“Không, sao con phải đóng kịch chứ, con thật sự rất quan tâm cô ấy.” Mộ Hạ Âu cố chấp không buông tay, hắn thậm chí…rơi nước mắt.
Tiêu Linh thở hổn hển chăm chăm vào khuôn mặt người người đàn ông đó, cả người bất giác run lên. Hắn vậy mà lại khóc vì cô sao? Mộ Hạ Âu hắn…lần, lần đầu cô nhìn thấy hắn khóc, lần đầu cô nhìn thấy nước mắt của Mộ Hạ Âu.
Hắn ta đang khóc sao? Đây có đúng là sự thật không…mông lung, mờ nhạt, tất cả tựa như giấc mơ vậy.
“Mộ Hạ Âu, đứng dậy đi.” Hạo Nam lúc này đang kéo ghế đứng dậy, anh đi đến nâng đỡ bả vai của Mộ Hạ Âu.
Chứng kiến thêm cảnh giả tạo này nữa anh sẽ phát điên mất, tại sao hai người chơi thân với nhau nhưng Mộ Hạ Âu lại khác hoàn toàn anh về tính cách vậy chứ, tất cả những âm mưu của cậu ta thật khó lường, cậu ta như biết xử lý tất cả mọi chuyện chỉ cần có một chút thời gian vậy. Dễ dàng khóc thế kia…lại còn quỳ chân và khóc trước mặt Tiêu Linh, cô ấy nỡ lòng nào không thương hắn ư…
“Buông ra, cậu chính là nhân cơ hội muốn cướp Tiêu Linh từ tay tôi, đúng chứ?”
Hắn hung hăng hất tay của Hạo Nam ra khỏi vai mình, giả bộ tốt đẹp gì chứ, cũng chỉ là muốn ả đàn bà câm này mà thôi, đừng hòng!
“Cậu đừng vu khống!” Hạo Nam nhăn mặt đáp trả, gương mặt bình thản nhưng lại có uy lực để người khác phải lắng nghe.
“Vu khống? Vậy cậu mau giải thích cho tôi, tại sao cậu lại ở Mộ gia giờ này? Lại còn ăn cơm cùng bà nội và vợ tôi, cậu đúng thật là không có ý đồ gì chứ?”
Mộ Hạ Âu đứng bật dậy, hắn túm gọn cổ áo Hạo Nam bằng một tay, tay còn lại không quên chỉ thẳng mặt Tiêu Linh như đưa ra bằng chứng thiết thực nhất.
“Buông thằng bé ra, Mộ Hạ Âu, con tính làm bà nội tức chết sao?” Chủ tịch Vân Ngư nhìn hắn túm áo Hạo Nam sắc mặt lập tức biến đổi, mỗi lần Mộ Hạ Âu lên cơn điên sẽ không ai có thể khống chế được, ngay cả Hạo Nam.
Hạo Nam đưa tay lên muốn gỡ tay Mộ Hạ Âu ra khỏi cổ áo mình, hai người đàn ông đối mắt với nhau, sâu thẳm bên trong lóe lên tia thách thức lẫn cảnh cáo. Có lẽ là vì chơi với nhau quá lâu, đến thái độ và khí chất cũng giống nhau không ai kém ai.
Bị chất giọng khàn khàn của chủ tịch Vân Như làm cho ảnh hưởng, hắn buông tay khỏi cổ áo Hạo Nam, không quên nhìn Hạo Nam một cách khinh miệt. Dù có là bạn thân của Mộ Hạ Âu này cũng đừng quên, thứ gì của Mộ Hạ Âu tuyệt đối không được cưỡm đi!
“Nội, nghe con giải thích được không, mọi chuyện không như nội thấy đâu, hãy tin con.” Hắn hạ giọng nắm lấy tay chủ tịch, vừa cố gắng muốn giải thích vừa muốn lấy lòng bà.
“Giải thích? Nói là chăm sóc con bé, hơn hai tháng trời đi cùng ả hồ ly đó? Mộ Hạ Âu, con làm ta tức hết rồi!” Bà đưa tay vỗ vỗ lồng ngực, mắt hơi nhắm lại mệt mỏi vô cùng khiến cả ba người trẻ tuổi trong phòng cũng phải giật mình lo lắng.
Mộ Hạ Âu sững sờ, bà nội chỉ biết chuyện hắn đi lưu diễn với Hi Vân thôi sao? Hắn đã nghĩ bà biết tất cả sự thật mà hắn đã làm với Tiêu Linh, ả đàn bà kinh tởm đó.
“Nội, đừng…” Mộ Hạ Âu nhanh tay dìu chủ tịch Vân Ngư ngồi xuống ghế.
