• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng bao giờ làm bộ mặt này với tôi, hiểu chứ?" Hắn áp sát miệng gần bắp chân đang nảy lên theo nhịp điệu của hắn của Tiêu Linh, răng trắng lộ ra, hắn cắn chân cô điềm nhiên.



“Hưm…” Mộ Hạ Âu là chó sao! Bất cứ lúc nào cũng dùng răng để cắn cô là sao chứ, thật không chịu nổi.



Tiếp tục với những hành động biếи ŧɦái của mình, Mộ Hạ Âu lại dang hai chân Tiêu Linh ra, hắn áp thân trên hắn xuống người cô, da thịt cô và hắn va chạm càng thêm nóng rực. Cách nhau qua hai lớp da mỏng manh giữa cô và hắn, Tiêu Linh cảm nhận nhịp tim của cả hai đang hòa quyện ngay tại giây phút này. Hắn và cô đang gần gũi nhau nhất, hai trái tim cận kề, mặt áp sát nhau, thân thể hòa dung lại làm một như một chuỗi dây liên kết không có cách nào tách rời.



Đôi mắt đen lạnh đó nhìn cô, giọt mồ hôi trên tóc hắn khẽ nhỏ xuống trán cô, giọt mồ hôi cứ thế mà lăn trượt. Bầu không khí chợt trở nên ám muội, Mộ Hạ Âu nhìn cô không rời, khó lường được hắn đang nghĩ gì.



Hơi thở nóng của cô liên tục phả vào mặt hắn, đôi mày liễu trùng xuống buồn rượi, nước mắt thôi chảy. Cô ngẩn người ra, tay bắt đầu thả lỏng ga giường hơn.



Nhìn bộ dạng thâm tình của Tiêu Linh, trong bụng Mộ Hạ Âu sớm đã cười khẩy xấu xa. Rốt cuộc thì cô ta cũng như bao phụ nữ khác, dễ chiếm đoạt như vậy, thứ hạ đẳng rẻ tiền!



Ánh mắt đó là sao đây? Muốn hắn phải hôn cô ta à? Cô ta xem ra còn mắc bệnh hoang tưởng hơn cả hắn, chứng bệnh điên rồ cứ thích tự nghĩ rồi tự cho mình là đúng, cô ta vừa câm vừa điên rồi!



Đầu Mộ Hạ Âu hạ thấp hơn một chút, hắn hơi khép hờ mắt.



Tiêu Linh nuốt một ngụm nước bọt, cô nhắm mắt lại theo phản xạ.



Reng reng…reng reng…reng reng…



“Chết tiệt!” Mộ Hạ Âu buông lời chửi thề rồi rời khỏi người Tiêu Linh. Vật nóng còn vương lại bạch mật từ u cốc ướt đẫm của Tiêu Linh, không hiểu vì gì vừa rút cự long ra hắn đã thấy trống trải. “Con mẹ nó, ai dám gọi giờ này!” Hắn rút từ trong túi quần mình ra chiếc điện thoại.



Có người gọi Mộ Hạ Âu sao…Tiêu Linh đưa tay lên che ngực mình, khuôn mặt đỏ bừng. Cô đã nghỉ vừa rồi hai người có thể môi chạm môi rồi…thật tiếc…có nên tiếc hay không.



Hắn nhìn con số nhấp nháy trên màn hình, cả người sững lại, đôi mắt lạnh căm như chứa hàng nghìn mũi kim chĩa vào Tiêu Linh. “Im lặng.” Mộ Hạ Âu trừng mắt, lồng trắng chiếm ngang nửa lòng đen rất đáng sợ.



Cuộc gọi đó quan trọng lắm sao? Cô tự hỏi rồi mím chặt môi mình nghe lời hắn, để cả tiếng thở cũng nín lại mấy phần.



Chứng kiến người phụ nữ nằm giường chịu yên lặng, Mộ Hạ Âu nhanh chóng gạt nút điện thoại áp vào tai, môi nhếch lên một đường cong đẹp đẽ. “Bảo bối?”



Bảo bối…



Tiêu Linh kinh ngạc đến sững người, cô như hóa đá. Thì ra là Hi Vân…ngoài cô ta thì còn ai mà Mộ Hạ Âu gọi bằng cái biệt danh thân mật này chứ. Mới đó còn lớn tiếng với cô, thậm chí còn đánh cô. Hi Vân gọi đến liền dịu dàng như vậy…quả nhiên cô là người không có giá trị trong mắt hắn, đúng như Mộ Hạ Âu nói…trong mắt hắn cô là thứ làm ấm giường, và con chó trung thành!



Bất giác cô rưng rưng nước mắt, cô khóc nghẹn không dám phát ra tiếng động. Tủi thân quá…rất tủi.



Nếu có ai đó nói rằng không đau lòng khi đang bên cạnh người chồng chung chăn chung gối với mình, thậm chí còn đang thân mật xáƈ ŧɦịŧ. Giữa chừng anh ta lại nhận được cuộc điện thoại của tình nhân, ép mình im lặng để nói chuyện một cách ngọt ngào với người phụ nữ đó…không đau lòng ư? Nói dối! Người nào không đau lòng, không tủi hờn chính là lừa dối bản thân mình.



Mộ Hạ Âu để ý thấy Tiêu Linh khóc liền cau mày, thậm chí tiếng nấc cùng ngày một rõ hơn. Hi Vân sẽ nhận ra mất.



“Hạ Âu, anh đang ở với ai?” Hi Vân đầu dây bên kia nhướng mày, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc chợt dừng lại.



“Anh đang xem phim một mình, và nhớ em.” Nói xong hắn siết chặt lòng bàn tay, đưa ra trước mặt Tiêu Linh và bịt miệng cô lại.



Xem phim? Trước giờ Mộ Hạ Âu nào có xem phim bao giờ chứ, huống hồ tiếng khóc ám muội như vậy… “Anh xem phim heo à?”



Phim heo? Khóe miệng Mộ Hạ Âu giật giật. Hắn cần phải xem mấy cái đồi trụy đó sao. “Anh tắt rồi. Em sao còn chưa ngủ?”



“Nhớ anh.” Hi Vân dựa vào ghế, nói bằng chất giọng thoải mái nhất.



“Vừa chiều gặp, nhìn anh chưa đủ hay sao?” Mộ Hạ Âu nhếch mép.



Đương nhiên là không đủ, đối với cô ta, ở gần Mộ Hạ Âu như vậy đương nhiên là chưa đủ rồi. “Buồn ngủ lắm nhưng mà nhớ anh. Hôm nay anh quên chúc ngủ ngon em rồi.”



Mộ Hạ Âu giật mình nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, chẳng trách Hi Vân lại gọi giờ này, đúng là hắn đã quên chúc ngủ ngon cô ta. “Được rồi, là anh sơ xuất. Bảo bối hãy ngủ thật ngon nhé, yêu em!” Hắn hôn nhẹ vào điện thoại rất thận trọng, giống như gửi nụ hôn nồng nàn đến Hi Vân ngay phút chốc.



Cô ta cười hài lòng rồi hôn lại vào điện thoại. “Hạ Âu, yêu anh.”



Điện thoại đã tắt, Tiêu Linh đột nhiên không nín được mà òa khóc với chất giọng của mình khiến ai kia bất ngờ nheo mày lại. Cô ta khóc cái gì?



Hắn hơi híp mắt lại nhả ra từng chữ lạnh lùng. “Câm miệng lại trước khi tôi khâu nó.”



Lời của hắn quả nhiên có sức ảnh hưởng, Tiêu Linh sợ hãi đưa tay lên bịt miệng.



Cứ thế rời giường, Mộ Hạ Âu vươn vai sảng khoái rồi ngoái lại nhìn Tiêu Linh bằng nửa con mắt khinh miệt. “Suиɠ sướиɠ thế đủ rồi. Trở về làm chó ngoan đi.” Nói xong hắn vào phòng tắm, tiếng nước xối xả từ bên trong vang ra.



Trở về làm chó ngoan? Tiêu Linh đưa tay lên vỗ trán cười khổ một cái. Chỉ vì một cuộc gọi mà hắn cũng không còn màng tới cô, vậy thì cô còn chờ đợi gì chứ.



Tắm xong, hắn ra ngoài với lớp áo tắm trắng muốt, xương quai xanh chảy xuống vài giọt nước trong suốt. Mộ Hạ Âu đưa tay lên vuốt tóc, tắm xong quả là sảng khoái.



“Đi tắm đi.” Hắn nhìn người phụ nữ đối diện đang ôm chăn che thân một cách thẫn thờ.



Cô run run bước chân ra khỏi giường, đi được vài bước lại lảo đảo. Không biết vì đã lâu không sử dụng đến đôi chân của mình, hay là vì Mộ Hạ Âu mà cô không thể lê nổi bước chân.



Không mặc tâm đến bộ dạng thảm hại của Tiêu Linh, hắn đưa tay lên cổ vặn một cái sau đó tiến đến chiếc ghế đối diện cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.



Mộ gia khắp xung quanh đều được trồng cây cảnh và hoa hồng, hoa hồng đỏ ban đêm như đắm chìm vào ảo mộng không muốn lộ thân mình đẹp đẽ ra, những nụ hoa mới chớm khẽ đung đưa theo gió.



Ngồi trong bồn tắm với dòng nước lạnh, cô lấy sữa tắm thoa khắp thân thể mình, hương sữa tắm thơm dịu không khiến cô chú ý, thứ cô chú chính là những vết cắn Mộ Hạ Âu để lại trên cơ thể cô.



Chạm tay vào vết cắn cô rùng mình, ngay sau đó lại cười thê lương, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy. Cô đã suýt quên mất ngay từ đầu trong mắt Mộ Hạ Âu cô là gì rồi…



Cạch.



Tiếng động từ phòng tắm phát ra, Tiêu Linh mở cửa ra ngoài, trên người chỉ quấn duy nhất một tấm khăn mỏng manh.



Mộ Hạ Âu vẫn ngồi trên ghế, từ phía sau cô chỉ thấy đầu hắn…Mộ Hạ Âu hắn không định đi ngủ sao? Đã là giờ nào rồi sao còn ngồi đó ngắm cảnh chứ.



Cảm nhận được tiếng động sau lưng, hắn đứng dậy quay người lại. “Cầm gối xuống đất nằm đi.”



“Hưm?” Nhìn theo hướng tay của hắn, cô sực nhớ ra đối với hắn trước nay cô chưa có cái danh phận được nằm chung giường. Hắn chỉ lên giường để cô đi lấy gối, cô lại cứ ngỡ rồi thầm tượng tưởng hắn nói cô lên giường ngủ cùng.



Không để Mộ Hạ Âu đợi lâu, Tiêu Linh lặng lẽ đến bến giường cầm lên chiếc gối. Nên nằm chỗ nào đây? Nằm dưới sàn lạnh cô lại ốm thì sao chứ.



Chọn bừa một vị trí cách xa giường của Mộ Hạ Âu, cô đặt gối xuống còn chưa kịp nằm trong phòng đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa chói tai.



“Ai?” Mộ Hạ Âu nhăn mặt, toàn thân bốc ra một luồng sát khí.



“Là nội!”



Bà nội?



Cả cô và hắn không ai bảo trước ai mà cùng giật mình nhìn nhau, giờ này bà nội vẫn còn thức, lại còn sang phòng của hắn là sao? Còn chuyện gì chưa giãi bày hết với cô ta ư?



“Nếu không phải việc quan trọng thì để ngày mai con và Tiêu Linh đến gặp bà”. Mộ Hạ Âu giả giọng thản nhiên xen lẫn ngái ngủ, hắn đi đến kéo tay Tiêu Linh lên, hất mặt về phía giường của hắn.



Ý của Mộ Hạ Âu là cô lên giường hắn đúng chứ? Mộ Hạ Âu đang chỉ tay về hướng giường rõ ràng mà.



Mộ Hạ Âu kéo Tiêu Linh lại, hắn thốt ra từng chữ nhỏ nhẹ nhất có thể để bên ngoài không nghe thấy. “Lên giường giả vờ ngủ cho tôi.”



Muốn hỏi hắn là vì sao, nhưng lại sợ hắn tức giận, cô toan lên giường nhưng sực nhớ ra mình chưa có mặc quần áo. Kéo tay hắn một cái, cô chỉ tay vào ngực mình, nơi tấm khăn tắm vẫn che chắn.



“Chết tiệt!” Hắn nhìn cô rồi nhìn lại chính mình, ngay cả hắn cũng chưa mặc quần áo.



“A…” Mộ Hạ Âu bế cô lên giường…hắn bế cô lên giường!



Sau khi lên giường Mộ Hạ Âu nhanh chóng hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng, cố tình kéo chăn lên đắp kín ngực Tiêu Linh và hắn, đầu của Tiêu Linh được hắn mặt trên bắp tay rất tình cảm. Đâu vào đấy hắn lại nhắc nhở. “Nhắm mắt lại, chưa có lệnh mà mở ra tôi liền móc mắt cô!”



Tiêu Linh giật mình nhắm mắt, cô không dám động đậy dù là một chút.



“Nội vào đi.”



Cánh cửa mở ra, chủ tịch Vân Ngư đi vào trong nhìn thấy hai người nằm trên giường trùm chăn liền nhăn mặt, trong phòng để bao nhiêu độ mà rét vậy.



“Tiêu Linh ngủ rồi?” Bà cố tình muốn đi lên vài bước để nhìn.



Mộ Hạ Âu giả vờ đang ngủ bị đánh thức, hắn ôm chặt Tiêu Linh vào lòng, khẽ hôn lên trán cô. “Đã ngủ từ khi về phòng.”



“Có thật không?” Làm sao có thể chứ, con bé lại ngủ được sao? Bà cứ ngỡ sau khi về phòng Tiêu Linh sẽ bị cháu trai bà hành hạ không ra thần người. “Gọi con bé dậy.” Bà khoanh tay trước ngực cố ý muốn xác thực.



Hắn nhíu mày thầm cắn răng, nhưng không dám làm trái lời bà nội nên lập tức hơi bóp chặt bả vai của Tiêu Linh. “Dậy đi, bà nội có chuyện muốn nói với em.”



Thấy hắn ra hiệu cô mới từ từ mở mắt. Anh mắt chớp chớp nhìn chủ tịch Vân Ngư, cô cười cười một cái như chào hỏi, tay của cô đều trong chăn, bả vai bị Mộ Hạ Âu kiểm soát nên không dám đưa tay ra.



Sự chú ý của chủ tịch ngay lập tức va phải những dấu hôn còn mới trên cổ Tiêu Linh, lúc này bà mới có thời gian phân tích, chúng trùm chăn kín như vậy, cần cổ đứa nào đứa nấy đều lộ ra…những dấu hôn…



“Ai da! Phiền hai đứa rồi. Ta về phòng đây.” Bà xua xua tay giữa không trung cười xoàng cho qua, ra khỏi phòng vẫn làm bộ mặt khó hiểu. Sao hai đứa trẻ này lại nhanh làm hòa như vậy chứ!



Đợi chủ tịch đi, Mộ Hạ Âu nhanh chân xuống khỏi giường ra chốt cửa phòng. Hắn quay lại thấy Tiêu Linh vẫn nằm đó liền phẫn nộ. “Còn không mau cút xuống khỏi giường tôi?”



Giật bắn mình với khuôn mặt lật như con dao hai lưỡi đó, Tiêu Linh túm vạt khăn trước ngực cầm gội theo và nằm xuống đất, trái tim vẫn đập thình thịch vì sợ hắn nổi giận mà đánh đập mình.



Đèn trong phòng phụt tắt, lên giường rồi Mộ Hạ Âu còn không quên lẩm bẩm. “Trước mặt nội tôi mà không diễn cho giống vợ chồng, tôi lập tức cuỗm cái mạng quèn nhà cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK