• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mất rồi…mất tất cả rồi…



Mộ Hạ Âu vẫn quỳ trên sàn, gương mặt thất thần không có chút biểu cảm nào. Không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra là sự thật. Bà nội giống hệt như đang từ mặt hắn vậy, cứ thế mà đem Tiêu Linh đi.



Rốt cuộc chuyện này là sao chứ. Bà nội rõ ràng sang Mỹ để quản lý chi nhánh, lý nào lại trở về đột ngột, lại còn đến biệt thự của hắn một cách bất ngờ. Không phải trước đó hắn đã đóng một màn kịch rất hoàn hảo sao, đến một chi tiết nhỏ giống như nói dối còn không có, bà nội đã rất tin tưởng hắn nên mới giao Tiêu Linh lại cho hắn kia mà?



Hôm nay đột nhiên đạp cửa đến đây, còn đem theo vệ sĩ…không phải rất lạ sao? Đối với hắn ta bà nội chưa bao giờ phải có sự phòng bị nào đáng nghi như vậy. Có lý do gì, hay là ngay từ đầu bà nội đã không tin tưởng hắn?



Không đúng! Từ lúc đạp cửa vào phòng ánh mắt của bà nội đã rất lạ, giống như đã phẫn nộ từ trước khi thấy Tiêu Linh nằm trên nền đất lạnh. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Cổ phần của hắn…Tiêu Linh của hắn, đều mất ư…



Không! Tiêu Linh chỉ được bên cạnh hắn, cô ta phải là thứ để hắn vung tay làm trò tiêu khiển, không ai có quyền được cướp đi. Đã nói là phải làm con chó của hắn cả đời rồi mà! Không có cô ta, tiền bạc…danh vọng, mọi thứ sẽ đi về đâu?



“Aaaaa! Chó chết!” Mộ Hạ Âu nổi đầy gân xanh trên trán, gương mặt đỏ lừ. Hắn bật dậy lật đổ cái bàn gần đó, vung tay hất hết mọi đồ bằng sứ, thủy tinh trong phòng, chân không ngừng đá đạp tứ phía như điên như dại. “Tiêu Linh…cô đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.” Hắn siết chặt nắm tay lại, mắt trợn, miệng lẩm bẩm. Chỉ cần có một ai đó xuất hiện trước mặt hắn lúc này, hắn lập tức có thể gϊếŧ chết!



Reng reng…



Khốn nạn, giờ này mà ai dám gọi cho hắn, là muốn chết?



Toan rút điện thoại ra đập cho bõ tức, Mộ Hạ Âu lại bắt gặp dãy số quen thuộc, bên trên là biệt danh dù có chết hắn cũng không quên đó là ai.



Bảo bối…



Hi Vân gọi cho hắn giờ này nhất định là có việc gì rồi. Mộ Hạ Âu tay cầm điện thoại, mặt quay lại nhìn đồng hồ treo tường. Chết tiệt! Trễ mất hai phút so với giờ hẹn của Hi Vân.



“Alo bảo bối.” Gạt nút điện thoại sang, Mộ Hạ Âu xuống nước nhỏ nhẹ để đối phương không biết rõ tâm trạng của mình.



“Hạ Âu, anh biết giờ là mấy giờ không?” Hi Vân đứng trước tập đoàn giải trí lớn, tay đưa lên ngắm mải mê bộ móng mới làm, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng.



Hắn không có thời gian đứng tại chỗ để trả lời Hi Vân, vừa cầm điện thoại vừa chạy ra khỏi phòng nhanh nhất có thể. “Anh xin lỗi, công ty có chút việc.”



Hi Vân đầu dây hạ tay xuống, cô ta cất giọng lành lạnh nghi ngờ. “Anh quên rồi sao Hạ Âu, anh nói hôm nay anh không đến công ty. Mộ Hạ Âu, anh đang nói dối?”



Mộ Hạ Âu trợn mắt, tay mở cửa xe bước vào trong. Hắn quên mất đã nói vậy với Hi Vân, giờ càng không thể bào chữa. Bảo bối của hắn thật lợi hại, có thể đoán được tâm tình người khác, người hắn yêu quả là tuyệt vời. “Công ty xảy ra chút chuyện nên anh phải đến giải quyết, lập tức đến chỗ em.”



