- ...
- Cố Mộng An.
Cố Mộng An giơ tay điểm danh, giáo viên chủ nhiệm hướng ánh mắt dịu dàng, trìu mến về phía cô.
- Em hẳn là học sinh mới đi?
- Vâng.
- Duyên thật, lúc trước lớp này cũng có một người tên trùng với em. Bất quá, hôm qua đã nộp đơn xin nghỉ rồi.
Nói đến đây, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng khúc khích cùng giễu cợt thẳng thừng không chút giấu giếm.
- -----------------------------------------
- Nhắc đến con nhỏ đó là tao lại thấy khiếp rồi! Người đâu nhìn quê mùa không tả được!
- Ha! Nó ở đây đúng là nỗi ô nhục của lớp ta mà!
- ...
- ---------------------------------------
Nhìn những gương mặt xung quanh, Cố Mộng An nụ cười trên môi một chút cũng không đổi, dường như người đang được nhắc đến không phải mình.
- Ân, em cũng thấy mình rất có duyên với lớp ta.
Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, khuôn mặt hiện rõ vẻ hài lòng. Hầu như các học sinh chuyển vào giữa chừng như thế này đều có thân phận không đơn giản, cô cứ cho rằng sẽ rất khó để nói chuyện cùng, bất quá cũng không ngờ lại là một người dễ gần, hảo cảm vì thế cũng tăng hơn.
Điểm danh xong, cô đặt bút xuống bàn, hướng ánh mắt trìu mến nhìn những học trò của mình.
- Như các em đã biết, học viện S luôn có truyền thống tổ chức tiệc mừng học sinh mới vào trường sau một tháng học. Năm nay cũng vậy, mỗi lớp được yêu cầu phải chuẩn bị một tiết mục và một gian hàng bày bán trong buổi sáng ngày lễ hội ấy và đến tối sẽ tổ chức sự kiện bất ngờ. Việc chuẩn bị như thế nào các em tự lên kế hoạch cho tốt. Tôi hi vọng chúng ta sẽ đạt giải cao.
...
Tiết học vừa kết thúc, cả lớp học lại một trận xôn xao, bàn tán. Cố Mộng An cũng không để ý nhiều. Cô lấy điện thoại, cắm tai nghe, mở mấy bản nhạc mới tải tối qua để nghe thử, tay mở thư mục, định nhắn cho Hoàng Thiên Minh hỏi việc công ty đã ổn chưa. "Nên nhắn không đây? Hôm qua đã nói là điên mới giúp hắn... sau đó mình lại gửi... vậy chẳng phải đang nhận mình điên sao trời?! Hay là nói gửi nhầm nhỉ?... Nhưng nghe điêu quá..."
- Xin... xin chào...
Đang lúc bối rối, Cố Mộng An bỗng cảm nhận được một cánh tay thanh mảnh đặt nhẹ lên vai mình. Lực đạo rất nhỏ, gần như không có, người này cơ hồ đang sợ cùng ái ngại.
- Ân.
- Cậu... mình... à thì...
- Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
- À... Lớp đã quyết định sẽ tổ chức kịch cho ngày lễ hội trường.
- Vậy thì...?
- Mọi người đã quyết định sẽ đóng vở "Romeo and Juliet" và bầu cậu làm nữ chính, diễn với Vương Minh Viễn.
Hít một hơi thật sâu, cô gái lên tiếng. Cô vốn dĩ không có gia thế chống lưng, phải cố gắng học rất nhiều mới có thể vào được học viện S này. Nhưng cũng thật không ngờ, vào đây, điều chào đón cô đầu tiên lại là những trò bắt nạt của đám Vương Tuệ. Hôm nay, vị bạn học mới này nhập học giữa chừng, chỉ cần là người có suy nghĩ đều hiểu gia thế của Cố Mộng An không thể coi thường, bây giờ nói những lời này, nếu làm người trước mắt tức giận thì cô phải làm sao? Tuy Vương thiếu diễn kịch rất tốt, nhưng lại là anh trai sinh đôi của Vương Tuệ... Nếu như Cố Mộng An biết thì cô phải làm sao?
- Chọn người khác không được sao?
- Nhưng... mọi người đều đồng ý chọn cậu...
- Phải đó, cậu nên đồng ý chứ An An!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Mộng An xoay người nhìn Thường Huyên ánh mắt như thay lời muốn nói. Thường Huyên cười cười, cúi đầu nói nhỏ.
- An An, Vương Minh Viễn rất soái a~ Mình ngưỡng mộ người ta lâu lắm rồi á! Cậu diễn cùng đi mà, rồi cố chụp lén mấy kiểu gửi mình là được! Ôi~ Nam thần của tôi~~~
- Cậu thích thì tự đi diễn.
- Ơ kìa An An, đồng ý đi mà~ An An~
- Huyên Huyên, cậu đây là vì trai quên bạn hả?
Nhíu mày bất mãn nhìn Thường Huyên, Cố Mộng An lời nói có chút bất lực với tính mê trai đẹp của cô bạn thân này.
- Không có nha.
Không do dự đáp ngay, mặt tỏ vẻ đáng tin cậy nhưng dưới cái nhìn nghi hoặc thật sâu nơi Cố Mộng An, Thường Huyên lắp bắp sửa lời.
- Ừ thì hơi hơi.
- Haizz... được rồi.
Cố Mộng An thừa nhận cô không có một chút khả năng chống đỡ trước vẻ manh của Thường Huyên, ai bảo từ nhỏ cô đã coi Huyên Huyên là chị em ruột chứ!
Nghe Cố Mộng An đồng ý, vị bạn học kia có chút sửng sốt, "Cô ấy vậy mà đồng ý thật, mình còn tưởng lại phải chịu trận đòn nữa của Vương Tuệ vì làm không được việc chứ!". Cô cúi gập người xuống cảm ơn nhưng đồng thời mắt cũng xẹt qua tia áy náy. "Cố Mộng An với Vương Tuệ có vẻ không hợp nhau mà giờ cô ấy lại diễn kịch chung với Vương Minh Viễn thì cũng thật..."
- Cảm ơn cậu rất nhiều!
Cố Mộng An không nói nữa chỉ đơn giản gật đầu coi như đã biết. "Vương Minh Viễn sao? Vương Tuệ, cô lại định lôi anh trai song sinh ra để tìm cách chỉnh tôi sao?".
Lúc còn làm " Cố Mộng An nghèo khổ, dễ bị bắt nạt" cô đã phải tìm tư liệu của những người nổi bật trong trường để tránh xa, nay cư nhiên lại có cơ hội dùng tới! Vương Minh Viễn người này tính tình khác xa Vương Tuệ, hắn trầm ổn, ít nói, có phần lạnh lùng, giỏi cả thể thao và học tập nhưng hình như lại rất ghét nữ nhân. Chỉ quan tâm và sủng duy nhất em gái là Vương Tuệ. "Đúng là tên mắc bệnh muội khống mà!"
- --------------------- Đôi lời của t/g ---------------------
Nếu nàng nào thấy nhạc không hợp vs chap này thì Umi xin lỗi nhá, tại không tìm thấy bài nào hợp, thấy có bài này tên hơi ổn thôi...
Thanks bạn ThuyVy1007 và mọi người đã ủng hộ =))))
Thôi chúc mi na ngủ ngon nhé <3 mà đừng quên nhấn vào ngôi sao nhỏ nhỏ xinh xinh kia làm động lực cho mk nha~~~
P/s: Ai kb facebook vs mk không ạ?:3