Chưa kịp quay sang hỏi han chủ tịch, Tiêu Linh một lần nữa bị Mộ Hạ Âu quỳ dưới chân nắm chặt tay, nhìn sao đi nữa cũng giống như hắn đang rất hối lỗi.
“Cho anh một cơ hội chuộc lỗi, anh tuyệt đối không làm tổn thương em, anh sẽ ngừng mối quan hệ đó với Hi Vân.”
Nước mắt…hắn cứ khóc như vậy…
Hạo Nam đứng im tại chỗ nhìn Mộ Hạ Âu và thái độ của Tiêu Linh, trong lòng dấy lên vài tia bất an. Đừng tin cậu ta, Tiêu Linh…cô sẽ lại vào chảo sâu lửa bỏng mất. Nhiều lần như vậy rồi cô còn chưa thấy đủ hay sao, khó khăn lắm mới đưa cô được về đây, đừng…đừng làm tôi thất vọng Tiêu Linh à.
Cô như người mất hồn, cứ nhìn vào sâu đôi mắt đẫm nước của Mộ Hạ Âu. Hắn không giống như đang nói dối, hắn thật sự sẽ sửa sai và từ bỏ Hi Vân để bên cô sao? Mộ Hạ Âu đã khóc kia mà…hắn sẽ thay đổi đúng không, hắn đang cầu xin cô một cơ hội, cô không muốn hắn khóc…
Trước mắt Tiêu Linh như có một lớp sương mù bao phủ, ngày một nặng đi, giọt nước ấm nóng lăn ra khỏi khóe mi, không biết vì sao cô khóc nữa. Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của Mộ Hạ Âu, hắn làm cô phải khóc theo rồi…hắn là người đàn ông duy nhất của đời cô, là chồng cô mà. Nên tha thứ cho hắn không đây? Nếu tha thứ cô và Mộ Hạ Âu sẽ làm lại từ đầu đúng không…làm lại tất cả, hắn sẽ yêu thương cô chứ? Cô không muốn lặp lại những chuỗi ngày kim hoàng đó thêm một lần não nữa.
Mộ Hạ Âu…anh tình nguyện bỏ Hi Vân sao?
Hắn mở to tròng mắt nhìn Tiêu Linh, cô ta vậy mà cảm động rồi? Cô ta đưa tay ra lau nước mắt cho hắn!
“T…Tiêu Linh?” Hắn vờ giọng ngọt đưa tay lên đặt lên trên bàn tay đang đặt trên má hắn của cô.
Lau đi giọt nước mắt của Mộ Hạ Âu, Tiêu Linh nước mắt ngày càng một nhiều hơn. Vốn dĩ cô không muốn khóc trước mặt chủ tịch Vân Ngư, nhưng bản thân lại không nén được cảm xúc. Cô rất vui, cô vui vì Mộ Hạ Âu đã thay đổi.
Đứng chết lặng nhìn Tiêu Linh lau nước mắt cho Mộ Hạ Âu, giây phút này thì Hạo nam đã biết, cô ấy thật sự đã động lòng với tên tiểu tử họ Mộ này rồi…và một lần nữa…cô sẽ quay về với địa ngục, quay về với Mộ Hạ Âu.
“Con…” Chủ tịch Vân Ngư không tin nổi vào mắt mình, Tiêu Linh làm vậy khác nào tha thứ cho cháu trai của bà chứ, con bé yếu lòng đến vậy sao? Con bé liệu có hối hận không khi lau nước mắt cho Mộ Hạ Âu?
Bởi chính bà là người bên cạnh, chăm sóc Mộ Hạ Âu từ khi hắn còn rất nhỏ, tính cách của hắn, thái độ của hắn như nào sao bà không biết được chứ, ngay tại đây, giây phút này…dù là Mộ Hạ Âu khóc thì có đến 70% bà không thể tin vào hắn nữa rồi, dù hắn có là máu mủ ruột thịt của bà, thì tin tưởng hắn một lần nữa là điều không thể.
Hai bên tai Tiêu Linh giống như đã mất hết tất cả các thứ tiếng, chỉ còn lại tiếng khóc trầm của Mộ Hạ Âu, chỉ còn lại sự chân thành kỳ bí mà hắn đang dành cho mình. Nước mắt lăn qua môi cô mặn chát, cô hơi cúi người xuống ôm Mộ Hạ Âu vào lòng khóc nức nở.
“Buông…” Hắn lập tức chau mày khi thấy Tiêu Linh ôm mình, nhưng bắt gặp ánh mắt hiểu sự đời, lão luyện của chủ tịch Vân Ngư lập tức nín lại những lời muốn nói trong họng, đôi tay chầm chậm đưa lên ôm Tiêu Linh vào lòng. “Đừng khóc.”
Hắn nói cô đừng khóc…vậy mà hắn nói xong cô lại càng khóc to hơn, khóc như một đứa trẻ. Cô như đã hiểu được lòng mình, dù Mộ Hạ Âu có đối xử tốt với cô, hay đối xử tệ bạc như trước kia, thì cô đã yêu hắn mất rồi, yêu rất nhiều, yêu như chính sinh mệnh của mình. Tất cả như một trò đùa, cô không thể giải thích với chính mình rằng tại sao yêu con người tồi tệ như hắn, nhưng ngay lần đầu tiên chạm mắt với hắn, cô biết…mình đã rung động mãnh liệt. Mộ Hạ Âu, cô muốn hắn là người đầu tiên của cô, và là người cuối cùng cho đến khi cô nhắm mắt xuôi tay.
Thế giờ này Tiêu Linh còn có ai bên cạnh chứ, cô chỉ còn hắn và chủ tịch là người thân, một người là bà nội, một người là chồng. Hôm nay là cô quyết định, sau này dù có phải trả giá, cô cầu nguyện chúa hãy cho cô chết, chết một cách đáng thương nhất để cảnh tỉnh chính mình, hãy cho cô được rời xa thế giới này, rời xa Mộ Hạ Âu một cách không luyến tiếc. Nếu đây là một sự sai lầm, cô muốn sai lầm mãi mãi, sai lầm đến khi không thể sai lầm được nữa!
Mộ Hạ Âu hơi nắm lại vạt váy sau lưng Tiêu Linh, hắn hơi nheo mày khi nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Linh, cảm giác gì đó đang dâng trào trong hắn…mãnh liệt vô cùng, khi cô ta ôm lấy hắn, và khóc…tại sao lóe trong tim hắn lại là một cảm xúc kỳ quặc mà hắn chưa từng nếm trải với ai?
Sực nhớ ra khuôn mặt của Hi Vân, hắn giống như bị đánh thức mà tỉnh ngộ. Đẩy Tiêu Linh ra khỏi người mình, hắn cố nhắc lòng. Chỉ cần giây phút này làm Tiêu Linh rung động, mọi thứ sẽ quay trở về với quỹ đạo của nó, kể cả tình yêu hay danh vọng…tất cả đang phụ thuộc vào Tiêu Linh.
“Cho anh một cơ hội, được không?” Mộ Hạ Âu áp tay của Tiêu Linh lên mặt mình, hắn cười, nụ cười sâu không thấy đáy.
Hai người ngoài cuộc chỉ biết lặng im. Hạo Nam sớm đã quay lưng đi không muốn chứng kiến thêm cảnh tượng ngu ngốc này, còn chủ tịch Vân Ngư thì một giây thôi cũng không rời mắt. Bà thực sự mong chờ câu trả lời của Tiêu Linh.
Tiêu Linh đưa tay lên lau nước mắt, không ngờ Mộ Hạ Âu lại nhanh tay hơn cô, dùng tay mình lau sạch nước mắt trên mặt cô. Hành động nhỏ này của hắn khiến tim cô đập rộn. Cô cười dịu dàng gật nhẹ đầu với hắn.
Mộ Hạ Âu bỗng cười phá lên, hắn đứng dậy vỗ ngực nhìn chủ tịch Vân Ngư.
“Nội, cô ấy đã nói vậy rồi, nội đừng ngăn cản con nữa.”
Bà thở dài nhìn Tiêu Linh, nhưng sau đó lại đưa tay lên lay lay thái dương của mình. “Quyết định của Tiêu Linh ta tôn trọng. Dọn về Mộ gia đi.”
“Sao ạ?” Hắn thay đổi nét mặt từ vui mừng sang khó chịu. Tại sao phải về Mộ gia chứ, ở biệt thự của hắn rất thoải mái, hơn nữa nếu ở Mộ gia hắn không thể dạy dỗ Tiêu Linh, ả đàn bà câm thích ảo tưởng này.
“Nếu không về Mộ gia, đừng hòng đưa con bé đi đâu. Nên nhớ…ta có thể để con bé cho con cơ hội, ta cũng có thể tước đoạt lại quyết định của con bé.” Bà vén lọn tóc trắng ngắn vào sau tai, ánh mắt lạnh hơn cả băng, khí chất bà phi phàm gấp mấy lần Mộ Hạ Âu, có lẽ cái khả năng lạnh lùng, ám khí đó của Mộ Hạ Âu là di truyền từ bà nội hắn. Bà đứng dậy đi tới chỗ Tiêu linh xoa đầu cô, giọng nói ngày một sắc. “Tiêu Linh kiếp này không thể làm cháu dâu ta? Vậy thì ta sẽ thêm nó vào sổ sách của Mộ gia, làm con cháu gia thất của ta!”