Cô ta hừ lạnh, một tay chống nạnh nói với giọng ngọt ngào. “Hạ Âu, em cho anh vài phút. Em muốn thấy mặt của anh nhanh nhất có thể. Làm được chứ?” Vừa nói Hi Vân vừa nhìn con đường tấp nập xe qua lại.



Mộ Hạ Âu hơi nhíu mày nhìn đồng hồ trên tay. Như vậy quả là có chút gấp gáp, cũng đúng, từ công ty hắn tới chỗ Hi Vân chỉ mất năm phút. Nhưng từ biệt thự của hắn đến thì lâu hơn.



“Nghe bảo bối hết.” Dù không biết đến kịp hay không nhưng Mộ Hạ Âu vẫn nhẹ giọng hôn chụt vào loa điện thoại, gửi nụ hôn gió đầy yêu thương đến Hi Vân để cô ta bớt tức giận vì hắn trễ hẹn.



Hi Vân là một người rất quan trọng lịch hẹn hò, hơn hết khi đi với cô ta phải luôn chú trọng thời gian. Đây được cho là một trong những cuộc hẹn hiếm có của hắn đã đi trễ, chỉ cần rót mật vào tai Hi Vân có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh gọn hơn. Bảo bối của hắn như công chúa vậy, dỗi hờn nhưng vẫn đáng yêu vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp cô ta hắn liền hưng phấn quên mọi âu lo, ngay cả chuyện chủ tịch Vân Ngư vừa nói gì, làm gì hắn đều không nhớ tới. Một mực đạp ga xe nhanh nhất có thể, hộp đồng hồ chỉ số trước mặt hắn ngày một nhanh từ 100km/h đến 180/h, hắn ra khỏi bìa rừng rậm chưa đến một phút.



Trong chiếc xe Pagani Huayra Imola của chủ tịch Vân Ngư. Một vệ sĩ ngồi ghế lái, một vệ sĩ ngồi ghế phụ. Phía sau Tiêu Linh được nằm ngả ra ghế, đầu cô được đùi chủ tịch nâng đỡ. Bên cạnh chủ tịch trợ lý Lưu không ngừng điều tra thông tin về Mộ Hạ Âu trong hơn hai tháng qua.



“Thế nào rồi?” Chủ tịch Vân Ngư tay vuốt ve đầu Tiêu Linh, mắt hơi liếc sang chiếc ipad của trợ lý Lưu.



“Đúng như chủ tịch dự đoán. Hai tháng trước nhị thiếu gia không có ở biệt thự là đi lưu diễn cùng cô gái tên Hi Vân.”



Trợ lý Lưu tắt điện thoại, nghiêm mặt báo cáo tình hình.



Nghe xong chủ tịch lập tức tối sầm mặt lại, tay ngừng vuốt ve đầu Tiêu Linh, đúng như bà đoán. Mộ Hạ Âu là thằng quậy phá, ăn chơi, đời nào nó lại đi khảo sát thị trường hay học hỏi cái gì chứ. Vốn đã nghi ngờ nhưng lại không điều tra, cứ nghĩ thằng bé thực tâm muốn chăm sóc Tiêu Linh và thay đổi tính tình, ai mà ngờ nó lại đi cùng ả hồ ly tinh đó du ngoạn khắp nơi, để lại mình Tiêu Linh ở biệt thự với Hạo Nam.



“Chủ, chủ tịch…tay của bà.” Trợ lý Lưu đẩy gọng kính trên sống mũi, chỉ tay vào bàn tay vừa xoa đầu Tiêu Linh của bà.



Nhìn theo hướng chỉ của trợ lý Lưu, bà bắt gặp một bàn tay dính máu. Tay của bà từ đâu mà có máu vậy chứ? Trừ khi…



Bà hơi cúi mặt xuống nhìn kĩ da đầu Tiêu Linh, gương mặt có chút sững sờ, là máu từ đầu con bé!



“Đến bệnh viện đi.” Chủ tịch đưa tay về phía trước gấp gáp ra lệnh cho vệ sĩ đang cầm lái, cậu ta nghe xong cũng ngoan ngoãn gật đầu đổi hướng đi của xe.



Bên trong bệnh viện mùi thuốc khử trùng xuất hiện khắp nơi, xung quanh đều đông đúc bệnh nhân đến nỗi khó thở. Thời tiết tháng bảy rồi mà vẫn nóng hừng hực, chưa có dấu hiệu chuyển mùa sang thu.



“Con bé bị sao?” Bác sĩ sau khi ra khỏi phòng khám đặc biệt đã bị chủ tịch Vân Ngư đi tới sốt sắng hỏi tới tấp. “Có bị ảnh hưởng gì không?”



Bác sĩ tháo bao tay ra, mặt cũng không quá nghiêm trọng. “Cô bé bị sốc tinh thần, stress nặng, có chút bất ổn về hệ thần kinh. Ngoài ra chân gãy đã hồi phục, có thể tháo bột và từ từ đi lại cho đến khi khỏe hẳn, tay bỏng đã được băng bó. Trên đầu cô bé không phải máu người…là máu động vật.” Ông ôn tồn giải thích, mắt hơi hướng nhìn vào bên trong căn phòng.



“Máu động vật sao?” Bà cắn môi suy nghĩ, sau đó chợt nhận ra điều gì và hỏi bác sĩ luôn. “Có thể xuất viện không? Hãy tháo bột cho nó.”



“Được. Tôi khuyên bà nên thuê một bác sĩ riêng để giúp cô bé cải tạo lại tinh thần, cứ tình trạng này cũng không phải là tốt.” Nói xong bác sĩ cúi đầu chào tạm biệt chủ tịch rồi cứ thế đi dọc hành lang rồi biến mất.



Vào bên trong căn phòng, bà xót xa nhìn Tiêu Linh vẫn đang nằm bất tỉnh, con bé thậm chí không có một bộ quần áo hẳn hoi để mặc, chân bị gãy, tay bị cháy như vậy…đừng nói là do Mộ Hạ Âu làm…



“Chủ tịch, chúng ta…”



“Tháo bột xong trở về Mộ gia. Liên hệ cho Hạo Nam, ta chỉ tin tưởng thằng bé để chữa trị cho Tiêu Linh.” Chủ tịch Vân Ngư thở dài quay lại, đầu hơi nhức nhối một chút, thật là…già như vậy rồi cũng không được sống bình yên qua ngày. Muốn một đứa chắt để bồng bế, muốn hai đứa nó thuận hòa, không ngờ mọi chuyện đi đến nông nỗi này.



- -------



Tối quá…đây là đâu, là nơi nào, âm u quá, có ai không? Có ai ở đây không? Cứu tôi…



“Đừng sợ, lại đây Tiêu Linh, lại đây.”



Cô quay lưng lại, là Mộ Hạ Âu, hắn mặc một bộ đồ đen, tay đưa về phía cô, miệng nhoẻn lên cười kỳ bí.



Tiêu Linh chớp chớp mắt…Mộ Hạ Âu khác thường ngày quá, hắn mỉm cười với cô…



Trong bóng tối sao chỉ có hắn là phát sáng, giống như con đường mà cô phải lựa chọn để đi vậy. Tiêu Linh từng bước, từng bước như đi trên không trung đưa tay ra muốn đón lấy Mộ Hạ Âu.



Một giọng cười khúc khích đến chói tai vang vọng khắp nơi, Tiêu Linh đưa hai tay lên bịt tai lại, cô nhìn thấy Mộ Hạ Âu dần rời xa cô, hắn trừng mắt nhìn cô, rồi rời xa cô…



Không! Mộ Hạ Âu, đừng bỏ tôi ở lại, đừng!



Một lỗ đen xuất hiện phía sau cô, không ngừng hút cô về phía nó, Tiêu Linh càng chạy về phía trước bóng đen càng đuổi theo nhanh hơn từ phía sau, tiếng cười khúc khích không ngừng vang lên.



“Aaaa!” Tiêu Linh hét toáng lên, hai mắt trợn trừng nhìn giữa không trung.



“Con sao vậy? Gặp ác mộng ư?”



Giọng nói này…Tiêu Linh đầm đìa mồ hôi trên trán, cô quay sang hướng phát ra giọng nói và nhìn thấy chủ tịch Vân Ngư, bà ấy đang nắm tay cô lo lắng.



Là ác mộng sao…đáng sợ quá, cô đã nghĩ mình sẽ chết.



Nhưng đây là đâu? Tại sao chủ tịch lại ở đây chứ. Tiêu Linh chầm chậm nhìn quanh căn phòng đang ở, nó hoàn toàn lạ lẫm.



“Đây là phòng của ta, con đang ở Mộ gia.” Hiểu được cặp mắt của Tiêu Linh muốn nói gì, chủ tịch Vân Ngư khẽ giải thích, nhìn cô tỉnh lại như vậy đúng là bà rất vui.



Cô dường như lấy lại tỉnh táo hơn, toàn thân đau nhức, tay cũng đau, nhưng cô vẫn không quên đưa tay lên nói chuyện với chủ tịch Vân Ngư.



[Tại sao con lại ở đây? Bà về nước rồi sao?]



Mấy ngày nay cô đã không nói chuyện với chủ tịch, lần cuối cô nói chuyện bà ấy vẫn ở bên Mỹ.



“Nghe tin con không khỏe, ta phải về. Thế nào rồi, trong người chỗ nào không khỏe nhớ nói với ta. Có đói không? Con muốn ăn gì?”



Nghe được những lời hỏi han quan tâm chủ chủ tịch Vân Ngư, Tiêu Linh bất giác tuôn ra nước mắt hạnh phúc, chỉ bà ấy là sợ cô ốm, chỉ bà ấy là sợ cô đói, người duy nhất trên đời còn để ý đến cô có lẽ chỉ còn lại bà ấy. Cô thật tâm muốn bên cạnh bà ấy, phụng dưỡng bà ấy suốt đời.



Cô toan gật đầu nhưng lại nhớ ra Mộ Hạ Âu, hắn đâu rồi? Hắn cũng về đây cùng cô sao?



Nhớ lại cảnh máu me đó Tiêu Linh bỗng chốc hơi run rẩy, cô sợ sệt đưa tay lên ôm đầu mình muốn xóa đi kí ức nhưng không thể. “A…” Đầu cô cứ xẹt qua xẹt lại những mảnh ghép kinh hoàng mà Mộ Hạ Âu đã làm với mình.



“Đừng sợ, ta ở đây rồi, sẽ không cho phép ai làm hại con. Mộ Hạ Âu sẽ không gây tổn thương cho con nữa. Bình tĩnh, bình tĩnh lại.” Chủ tịch Vân Ngư thoáng giật mình khi thấy Tiêu Linh mất kiểm soát, bà hơi cúi người xuống ôm lấy Tiêu Linh vỗ về.



“Hức…ư.” Cô rớm nước mắt.



“Hãy nói cho ta biết, có đúng Mộ Hạ Âu là người đã gây ra những vết thương trên cơ thể con không? Ta tuyệt đối không để yên cho nó.”



Buông Tiêu Linh ra, chủ tịch Vân Ngư kiên định nhìn Tiêu Linh. Chỉ cần Tiêu Linh nói hết sự thật dù Mộ Hạ Âu có là cháu trai mình, bà sẽ không để Tiêu Linh chịu thiệt thòi.



Cô nấc lên mấy hồi, mắt ánh nước nhìn bà, trong đầu hiện lên một mớ hỗn độn suy nghĩ.



[Anh ấy…không làm, anh ấy rất tốt với con.]



Ma xui quỷ khiến làm cô không thể nói ra sự thật, đúng vào lúc này những kỉ niệm đẹp hiếm hoi mà cô ảo tưởng với hắn lại xuất hiện, chèn ép đi những sự thật xấu xa mà Mộ Hạ Âu đã làm với cô.



Mộ Hạ Âu…nếu anh thật sự tốt như vậy, tôi sẽ không kìm nổi lòng…mà yêu anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK