“Alo.”
“Hạo Nam, cậu…đang ở đâu?” Đầu dây bên kia là chất giọng lạnh lùng pha chút hết kiên nhẫn.
Có vẻ như Mộ Hạ Âu đã phát hiện ra chuyện Tiêu Linh mất tích khỏi Mộ gia, nghe giọng cậu ta cũng đủ biết cậu ta đang tức giận cỡ nào. Anh cũng không ngoại trừ trường hợp Mộ Hạ Âu sẽ gọi cho mình để truy hỏi ngay từ đầu. Đối với cậu ta mà nói, anh là người đáng nghi nhất có thể đưa Tiêu Linh ra khỏi Mộ gia, đặc biệt chỉ anh mới là người có can đảm đem Tiêu Linh thoát khỏi bàn tay độc ác của Mộ Hạ Âu.
“Tôi đang ở thành phố X.” Hạo Nam hít thở đều đều trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
Thành phố X cách thành phố A đến cả ngàn cây số, Hạo Nam cậu ta sao lại ở đó giờ này được? Nhất định là nói dối!
Mộ Hạ Âu nắm chắc điện thoại trong tay, cố gắng bình tĩnh nhất có thể để hỏi câu tiếp theo. “Cậu ở thành phố X làm gì? Cậu đang điều trị tâm lý cho Tiêu Linh cơ mà. Cô ta đâu?”
“Ồ.” Hạo Nam ồ nhẹ, tay xoay vô lăng điềm tĩnh. “Tôi chưa nói với cậu à? Tôi sẽ ngưng điều trị tâm lý với vợ cậu một thời gian để đi công tác tại thành phố X. Xin lỗi nhé.” Nói đến đây anh liền đổi giọng. “Mà cậu vừa nói gì vậy, sao lại hỏi tôi Tiêu Linh đâu?”
Hắn bên này sớm đã bóp nát nhành hoa hồng bên cửa sổ, mắt đăm đăm vào bóng tối trên bầu trời đêm nay. Hạo Nam đi công tác, nghe không giống như đang nói dối. Cậu ta thực sự không biết chuyện Tiêu Linh biến mất.
“Cô ta bỏ trốn rồi.” Mộ Hạ Âu siết chặt gai hoa hồng đến nỗi nhuốm từng giọt máu trong tay mà không thấy đau.
Hạo Nam nhếch mép, ánh mắt kiên định vẫn nhìn về phía trước để tiếp tục trò chuyện với ‘bạn thân’ của mình. “Cái gì? Hôm qua tôi mới gặp cô ấy mà.”
Nghe điệu bộ quan tâm của Hạo Nam càng làm Mộ Hạ Âu thêm nóng trong người, không phải vì hôm qua cậu ta đưa Tiêu Linh ra ngoài mua mấy thứ rác rưởi đó thì hắn cũng không đến nỗi làm cô ta điên loạn bỏ nhà đi. Có lẽ nào là vì chuyện hôm qua nên ả đàn bà câm đó mới trốn đi?
“Nếu tìm được cô ta, gọi lại cho tôi.” Hắn hít một hơi thật lạnh rồi xoay người trở vào trong.
“Được thôi, tạm biệt.” Hạo Nam hạ điện thoại xuống.
“Ức…”
Tiếng nấc của ai đó khiến cả hai người đàn ông cùng giật mình một lúc. Hạo Nam quay ngoắt mình sang nhìn Tiêu Linh.
Tiêu Linh khóc nãy giờ sao? Tiếng nấc vừa rồi…chết tiệt!
“Hạo Nam, là cô ta đúng không, cậu đang ở gần cô ta đúng không? Mau nói!” Mộ Hạ Âu đỏ rực đôi mắt, hắn vội vã gằn giọng hét lên khiến đối phương có chút kinh ngạc. Rõ ràng là nghe thấy tiếng nấc của Tiêu Linh, quả nhiên Hạo Nam đem cô ta đi.
Anh trợn mắt ra hiệu một lần nữa cho Tiêu Linh im lặng, biết mình vừa vô ý để liên lụy đến Hạo Nam, cô lập tức đưa hai tay lên che miệng mình.
Không còn cớ gì để biện minh, Hạo Nam nhấn thắng xe lại, vặn chiếc volume đối diện, tay còn lại không ngừng bấm bấm gì đó trước mặt.
Chỉ khoảng vài giây sau trong xe đang vang vọng lại tiếng khóc của ai đó, giống như đang chiếu một bộ phim âm thanh.
“Nghe thấy rồi chứ? Tôi đang xem dở một bộ phim.”
