải dễ hiểu hơn không, mặc dù cũng không thể phát ra tiếng.



“Muốn tôi đánh cô?”



Có ai bị ngốc đến nỗi muốn mình bị đánh chứ? Tiêu Linh đưa tay lên chối từ, đầu cũng hơi lắc. Lúc này cô mới thấy cánh tay của mình đang được băng bó, chính là cánh tay mà cô đã khắc tên Mộ Hạ Âu lên.



Đầu của cô cũng vẫn bị băng bó, chân bị bó bột không thể nhấc lên, vài nơi trên cơ thể hình như đã bớt ngứa, những nơi bị ngứa còn có phần mát lạnh. Cô đoán chắc rằng sau khi cô bị ngất Mộ Hạ Âu đã chăm sóc cô rất tận tình…băng bó tay cho cô, và bôi thuốc cho cô?



Tiêu Linh vui vẻ hơi cong lên khóe miệng khi nghĩ đến việc Mộ Hạ Âu đã làm tất cả mọi chuyện vì mình mà không biết rằng thật ra tay cô và cơ thể cô là một tay Hạo Nam nhân cơ hội Mộ Hạ Âu bên ngoài nên đã giúp đỡ cô, tên Mộ Hạ Âu lạnh lùng lại máu lạnh như hắn sao có thể hạ thấp mình chăm sóc cho một người mà hắn ghét cay ghét đắng chứ, sẽ không có chuyện như mơ đó xảy ra.



[Không muốn.]



Tiêu Linh mím môi lắc đầu, đôi mắt buồn long lanh, trong sự chú ý của Mộ Hạ Âu thì hắn cảm nhận được Tiêu Linh đang vui vẻ chứ không phải đang u sầu.



“Vậy thì…” Mộ Hạ Âu xoay lưng cứ thế mà đi. “Tránh xa tôi ra nếu không muốn chết.” Đợi qua thời gian này, nhất định hắn sẽ hành hạ cô ta bù đắp cho khoảng thời gian chán ngắt không thể làm gì với cơ thể đầy vết tích đó. Chỉ cần cô ta hồi phục…địa ngục sẽ sớm quay lại với cô ta thôi, cô ta không nên vui mừng như kia, nếu không hắn cảm thấy có lỗi lắm đấy!



Cửa phòng đóng lại, Tiêu Linh hơi cụp mi mắt lộ vẻ thất vọng, ra là hắn vẫn như vậy không thay đổi, hắn vẫn muốn hành hạ cô, gϊếŧ chết cô. Vậy mà cô còn ảo tưởng Mộ Hạ Âu đã quan tâm mình, thay đổi tâm tình nên mới để cô ở lại đây không nhốt cô dưới hầm nữa, hắn thậm chí còn cho phép cô nuôi chó…nhưng lại không được lại gần hắn, cũng giống như với vị trí hiện tại của cô chỉ có thể chơi với chó chứ không đủ đẳng cấp tiếp xúc với Mộ Hạ Âu hắn.



Bần thần như người ngốc, cô bị chú chó bên cạnh liếm nhẹ vào tay rồi rúc vào lòng, nó kêu ẳng lên như đang nịnh cô, an ủi cô vậy.



Tiêu Linh đặt môi xuống trán nó, xoa đầu nó âu yếm, nó thực sự rất thơm và khiến cô không thể rời mắt. Tay cô vuốt ve toàn cơ thể nó mới phát hiện ra bụng của chú chó đang phồng to một cách bất thường, với kinh nghiệm của cô…



Quả nhiên là tin vui!



Nhấn nhẹ vào bụng nó cô liền cười tươi rói, không mềm mại như mỡ, vả lại khuôn mặt và sống lưng của chú chó cũng cân đối, đây chắc chắn là thai…chú chó đang có thai, thậm chí là sắp sinh nữa! Nó sắp được làm mẹ, đúng là đáng mừng, không biết Mộ Hạ Âu kiếm đâu ra được chú chó này, mua được đúng và lúc nó đang mang thai sao?



Loay hoay ôm ấp chú chó cô mới thấy cơ thể bất thường, cô muốn vào nhà vệ sinh…Nhưng với cái chân vô dụng này cô có thể đi sao? Xung quanh đây thậm chí không có cái gì có thể chống đỡ, cô…không chịu được nữa rồi.



Vơ được chiếc dép bên dưới giường, Tiêu Linh hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi liên tục đập dép vào thành giường để có thể phát ra tiếng động. Sau một hồi cố gắng cuối cùng Mộ Hạ Âu cũng đi vào trong, nhưng là với bộ mặt cực kỳ u ám…



“Gõ cái gì? Cô muốn tôi chặt tay cô mới hài lòng à?”



Cô rùng mình rồi lắc đầu, tay cô chỉ vào nhà tắm sau đó chắp hai bàn tay vào nhau xoa xoa như cầu xin hắn. Cô chỉ cần một cái gì đó đủ chắc chắn để chống tay đi, hoặc cùng lắm…được hắn đỡ ra đến đó.



Hắn nhìn theo hướng cô chỉ, lông mày hơi nhướng lên. Cô ta là muốn đi tắm sao?



“Cô bị ngớ ngẩn à?” Hẳn đứng dựa vào tượng đưa tay lên cổ bẻ một cái.



Tiêu Linh nhìn thái độ của hắn mà không thể hiểu nổi ý của hắn là gì, hắn nói cô ngớ ngẩn là sao chứ? Hắn có thật sự hiểu cô muốn nói gì không…



“Cô sẽ không chết nếu nhịn tắm đâu.”



Bất giác Tiêu Linh đưa tay lên miệng, mắt nheo lại có ý cười. Mộ Hạ Âu hóa ra tưởng cô muốn đi tắm, nhưng thật ra cô đâu muốn tắm, cô tự biết chân của cô đang trong tình trạng nào. Cô liền lắc đầu.



[Tôi muốn đi vệ sinh…]



Phải can đảm lắm cô mới dám nói thẳng ra như này, không biết có làm Mộ Hạ Âu tức giận hay không nữa. Tại sao hắn cứ nhìn cô mãi như vậy, đây là ám chỉ hắn muốn từ chối giúp đỡ cô đúng không?



“Trong đấy thì có gì mà kinh?” Cô ta bị điên rồi hay sao? Hay là trong lúc rạch tay đã bị chạm đến dây thần kinh động mạch nào rồi. Nhà tắm của hắn sạch sẽ hơn bất kì nơi nào, chỉ chứa nước và bồn thì có thứ gì làm cô ta sợ như vậy, người phụ nữ này không ngờ vừa câm lại vừa hỏng não.



Tiêu Linh bối rối không biết phải làm gì, ngay cả khẩu miệng của cô chậm và chính xác như vậy hắn còn không hiểu thì không thể giúp cô được rồi.



“Gâu!” Chú chó trong lòng cô khịt mũi rồi nhảy xuống giường, nó hướng về phía Mộ Hạ Thiên sủa mấy câu rồi chạy thẳng vào nhà tắm.



Cô không hiểu chuyện nên cứ nhìn theo hướng đi của nó, Mộ Hạ Âu cũng đi đến xem con chó định làm gì. Khi đứng trước cửa nhà tắm hắn thấy con chó đang ngồi trước bồn cầu vệ sinh vẫy đuôi, mặt nó như đang cười, nó sủa mấy hồi rồi lại chạy ra chỗ Tiêu Linh.



“Muốn đi vệ sinh?” Hắn ngờ ngợ quay lại nhìn cô, đường cong lông mày giật giật, lẽ nào mắt hắn kém đến nỗi không nhìn ra cô ta đang nói gì sao. Nhưng rõ ràng sau khi hỏi lại cho chắc chắn hắn lại thấy cô ta đỏ bừng mặt gật đầu. “Muốn đi vệ sinh thì gọi tôi vào làm gì? Cô không làm tôi ngứa mắt một ngày thì khó chịu đúng không?”



Mộ Hạ Âu tối sầm mặt mày, hắn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt như dao của hắn đang mắc cô vào lưới quăng đến cực bắc của trái đất làm cô giật nảy mình. Có vẻ như cô sẽ không nhờ được hắn điều gì, cô phải đi đến đó bằng cách nào chứ.



Tiếng bước chân ngày một rõ trong sự nhận thức của cô, khi ngộ ra Mộ Hạ Âu lại gần thì cô đã nằm gọn trong vòng tay của hắn, trong lồng ngực hắn Tiêu Linh có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Mộ Hạ Âu, vừa bình thản, lại vừa chậm rãi không có chút bất ổn nào như lồng ngực cô bây giờ.



Hắn đặt cô vào trong rồi ra ngoài không nói một lời gì. Tiêu Linh không muốn hắn đợi lâu sau khi xong chuyện liền đẩy cánh cửa bằng tay ra, không ngờ mất đà, cánh cửa mở ra quá lớn làm cô mất điểm bám liền ngã về phía trước, đổ nhào trên nền đất.



“Ư…” Sao cô lại hậu đậu như vậy chứ, hai khuỷu tay lại đi chống đất, đau quá!



Mộ Hạ Âu ngồi trên giường đưa gương mặt vô cảm nhìn cô, mặt hắn lạnh tanh không có ý định đến đỡ cô dậy.



“Bò đến đây.”



Tiêu Linh ngạc nhiên nhìn hắn, lại là một mệnh lệnh sao…chân của cô sao có thể bò đến đó được chứ…



“Còn một chân mà vẫn vô dụng, vậy tôi sẽ phế nốt chân còn lại.” Mộ Hạ Âu đứng bật dậy, hắn nhếch mép cất bước đến chỗ Tiêu Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK