Tại sao lại vậy chứ, tại sao lại khiến cô đau đớn.
Nước mắt Tiêu Linh chảy dài, giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống không trung, giọng nước mắt ấm nóng lây truyền sang làn da lạnh buốt của Mộ Hạ Âu. Hắn bất giác mở mắt, đôi mắt không quá ác độc, nhưng lại không có chút sự thương cảm nào, một đôi mắt màu đen nhưng lại có sức lạnh đến hóa đá nghìn năm.
Giọt nước mắt của cô ta…đang làm hắn cảm thấy không vui?
Lưỡi Tiêu Linh chỉ bị cắn nhẹ trượt một cái, xong máu lại cũng không ngừng chảy ra. Mộ Hạ Âu dứt nụ hôn khỏi miệng Tiêu Linh, tay vẫn giữ cằm Tiêu Linh khư khư không cho quay đi hướng khác.
“Vui lắm sao?” Mộ Hạ Âu khép hờ đôi mắt, đôi môi mấp máy chỉ cách khuôn mặt Tiêu Linh một khoảng cách rất gần.
Sao? Vui ư? Ý của Mộ Hạ Âu là gì vậy… Nó khó hiểu đến nỗi Tiêu Linh không định thần lại được để xem xét tình hình. Khuôn mặt của Mộ Hạ Âu lúc này quả khó lường, ánh sáng yếu ớt trong căn phòng không thể khiến Tiêu Linh nhìn trọn vẹn biểu cảm của Mộ Hạ Âu, nhưng cô lại thấy buồn cho câu hỏi đó.
Cô chưa từng vui… Một chút cũng chưa từng. Mộ Hạ Âu thì sao? Làm như vậy hắn có thấy vui không? Cô rất muốn hỏi Mộ Hạ Âu câu hỏi này, muốn hỏi từ rất lâu, có lẽ là ngay từ lần đầu cô ở bên cạnh hắn. Hắn hành hạ cô có lẽ cũng vui vẻ phần nào, bản tính của một người tâm thần phân liệt… Là làm theo suy nghĩ của mình, luôn cho rằng mình đúng.
“Ức…” Tiêu Linh nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn nam nhân này thêm một giây nào, vì chỉ cần nhìn thêm một chút trái tim cô lại như nứt toạc ra, nứt một cách từ từ và rỉ máu.
Thấy Tiêu Linh nhắm mắt lại, Mộ Hạ Âu cười tự giễu, đôi mắt lại càng thêm đỏ khi người mình muốn hỏi lại không trả lời hay trưng ra bất kỳ biểu cảm nào khiến hắn cảm động. Chết tiệt! Tiêu Linh là người đầu tiên mà hắn muốn gϊếŧ chết trăm nghìn lần, nhưng cũng là người đầu tiên hắn muốn gϊếŧ nhưng lại không muốn cô ta chết. Rốt cuộc cô ta là cái thá gì mà khiến Mộ Hạ Âu hắn ăn không ngon, ngủ không yên, truy lùng cô ta như một tên tội phạm, không ăn, không uống, không chớp mắt quá hai giây?
Đơn giản, câu trả lời cho câu hỏi này chính là… Tiêu Linh là một cái đuôi ngoan ngoãn mà hắn không thể thiếu, ít nhất thì Mộ Hạ Âu đã thôi liên tưởng đến chuyện Tiêu Linh là chó!
Tiếng khóc ngày càng chiếm lĩnh sự im lặng, Tiêu Linh thấy Mộ Hạ Âu không làm gì thêm cô lại càng khóc lớn hơn, tiếng khóc rả rích quanh căn biệt thự u ám tách biệt sâu trong rừng. Mà khu rừng lại là nơi… cấm tuyệt đối.
“A…” Tiêu Linh cắn môi ngước cổ.
Mộ Hạ Âu vậy mà hôn cổ cô. Hắn từng chê cô dơ bẩn, ít nhất trong tình trạng này cô hoàn toàn không sạch sẽ.
“Này, tôi đã từng nói điều này chưa?” Hắn dùng mũi hít lấy mùi hương sau tai Tiêu Linh, hắn giãn đôi mày như đang thưởng thức thứ gì đó. “Rằng, cô rất thơm.”
Thơm sao? Tiêu Linh rùng mình một cái, chân tay lại thêm run rẩy. Mộ Hạ Âu chưa từng nói điều này với cô. Hắn bị sao vậy? Hai ngày không gặp lại, Tiêu Linh có cảm giác Mộ Hạ Âu có chút khác biệt. Chính là sự tàn ác của hắn ta, dường như đang dần ẩn đi một cách ghê rợn, bất cứ lúc nào sự tàn ác cũng có thể xuất hiện, nhưng sự tàn ác này còn khiến Tiêu Linh ghê sợ hơn cả những lần bạo hành đau đớn bằng bề ngoài xáƈ ŧɦịŧ.
Không thấy Tiêu Linh ú ớ, Mộ Hạ Âu nhíu mày. Tiếng ú ớ của cô ta rất hay và kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng người, nhất là tiếng ú ớ của sự khổ sở, tiếng ú ớ của sự van xin và tuyệt vọng. Tại sao cô ta không kêu lên nữa? Nếu không kêu lên, hắn nên giúp một tay mới phải. Vợ chồng với nhau mà, giúp đỡ…là điều đương nhiên!
“Aaaaaaaaaa!” Tiêu Linh gào lên trong vài giây tiếp theo, tai của cô…có cảm giác một dòng nước chảy dài xuống bả vai, thấm ướt vào lớp vải rồi ngấm vào da thịt Tiêu Linh.
Mùi máu tanh xộc lên mũi, cơn đau ở màng tai vẫn còn đang kéo dài khi Mộ Hạ Âu vẫn đang nghiền lấy tai của Tiêu Linh không buông.
“A, hức, ư! Ư!” Tiêu Linh bắt đầu rên lên khẩn cầu, cô muốn van xin Mộ Hạ Âu dừng lại, tai của cô có thể sẽ đứt lìa nếu như Mộ Hạ Âu cắn mạnh một lần nữa.
Nhả tai Tiêu Linh khỏi miệng, Mộ Hạ Âu đưa một tay lên miệng quẹt máu vẫn còn lưu đọng, tự mình nhìn vào màu đỏ thẫm trong tay, là máu của người phụ nữ câm đây mà? Máu này quả thực rất thơm, thơm đến nỗi…muốn cắt xẻ từng bộ phận của cô ta ra để nhấm nháp mùi thịt tái sống.
Quẹt lưỡi qua tay mình, Mộ Hạ Âu nuốt ực dòng máu trong miệng, khuôn mặt xảo quyệt một lần nữa hưng phấn. Vừa nhấm nháp chút máu của Tiêu Linh liền thấy cơ thể khỏe khoắn, đúng là người phụ nữ có thể chu cấp năng lượng đấy!
Bất ngờ Mộ Hạ Âu quay người Tiêu Linh lại, hắn giữ chặt eo Tiêu Linh rồi thâm hiểm nhìn cô, ánh mắt hắn dần di chuyển xuống ngực cô, cơn thèm khát lập tức ập đến khiến cơ thể Mộ Hạ Âu nóng bừng.
Hắn nhanh miệng ngậm lấy nhũ hoa hồng phấn của Tiêu Linh, tay còn lại đưa lên xoa bóp mạnh đến nỗi như muốn cô phải tiết ra thứ gì đó, nhưng tiếc là… Tiêu Linh cô ta chưa có con, đương nhiên không có sữa cho hắn.
“Hức…” Tiêu Linh cắn răng chịu đựng, hắn không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao? Hắn đúng là tên ác ma.
Mộ Hạ Âu ngậm chặt nhũ hoa trong miệng rồi dứt khoát nhả ra, nơi đó vẫn còn ấm vì được khoang miệng hắn chăm sóc tận tình. Hắn nhìn lên Tiêu Linh với đôi mắt khát khao cùng tàn ác. “Nghe đây, cô!” Hắn nâng cằm Tiêu Linh lên, nhìn sâu vào đôi mắt mờ đục của Tiêu Linh. “Phải có thai.”
Tiêu Linh nghe xong tưởng chừng sét đánh ngang tai, toàn thân như vô tri vô giác, bản thân như một chiếc lá úa héo tàn đắm mình lên mặt đại dương xanh, một đại dương rộng lớn và không thấy đáy.
Mộ Hạ Âu…anh có biết anh đang nói gì không? Cô chính là đang tự hỏi như vậy, cô nghe nhầm chăng… Hắn…vì sao chứ? Vì sao lại muốn cô có thai một cách đột ngột như vậy? Chắc chắn không phải chuyện tốt, hắn nhất định sẽ hành hạ cô và con của cô tới chết,
Tiêu Linh một mực lắc đầu thật mạnh.
Nụ cười của hắn cũng tắt ngay sau khi Tiêu Linh quả quyết từ chối lời đề nghị của hắn. Sao chứ? Ngay từ nhỏ bố mẹ của hắn đều chết cả rồi, tình yêu thương của bố mẹ hắn đều không có, người bà đáng kính của hắn vẫn không thể đem lại đúng mẫu tử thiêng liêng. Hắn chỉ là muốn nhìn xem người phụ nữ câm này sau khi sinh con cho hắn xong sẽ chăm con bằng cách nào? Hắn quả thật rất tò mò. Đương nhiên nếu đứa con đấy xấu xí hay ngu ngốc, khác người, hay đơn giản bị tâm thần? Mộ Hạ Âu này sẽ không từ thủ đoạn để gϊếŧ chính con của mình, bằng cách nào? Nhúng nước sôi, chặt từng phần trên cơ thể, hay đơn giản là dùng lưỡi dao bạc đục khoét đi đôi mắt và nội tạng?
Hắn dùng lưỡi mình liếm dọc cổ Tiêu Linh xuống cho đến bả vai. “Cô không có quyền lựa chọn.”
Dứt lời Mộ Hạ Âu nâng chân của Tiêu Linh lên thật cao, tha sức mà đưa đẩy vật nóng vào u cốc thít chặt của cô, kỳ lạ thay dù rất kɦoáı ƈảʍ nhưng hắn lại không dễ dàng lên đỉnh, cự long ngày một lớn, hắn muốn trừng phạt Tiêu Linh bằng cách đau nhất, đương nhiên cũng là…sướng nhất. Bởi con của hắn sinh ra phải vào một ngày u ám, và bằng một cuộc tình đầy sinh lực. Có thế nó mới mang được họ… Mộ.
Cửa hầm dần khép lại, ánh sáng nhỏ dần rồi biến mất. Tiêu Linh vẫn trong tư thế bị trói hai tay lên cao. Chỉ là khắp người đều là vết thương chưa lành cùng những dấu tích đáng xấu hổ nhất mà Mộ Hạ Âu bỏ lại sau khi đeo thắt lưng, phủi áo rời đi.
Cô bất tỉnh hoàn toàn, trong căn hầm chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt chậm rãi thoát ra từ bên dưới hạ thân của Tiêu Linh. Một thứ đặc sệt vẫn còn ấm nóng sau khi được Mộ Hạ Âu giải thoát. Một linh cảm chẳng lành cứ thế đi theo đường da thịt gần nhất vào sâu trong Tiêu Linh, sớm thôi…một đứa bé sẽ tồn tại.
“Mộ Hạ Âu, sao anh lại như vậy hả?”
Sau khi rời khỏi biệt thự với chùm chìa khóa, Mộ Hạ Âu đến với Hi Vân, xong tiếng hét của cô ta lại khiến hắn phải nhíu mày.
“Bảo bối, không hài lòng?” Mộ Hạ Âu kéo Hi Vân đặt cô ta lên đùi mình, đôi tay không ngừng vuốt ve cơ thể cô ta.
“Đã mấy ngày anh không động vào em chứ? Hai ngày qua cũng nói đi công tác mà không gặp mặt, vậy mà hôm nay cũng bị mệt mà không muốn với em. Hạ Âu, anh hết yêu em rồi?” Cô ta kể lể bằng chất giọng ẻo lả, đôi mắt không ngừng chớp, còn biểu cảm bất mãn không thôi.
Mộ Hạ Âu nhếch mép. “Bảo bối, không nhất thiết phải ‘giao lưu thân thể’ quá nhiều lần. Anh cũng cần phải bồi dưỡng sức lực để đáp ứng em.”
“Trước kia không như vậy!”
Mộ Hạ Âu tắt nụ cười, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nghi ngờ của Hi Vân.
Trước khi ả người câm xuất hiện, bất cứ ngày hay đêm, chỉ cần là bên cạnh Hi Vân, Mộ Hạ Âu sẽ quấn quýt không rời. Mộ Hạ Âu không bao giờ cần bồi dưỡng sinh lực, bởi cô ta biết rõ cơ thể hắn hơn bao giờ hết. Chỉ khi cô ta van xin, hắn sẽ không dừng lại nếu như có ham muốn.
“Đôi mắt này khiến anh buồn đấy.” Hắn hơi nghiêng khuôn mặt cụ nụ cười giảo hoạt. Sẽ ra sao nếu hắn móc đôi mắt này ra và chôn vùi sâu dưới lòng đất?
Hi Vân bĩu môi vòng tay qua cổ Mộ Hạ Âu, cô ta cười gượng vì sự đe dọa cùng cảnh cáo ẩn chứa bên trong lời nói của Mộ Hạ Âu.
“Dù sao, em vẫn yêu anh.”
Nụ hôn nồng nhiệt của Hi Vân ngay lập tức hạ xuống Mộ Hạ Âu, đắp trả lại nụ hôn, Mộ Hạ Âu không hề trong bộ dạng thưởng thức, hắn nhìn chăm chăm vào đôi mắt nhắm nghiền của đối phương, bàn tay hắn cảm nhận được cơ thể uốn éo của cô ta.
Mẹ kiếp, hôm nay hắn ăn phải thứ gì mà khi hôn bảo bối lại cảm thấy buồn nôn?