Mộ Hạ Âu thở hồng hộc bật loa ngoài lên, hắn chăm chú nghe giọng nấc và khóc bên đầu dây của Hạo Nam. Thật sự là cậu ta đang xem phim ư? Hạo Nam cũng có ngày rảnh rỗi như vậy?
“Đừng để tôi biết được chuyện lần này liên quan đến cậu. Hạo Nam.” Hắn lạnh lùng tắt máy, cái tên Hạo Nam từ miệng hắn thốt ra bỗng đầy mùi máu tanh của sự chết chóc, đó chính là một sự cảnh báo đối với Hạo Nam.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, mắt nhìn vào điện thoại đã im hơi lặng tiếng. Liếc sang Tiêu Linh thấy cô vẫn đang bịt miệng mình lại, nước mắt đã lem ra toàn bộ khuôn mặt. Cô ấy thật sự sợ Mộ Hạ Âu vậy sao…như thể đã bị ám ảnh vậy.
Để điện thoại về vị trí cũ, Hạo Nam nhìn ra ngoài trời một lúc rồi thở dài quay mặt vào trong. “Không sao đâu, đừng khóc.”
Tiêu Linh bỏ tay ra khỏi miệng, cô lau nước mắt rồi nhìn xuống dưới, không dám nhìn Hạo Nam vì sợ anh tức giận.
Suýt chút nữa Mộ Hạ Âu nhận ra rồi, rốt cuộc Hạo Nam lại nhanh trí hơn cả Mộ Hạ Âu. Cô tự hỏi tại sao trong xe của Hạo Nam lại có sẵn cuộn băng ghi âm phụ nữ khóc như vậy, anh ấy thu âm ư?
“Có đói không?”
Ngẩng đầu lên một chút, Tiêu Linh rụt rè gật đầu. Từ tối qua cô chưa ăn gì cả. Cơ thể lại uể oải mệt mỏi, hai mắt hoa lên rồi, nếu Hạo Nam không nhắc đến ăn uống cô cũng không nhớ đến cơn đói đang cồn cào trong bụng mình. Muốn có sức thì phải ăn…cô không muốn trở thành gánh nặng của Hạo Nam thêm.
“Chúng ta đi một đoạn nữa tìm xem có nhà hàng nào không.” Anh mỉm cười, nụ cười ấm áp vô cùng.
Cô siết chặt vạt váy trong tay, môi hơi mím lại lấy nhau. Hạo Nam luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, tại sao anh có thể như vậy nhỉ? Đối trái với mặt tốt này của Hạo Nam, Mộ Hạ Âu luôn làm theo ý mình, mọi cảm xúc của hắn đều bộc lộ, rất dễ để người khác đoán ra được đang vui hay tức giận. Nếu hắn không vui chuyện gì, ngày hôm đó tuyệt đối âm u không một chút quang đãng, và người hứng chịu mọi tội lỗi mà hắn tạo ra là cô, Tiêu Linh.
Hiện tại cô không biết Hạo Nam đưa mình đi đâu, cô cũng không muốn hỏi, vì dù gì hỏi Hạo Nam cô cũng không biết gì về địa hình thành phố xa lạ này. Nhưng cũng đã đi gần nửa ngày trời, sáng còn chưa tới nơi…Anh ta rốt cuộc đưa cô đi đâu?
Ngày hôm sau điểm đích mà hai người dừng lại chính là một căn biệt thự lớn…lớn hơn cả biệt thự của Mộ gia, nó giống như một tòa lâu đài vậy.
Tiêu Linh đứng nhìn nơi đó mà không tin nổi vào mắt mình, đẹp quá, giống như cô đang lạc mình trong mơ vậy. Trên đời này thực có nơi huyền ảo như vậy ư? Có rất nhiều đài phun nước trải dài từ cổng chính sâu vào bên trong, hồ bơi xanh ngát hai bên, rìa ngoài cùng đều là bụi hồng nở rộ, dưới ánh nắng những giọt nước còn đọng lại đó thi nhau tỏa sáng.
Nơi này có vẻ hoàn toàn tách biệt với thành phố A, nơi ở của Mộ Hạ Âu.
Anh từ phía sau đóng cửa xe tiến tới chỗ của Tiêu Linh, nhìn đôi mắt khờ khạo của cô. Khẽ bật cười, anh đưa tay lên đặt vào vai Tiêu Linh. “Chúng ta vào trong.”
Cô hơi lùi lại một bước để né tránh Hạo Nam, khi anh ta đặt tay lên vai cô, cô liền cảm thấy một luồng điện chạy qua, nó giống như là lời cảnh báo của Mộ Hạ Âu đang nhắc nhở cô vậy, cô không nên quá gần gũi Hạo Nam. Cô thực chất là một người phụ nữ đa có gia đình, chồng của cô lại chính là bạn thân của anh ta.
Nào ngờ cứ ngỡ Hạo Nam sẽ biết điều không chạm vào cô nữa, nhưng không, anh ta thậm chí vòng tay ra sau lưng thắt lấy bả vai cô. Khóe môi giương cao như rất hứng khởi, anh đi thẳng về phía trước ép Tiêu Linh phải đi theo. “Đừng loạn, tôi không ăn thịt cô.”
Ăn…ăn thịt? Mặt cô đỏ lựng, khóe môi giật giật. Hạo Nam dường như hiểu nhầm điều gì đó rồi. Có ai bảo anh ta ăn thịt cô đâu chứ. Huống hồ cô chưa từng nghĩ Hạo Nam là con người như vậy. Anh ta đối với cô đơn giản như một người lắng nghe mọi tâm sự, một vị bác sĩ tốt nhất trần đời.
“Cậu chủ, cậu chủ về sao không báo tôi một tiếng!” Bỗng từ đâu chạy tới một bóng dáng, người đàn ông này nhìn có thể đoán ra đã ngoài sáu mươi tuổi, ông ta đeo kính, quần áo đen lịch sự, chất giọng khàn đặc của ông vừa thể hiện sự tôn trọng, vừa toát lên được sự uy nghiêm.
Anh dừng chân lại, mặt có phần cường ngạnh hơn so với bình thường. “Không cần. Bố tôi đâu?”
“Ông chủ đã đi sang Italia một chuyến, đích thân khảo sát lượng vũ khí mà…”
Nói ngang chừng ông ta đã bị ánh mắt đầy lòng trắng của Hạo Nam làm cho sợ hãi mà im bặt. Hạo Nam hơi híp mắt, vừa nhìn ông ta đã biết cái miệng của mình đã lỡ quá lời để Hạo Nam không vui.
“Đây là quản gia Tư Lôi, ông ấy đã làm việc ở đây từ rất lâu rồi. Hai người chào hỏi nhau đi.” Anh đưa tay về phía trước giới thiệu với Tiêu Linh.
Lúc này quản gia Tư Lôi mới để ý đến cô gái đi theo bên cạnh Hạo Nam, ông đẩy gọng kính xem xét toàn bộ vẻ bề ngoài của Tiêu Linh như đang đánh giá sơ bộ. Mới thoáng qua đã thấy mặt cô bé sưng húp như vừa bị đánh. “Cô gái này…”
“Sắp tới tôi và cô ấy sẽ ở lại biệt thự một thời gian. Sắp xếp chỗ ở cho cô ấy đi.” Hạo Nam đút một tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống quản gia Tư Lôi.
Cứ như biến thành một con người khác vậy… Tiêu Linh chăm chăm vào khuôn mặt và giọng nói của Hạo Nam, nhìn anh ta bây giờ rất ra dáng một vị thống lĩnh.
“Cô gái này tên là gì vậy cậu chủ? Tôi muốn thuận tiện trong lúc giao tiếp.” Ông vẫn đẩy gọng kính, đuôi mắt hơi cười.
“Tiêu Linh.” Dứt lời anh đi về phía trước, không quên kéo theo cả Tiêu Linh.
Đặt chân vào đến bên trong biệt thự, một cảm giác mát lạnh ập tràn quanh cô, hương thơm bên trong thoải mái đến lạ. Căn biệt thự thiết kế nguy nga như một cung điện, có điều mọi đồ vật nơi đây đều thể hiện sự hắc ám…có cả sừng của những động vật quý hiếm, kiếm sưu tầm, và rượu rắn…
Bên trong phòng khách có một người đang ngồi xem tv, tiếng tv hiện lên cũng rất rõ ràng, không gian rộng lớn càng làm âm thanh thêm sinh động.
“Thông báo tìm người mất tích. Đích danh là nhị thiếu phu nhân của Mộ thị, tên đầy đủ là Tiêu Linh, số tuổi 23. Khi rời khỏi biệt thự cô mặc váy ngủ, tóc màu nâu, vóc dáng tương đương 1m67. Cô đã mất tích được một ngày một đêm, nếu có ai tìm thấy vui lòng báo lại cho chương trình chúng tôi. Đôi lời cuối của nhị thiếu gia, tổng giám đốc của Mộ thị: Tiêu Linh, mau quay về!”
Cô không giữ được bình tĩnh, chân lảo đảo ngã người về phía sau. Cả thân hình nhỏ bé đều được Hạo Nam bao trọn.
Mộ Hạ Âu truy lùng cô bằng cách này sao? Hắn…thật sự không buông tha cô dễ dàng, lời hắn để lại qua thông điệp biên tập viên truyền hình vừa nói, nhìn đâu cô cũng thấy đó là một lời đe dọa.