• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A..." Tiêu Linh nhắm chặt mắt cảm nhận nỗi đau sau cú va đập. Hai tay cô ôm bụng quằn quại. Lúc này cô nghe thấy tiếng đóng cửa sầm cái rất lớn, tuy không nhìn nhưng cô biết rằng Mộ Hạ Âu đã nhốt cô ở bên ngoài.

Ở nhà bị đối xử tệ bạc nhưng cô chưa bao giờ bị ném ra khỏi nhà bằng cách này, bụng cô giờ đau nhức, tay không thể cử động. Cô không còn sức lực nào để tự mình bò dậy nữa rồi, có phải cô đã bị đuổi đi rồi không? Có nghĩa là cô được tự do và đi khỏi nơi này mà không còn gì khúc mắc?

"Tiêu Linh, con có sao không?"

Biết ngay mà...cô đâu dễ dàng thoát khỏi địa ngục này...

Chủ tịch Vân Ngư chạy từ bậc thang xuống, thần sắc lo lắng, tay đưa về phía trước đỡ cô dậy.

"Thằng nhóc đó thật không biết điều, dám đuổi con ra khỏi nhà, xem ta dạy nó ra sao!" Bà đỡ đầu Tiêu Linh vào lòng mà miệng không ngừng giáo huấn sau lưng tên Mộ Hạ Âu.



Phía sau chủ tịch Vân Ngư chạy đến vài người hầu cùng giúp đỡ bà ấy đỡ Tiêu Linh đứng dậy. Ai cũng lộ ra vẻ mặt chua xót lẫn cảm thông, có lẽ ở Mộ gia họ đã quá quen thuộc cảnh bạo lực này rồi.



"Không sao chứ? Ta sẽ xử lý vết thương ngay đây." Chủ tịch nhìn Tiêu Linh một hồi rồi nhìn xuống tay của cô, khuỷu tay cô bị trầy xước bụi bặm dính cả máu trên đó.



Tiêu Linh chỉ biết gật đầu không nói gì, cô còn có thể nói gì chứ, một con câm như cô không có quyền.



Sau khi dìu cô vào bên trong biệt thự, xui thay cô lại chạm mặt 'chồng' mình, Mộ Hạ Âu...



"Cô dám bước chân vào đây à?" Hắn ta thấy cô đôi mắt liền trợn lên.



"Mộ Hạ Âu, có thôi ngay không?"



"Nội?"



Chủ tịch Vân Ngư cuối cùng đã lên tiếng ra sức bảo vệ Tiêu Linh, bà cao giọng chỉ tay vào mặt Mộ Hạ Âu như đang cảnh cáo khiến hắn ta có chút ngỡ ngàng. Bà nội hắn trước giờ vẫn luôn nhã nhặn, hiền hòa, rất ít khi la mắng hắn, hơn nữa lần này lại là vì một con câm!




"Nếu hôm nay con nhất quyết đuổi con bé ra khỏi biệt thự, vậy để ta chết trước mặt con cho an lòng!"



Mộ Hạ Âu đứng im tại chỗ, hai tay siết lại thành quyền hận không thể lao đến tóm gọn Tiêu Linh mà hành hạ, dám sử dụng thủ đoạn bỉ ổi lôi kéo bà nội về phe cô ta, bằng cách nào cô ta khiến bà nội sống chết bênh vực mình như thế?



Tiêu Linh hốt hoảng ngước lên nhìn chủ tịch, đầu lắc lắc ngụ ý van xin đừng nói gì thêm, bà ấy không biết rằng càng làm vậy càng khiến cháu trai bà ấy ghét cô hơn thôi sao.



Từ khoảng cách không quá xa vũng không quá gần của ba người họ bây giờ chỉ còn lại hơi thở đều đều, không một ai nói gì như đang trao đổi bằng đôi mắt. Mộ Hạ Âu khinh miệt nhìn Tiêu Linh, gương mặt nhắc rõ hai chữ ghê tởm. Cô chỉ biết cúi gằm mặt tránh đi ánh mắt như sắp gϊếŧ người của Mộ Hạ Âu.




"Được. Con sẽ chấp nhận cô ta ở lại đây. Sống được lâu hay không..." Nói đến đây Mộ Hạ Âu quay lưng đi, hắn dừng chân lại liếc xéo về hai người phía sau. "Là do mệnh của cô ta."



Tiêu Linh rùng mình một cái, cô thở gấp ôm lấy ngực mình. Trái tim cô mách bảo cô sẽ chết nếu như lại gần hắn.



"Không sao rồi. Nó đã chấp nhận con, yên tâm, nó sẽ sớm nhận ra lòng tốt của con Tiêu Linh à." Chủ tịch thở phào nhẹ nhõm nhìn sang mỉm cười với cô, gương mặt của bà khúc hậu lại mang theo tia hy vọng khiến Tiêu Linh không nỡ lên tiếng.



