Ai có một phát đọc chap này lun thì nhớ quay lại chap 19 nha, nay Umi viết 2 chap đó, chăm + có hứng đột xuất ạ <3
Giờ này ai còn thức thì nhớ lì xì cho ta ngôi sao nho nhỏ kia vs cái cmt nhá =))))
Thanks bạn Koroto Kirigaya đã ủng hộ truyện của mk nha <3
- ---------------------- Phòng bệnh vip, bệnh viện J --------------------------
- Tình Tình.
Một chàng trai tay cầm hoa đẩy cửa bước vào. Lúc nãy anh đứng bên ngoài đã chứng kiến tất cả, Hoàng Thiên Minh cư nhiên lại ôm cô, rõ ràng cô ấy đã chia tay anh ta rồi mà?!
- Anh là...?
Lục Họa Tình cất lời hỏi. Dù giọng nói đầy sự ngạc nhiên cùng ngờ vực nhưng ánh mắt chán ghét cùng khinh thường đã bán đứng cô. Hoàng Thiên Du sao không nhận ra điều này được? Mang bó hoa đến đặt trên bàn, anh kéo ghế ngồi cạnh giường Lục Họa Tình.
- Tôi biết em không mất trí nhớ.
- Vậy thì sao?
- Tôi... chỉ là muốn đến thăm em...
- Thăm? Nếu không nhờ phước của anh thì tôi sẽ đến nông nỗi này sao? Đừng làm tôi càng thêm ghê tởm anh nữa!
Hoàng Thiên Du không nói gì, anh chỉ đơn giản cúi đầu, vươn tay kéo tấm chăn Lục Họa Tình đang đắp lên.
- Anh muốn làm gì???
Lục Họa Tình vội vàng thét lên, cô chính là ám ảnh tối hôm đó vì đang gặp chuyện buồn, ngồi chờ mãi trong bar không thấy Hoàng Thiên Minh đến, cô liền uống một mình đến say. Lúc sau thấy người nhẹ bẫng được đặt xuống giường, rồi sau đó chuyện gì xảy ra cô cũng không còn nhớ, nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy thấy Hoàng Thiên Du nằm bên cạnh... Sáng hôm đó chính là kỉ niệm 1000 ngày cô và Hoàng Thiên Minh yêu nhau... Trên sân thượng, cô chất vấn cùng mắng nhiếc Hoàng Thiên Du một trận nảy lửa, bất thình lình anh kéo cô lại khiến bước chân loạng choạng không vững tiến vào vòng tay anh. Hoàng Thiên Du cúi đầu nói những lời chưa bao giờ nghĩ sẽ bày tỏ rồi hôn cô, sau đó hắn giơ những tấm ảnh tối qua ra ép buộc cô chia tay Hoàng Thiên Minh...
- Tôi... tôi chỉ muốn xem vết thương của em.
- Anh yên tâm. Thương ngoài da thì vẫn có thể hồi phục nhanh thôi. "nhưng thương trong lòng thì dai dẳng thật đấy..."
- Tôi biết em không muốn gặp tôi, cũng biết em rất ghét tôi. Chỉ là tôi ngược lại muốn quan tâm em, chăm sóc, bảo vệ em thay cho anh ta thôi, chỉ cần em cho tôi cơ hội, dù em không công nhận tôi đi nữa cũng không sao, em có thể không...?
- Anh đang kể chuyện cười sao Hoàng Thiên Du a Hoàng Thiên Du, có phải anh thấy tôi rất khờ khạo không? Anh nên nhớ những gì anh đã làm với tôi!!!
- Tôi biết, chính vì vậy, hôm nay, biết tin em về nước, tôi mới...
Lời chưa kịp nói xong, chát một tiếng giòn tan vang lên. Năm vệt ngón tay in trên khuôn mặt vốn dĩ điển trai của Hoàng Thiên Du.
Lục Họa Tình ánh mắt rực lửa, điên cuồng, phẫn nộ xen lẫn bi thương nhìn Hoàng Thiên Du đang đứng trước mắt. Lòng bàn tay ửng hồng, ran rát đã chứng tỏ lực đạo của cái tát kia rất mạnh, dường như đó là tất cả sức lực cô đang có nhưng cô không quan tâm, ánh mắt vẫn ghim chặt vào khuôn mặt anh không rời, CÔ! HẬN! ANH!
Ba chữ kia dù cô không nói nhưng Hoàng Thiên Du cũng thừa hiểu, anh yêu cô nhưng cũng biết mình không xứng đáng để yêu cô và cũng chẳng đáng để cô yêu. Từ trước tới giờ, anh vẫn luôn là cái bóng của Hoàng Thiên Minh!
- Tình Tình, em ghê tởm tôi cũng được, căm hận tôi cũng thế nhưng chuyện hôm đó, tôi chưa bao giờ hối hận!
- Anh!!!
- Hôm nay em không được thoải mái, tôi sẽ về trước. Mai tôi lại đến thăm em sau.
Hoàng Thiên Du bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa. Chiếc gối Lục Họa Tình vừa ném va vào cửa rồi rơi xuống đất, cô giơ tay lên miệng ngăn không cho từng tiếng khóc phát ra. Bên ngoài, áp lưng vào cánh cửa phòng bệnh, tay che đi đôi mắt hỗn độn cảm xúc một hồi, Hoàng Thiên Du hít sâu xoay người lấy xe ra về. "Quá khứ ấy, tôi vừa muốn em quên lại vừa muốn em vĩnh viễn đừng quên, quên những tổn thương tôi đã gây ra cho em và không quên một thời tình cảm ngây ngô mà tôi dành trọn cho em..."
- --------------------------------- Học viện S ---------------------------------
- Cố đồng học, lát nữa cậu nhớ đến phòng dụng cụ để lấy số đo may đồ diễn kịch hôm đó nhé.
- Ân.
Cố Mộng An gật đầu chán nản, nghĩ một hồi, cô rút điện thoại nhắn gửi Thường Huyên "Huyên Huyên, cậu phải xem thế nào củng cố tinh thần cho mình a~ Vụ này là vì cậu hết đó!", một lúc sau đầu dây bên kia gửi lại " OK, tối nay mình đưa cậu đi xõa coi như đền bù luôn nhaa!!!". Cố Mộng An nhìn dòng tin nhắn, cười nhẹ "Thôi thì lâu lâu thử trải nghiệm mới xem sao!"
Cuối giờ học, Cố Mộng An thu dọn sách vở đi về phía phòng dụng cụ, cô mở cửa bước vào.
" Sao lại tối như vậy, không có ai nữa? Chẳng lẽ...?". Giật mình nhận thấy có điểm không phải, Cố Mộng An vội vàng quay người.
RẦM!!!
Cánh cửa sắt đóng sập lại kèm theo tiếng cười đùa bên ngoài.
- Đại tiểu thư Cố gia thì thế nào chứ? Chẳng phải vẫn bị sập bẫy một cách đơn giản sao?
- Cố Mộng An, tối qua mày làm tao đủ bẽ mặt! Hôm nay thì ở trong đấy đi, cho đến khi nào bảo vệ mở cửa thì mày sẽ được ra nha~
Cố Mộng An cười cười, lại nữa rồi, riết cũng thành quen. Không mấy quan tâm, cô ngồi xuống đất, tay mở điện thoại định gọi Thường Huyên thì nhận ra máy hết pin. "Không phải nhọ vậy chứ?!". Chán nản, cất máy vào cặp, cô tiến đến chỗ có ô cửa sổ trong phòng, kê rất nhiều thùng đồ chồng lên nhau, cô trèo lên nhìn ra ngoài.
- Không có ai? Làm sao bây giờ?
Bất chợt, một bóng người đang phi xe mô tô Honda RC213V-S lại gần. Cố Mộng An vội gọi to.
- Này! Này! Giúp tôi với!!!
Càng nhỏm người để vẫy tay và gọi, chân càng không vững, Cố Mộng An trượt chân ngã xuống.
___________ Mini game ___________
Chap 20 số đẹp nên có mini game nha!
Nếu bạn nào nói tên đc các nhân vật này trong bộ truyện nào thì chap sau phá lệ tặng bạn đó coi như lì xì nha~~~ <3
P/s: Đây cũng là 2 bộ truyện mk thích và vẽ cx rất đẹp nữa=)))
( Mini game được làm trên wattpad, nếu bạn có hứng thú thì vào tham gia cho vui nha <3)