[Con sợ...] Nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm được lòng, nước mắt lưng tròng đưa tay lên ra ký hiệu.



"Không, đừng sợ cháu ngoan của ta. Con sẽ không phải chịu tính này của nó lâu đâu, thật ra Mộ Hạ Âu rất biết cách quan tâm người khác."



Quan tâm? Hắn mà biết quan tâm người khác sao? Chủ tịch đang lừa cô, hắn chính là tên điên, hắn sao có thể có cảm xúc chứ.

Tiêu Linh cắn răng ủy khuất, cô nuốt nước mắt vào trong cố không để làm chủ tịch lo lắng thêm.



Tối hôm đó là bữa ăn đầu tiên của cô ở Mộ gia, không biết có phải gì khi ở nhà họ Tiêu cô bị mẹ kế chèn ép ăn cơm thừa canh cặn quá nhiều hay không mà khi ngồi ở bàn ăn Mộ gia cô thấy những món ăn đơn giản này cũng giống như sơn hào hải vị. Tuy nhiên với tâm trạng này cô cũng không thể nuốt nổi cơm xuống họng.



"Không hợp khẩu vị sao?" Chủ tịch Vân Ngư đang ăn chợt để ý thấy bát cơm Tiêu Linh vẫn còn nguyên.



Tiêu Linh ngoan ngoãn lắc đầu.



[Con muốn về phòng.]



"Được được. Trợ lý Lưu, mau giúp con bé."



Trợ lý Lưu đứng bên cạnh chủ tịch từ lúc bà ấy ăn đến giờ, nghe lệnh liền cúi đầu lễ phép rồi đi đến đỡ Tiêu Linh.



"Nhị thiếu phu nhân, mời."



Nhị thiếu phu nhân? Cái cách gọi thật sang chảnh biết bao nhưng mãi mãi cô không xứng với nó. Cô không quen bản thân được gọi bằng giọng điệu này, hoặc là cứ gọi cô là Tiêu Linh, còn không cũng đừng gọi cô là nhị thiếu phu nhân. Bởi vốn dĩ trong mắt những người ở đây đâu ai công nhận danh phận này.

Trở về căn phòng đêm qua, mọi thứ như được lặp lại trước mắt cô, trên chiếc giường đó đã là nơi đầu tiên cô trao thân mình cho người lạ mặt, từng cơn đau ập về khiến da thịt cô lạnh buốt.



"Ưʍ...Hạ Âu, chúng ta vào trong đã."



"A..."



Vừa ngồi xuống giường Tiêu Linh đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa ngày một gần, âm thanh ngọt ngào của phụ nữ?



Có linh cảm không hay, Tiêu Linh đoán trước được chuyện gì đang xảy ra liền đứng dậy. Lẽ nào phòng này là phòng của Mộ Hạ Âu ư? Tại sao chủ tịch lại cho cô ở cùng phòng với hắn chứ, hắn đã về rồi sao? Cùng phụ nữ?



Cánh cửa mở bật ra, lao vào trong là Mộ Hạ Âu và một cô gái xinh đẹp, cô ta mặc chiếc váy bó sát cả cơ thể, hai quai áo đã bị Mộ Hạ Âu vạch ra đến quá nửa ngực, hắn thắt chặt eo cô ta rồi hôn cổ không chừa một chỗ trống.

"A...đau quá, tay của anh."



Cô ta cắn môi rên yêu kiều, đưa một tay xuống muốn gỡ tay Mộ Hạ Âu ra khỏi hạ thân mình, Mộ Hạ Âu không những không buông còn vén váy cô ta lên quá đùi tiếp tục mân mê tư mật.



Trên người hai người này mùi rượu nồng nặc, Mộ Hạ Âu không ngừng nâng niu cánh môi của cô ta, hai tay chuyển động mạnh bạo lột bỏ váy của cô ta ra khỏi cơ thể để tiện cho hành động tiếp theo của mình. Hắn đẩy cô ta áp sát vào tủ quần áo, miệng thở dốc đầy nam tính.



"A...ha, ư..."



Những tiếng rêи ɾỉ mị hoặc cùng tiếng thở ồ ồ của người đàn ông pha lẫn vào với nhau tạo nên một cảnh người lớn nóng mắt, người cô ta nhấp nhô mỗi lần Mộ Hạ Âu đưa đẩy vật nóng vào sâu trong cửa huyệt. Mồ hôi hai người chảy ròng, hô hấp cũng khó khăn hơn.



Tiêu Linh mở to đôi mắt nhìn về phía trước, đôi mắt sợ hãi đến ngấn lệ. Vừa rồi đã không kịp thoát ra ngoài, trong phòng không còn chỗ nào thích hợp để trốn nên cô đã liều mình chui vào tủ quần áo của Mộ Hạ Âu, tủ quần áo này thiết kế theo kiểu có nhiều khe thông sáng và thông khí, người bên trong có thể rõ ràng nhìn ra bên ngoài. Và cảnh tưởng cô nhìn thấy bây giờ chính là Mộ Hạ Âu và người phụ nữ khác ân ái sao?

Dù cô và hắn là duyên nghiệt nhưng sao cô lại đau lòng thế này, người đàn ông này là chồng của cô mà...hắn đã ngủ với cô đêm qua và bây giờ cô phải chứng kiến cảnh tượng gian phu dâm phụ này ư? Cô không muốn, đau lòng quá, rất đau lòng...



Tiêu Linh rơi dài giọt nước mắt, hai tay đưa lên bịt miệng mình thật chặt. Cô không đoán trước được sẽ ra sao nếu Mộ Hạ Âu biết cô ở trong tủ quần áo, nhưng mỗi lần cô khóc là sẽ nấc nghẹn, làm sao đây? Làm sao để không khóc nữa?



Góc độ nhìn của cô lại chính diện khuôn mặt của Mộ Hạ Âu, hắn và cô cánh nhau qua cánh tủ chỉ vài xen-ti-met, cô có cảm giác hơi thở của hắn đang phả vào mặt cô từng chút một.



Ánh mắt đắm chìm vào lửa dục của hắn đang đối diện với cô, ánh mắt hẹp dài và sắc sảo, ánh mắt tựa như có thể gϊếŧ người đang khép hờ nhìn người phụ nữ đỏ mặt phát ra âm thanh yêu kiều. Đột nhiên trong một giây chuyển hướng xuyên qua khe hở cánh tủ chiếu thẳng vào mắt Tiêu Linh.

Hắn...hắn thấy rồi!



Lồng ngực Tiêu Linh đập thình thịch không giữ được bình tĩnh, cả người nóng bừng lên nhưng sống lưng lại lạnh toát. Hắn phát hiện ra cô rồi.



"Hi Văn, em có thích ăn thịt chuột không?"



Mộ Hạ Âu liếm tai người phụ nữ tên Hi Văn, thì thầm câu hỏi hết sức biếи ŧɦái.



"Người ta...thích ăn thịt anh thôi a."



Đáp trả lại Mộ Hạ Âu là giọng nói nịnh nọt yếu đuối.



"Nhưng có một con chuột rình mò chúng ta, anh ngứa tay quá."



"Chuột sao?"



Hi Văn kinh ngạc nhìn xung quanh, có thể đoán được rằng cô ta là người sợ chuột.



Mộ Hạ Âu nhếch mép đẩy Hi Văn nhẹ nhàng sang bên cạnh, hắn bẻ từng đốt tay của mình, từng đốt tay kêu lên giòn giã.



Cửa tủ được mở ra, ánh sáng len vào chiếu toàn thân Tiêu Linh. Mộ Hạ Âu nhìn cô, gương mặt lạnh tanh như nhìn một xác chết, Hi Văn phía sau cũng đưa tay lên che miệng ngạc nhiên, cô ta không nghĩ trong tủ quần áo có người.

"Hạ Âu, cô ta là ai?"



Hi Văn tức giận nhặt dưới đất lên chiếc váy rồi mặc lại vào cơ thể.



"Cô ta chính là con câm mà anh đã nói với em." Mộ Hạ Âu kéo Tiêu Linh ra khỏi tủ khiến cô ngã áp mặt xuống sàn nhà đau đến thấu xương.



"Ồ..." Hi Văn có vẻ lấy lại bình tĩnh hơn, cô ta nhoẻn miệng cười ngọt. "Con câm mà muốn lấy Hạ Âu của tôi đây sao? Cũng xinh đẹp, mỗi tội câm, nhỉ?"



Tiêu Linh run rẩy bên dưới, cô từ từ bò dậy xoa xoa hai lòng bàn tay dưới chân Mộ Hạ Âu và Hi Văn.



[Tôi không cố ý nhìn hai người, tha lỗi cho tôi được không?]



"Hạ Âu, cô ta làm gì vậy?" Hi Văn cười khinh miệt ôm lấy vòng eo rắn chắc của Mộ Hạ Âu.



"Ai mà biết cô ta làm gì, ngôn ngữ của người câm chỉ có những đứa điếc mới hiểu thôi!" Mộ Hạ Âu cũng cười đến run vai, hắn quay lại hôn vào má Hi Văn một cái.

Tiêu Linh chết lặng nhìn Mộ Hạ Âu ôm hôn người phụ nữ trước mặt, cả người như bị cướp mất linh hồn không thể cử động. Cô như là con rối trong mắt hai người họ, thậm chí họ không ngại ngùng khi thiếu vải trước mặt cô.



Bất ngờ Mộ Hạ Âu quay lại dùng chân đạp vào ngực Tiêu Linh khiến cô bị văng ra sàn lạnh, lồng ngực tức thở đến nỗi cô hoa mắt ngay sau đó. Trước khi mất đi sự tỉnh táo cô còn nghe được Mộ Hạ Âu chửi rủa mình.



"Thứ rác rưởi, nhìn là kinh tởm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK