- Z... ngươi không nghĩ ra cách nói khác được à?
Qua điện thoại, một giọng nữ vang lên, cơ hồ có chút phiền chán.
- Phu nhân, ý người là sao ạ?
Z trong lòng một mảnh lúng túng, vẫn cố giữ giọng bình tĩnh, đều đều như không có chuyện gì.
- Lần nào Thiên Minh không muốn đi với Lục tiểu thư, ngươi cũng dùng này cách nói để báo lại với ta.
- Không có, phu nhân, lần này là thật.
Z chột dạ, giọng có phần hơi run.
- Ta có gắn máy nghe lén ở túi áo ngươi...
- Phu nhân... tôi thật sự không biết khuyên can thiếu gia như thế nào, lần nào thiếu gia cũng kêu tôi đang làm phiền ngài đọc sách, rồi đuổi tôi ra khỏi phòng.
- A~~~ ra là vậy sao? Ta tưởng lần này ngươi nói thật?
- ....
Đầu chảy dài ba vạch hắc tuyến, Z ai oán, phu nhân cư nhiên lại lừa hắn. Bỗng, Z thấy lạnh sống lưng, hắn rùng mình.
- Tại sao nghe điện thoại cảm giác lại chân thật như vậy?
- Cảm giác gì chân thật cơ?
- Chính là phu nhân ngài ấy rất đáng sợ đó, lại còn lừa gạt người mà giọng điệu vẫn điềm nhiên như thường nữa!
Vừa nói, vừa quay lưng lại, Z có chút hối hận. Vị Hoàng phu nhân đáng kính không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng hắn, mỉm cười "dịu dàng".
- Phu nhân... tôi...
- Z, ta nghĩ dạo này đầu óc ngươi không được nhanh nhạy lắm, vẫn nên đến thư viện hảo hảo đọc sách rèn luyện, tiện thể liền giúp đỡ sắp xếp lại các kệ sách luôn.
- Phu nhân, như vậy có hơi...
- Haizz... ta cũng chỉ muốn ngươi ở đó 3 ngày, giờ thấy ngươi ấp úng như vậy là rất muốn được làm nên vẫn là ở đấy một tuần đi. Khỏi cảm ơn.
- Phu nhân, tôi...
- Hửm? Chẳng lẽ một tuần không đủ? Vậy một tháng thì sao!
- A! Không cần đâu phu nhân. Một tuần, một tuần là đủ lắm rồi! Tôi sẽ đi ngay hôm nay.
Đi được vài bước, Hoàng phu nhân dừng cước bộ, ngoảnh người, nhìn theo bóng lưng Z đang vội vã rời đi trên hành lang dài, bà nhíu lại tú mi, nguyên một đôi tử nhãn mị hoặc câu nhân, giờ dưới hàng mi dày đang rũ xuống che đi ánh nhìn chứa đầy phức tạp " Thiên Minh mãi vẫn không chịu gặp mặt Lục tiểu thư là sao? Cứ thế này, kéo dài hôn ước với Lục gia thì bao giờ Hoàng thị mới chắc chắn đổi chủ? Nếu không phải tại đứa con hoang kia thì ta cũng không vội thúc ép nó."
Hồi trẻ, Hoàng Chấn- cha của Hoàng Thiên Minh - vốn đã có người trong lòng, mang dự định sớm ngày kết hôn, không để tâm đến hôn ước với Kiều gia nhị tiểu thư- Kiều Y Vân -. Đến lúc được biết hôn ước này đã có từ khi hai người sinh ra, dưới sự thúc ép của hai nhà, ông không thể từ chối được nên buộc lòng phải cưới Kiều nhị tiểu thư. Tuy nhiên, lúc này người phụ nữ ông yêu lại báo tin có mang, việc này khiến Kiều lão gia hết sức tức giận, định hủy hôn nhưng nghĩ đến quan hệ hai bên liền đổi ý nhưng cả ông cùng Hoàng lão gia vẫn kiên quyết không cho đứa bé kia được lấy họ Hoàng. Hoàng Chấn thương đứa bé này vô cùng, lại sinh tâm chán ghét Kiều Y Vân cùng đứa con của bà là Hoàng Thiên Minh. Hoàng Chấn lạnh nhạt, Kiều Y Vân biết, Hoàng Chấn vô tình, Kiều Y Vân hiểu nhưng một phần vì hắn là người bà đã yêu thầm suốt bốn năm đại học, phần còn lại là vì tương lai của Hoàng Thiên Minh nên bà vẫn cố gắng hết sức giữ hòa khí, mấy năm gần đây lại đồng ý cho phép đứa con hoang kia được lấy họ chồng nhưng Hoàng Chấn lại quá đáng muốn chia một nửa gia sản cho nó. Vì thế, bà thiết nghĩ chỉ có cưới Lục tiểu thư mới giúp Hoàng Thiên Minh chắc chắn an tọa làm chủ Hoàng thị, dù cho đây lại là một cuộc hôn nhân không tình cảm, chỉ vì lợi ích...
- -------------------- Trung tâm Violet, 2 giờ chiều ---------------------
Trước cổng trung tâm Violet nổi tiếng sầm uất nhất trong cả nước, một chiếc siêu xe Lamborghini Veneno màu xám tro dừng lại. Cửa xe mở ra, một nam nhân mặc bộ vet đen được thiết kế vô cùng tinh tế, sang trọng bước xuống. Làn da màu đồng mạnh mẽ, mái tóc nâu vàng vuốt ngược, mày kiếm không giận tự uy, một đôi mắt phượng dài, đỏ như huyết, tà mị đang khép hờ dưới hàng mi dài cong cong, sống mũi hắn thẳng tắp cùng bạc môi mỏng tựa tiếu phi tiếu. Nam nhân này chính là điển hình yêu nghiệt!
- Hoàng tổng, mời ngài vào.
- Hoàng tổng, đồ ngài cần đã được chuẩn bị, mời ngài kiểm tra.
Một nhân viên chuẩn mực bước tới, dẫn Hoàng Thiên Minh đi xem đồ.
- Hoàng tổng, bộ đồ này được thiết kế đặc biệt tinh tế, vốn để chuẩn bị ra mắt vào tuần sau, nay ngài lại vội vàng muốn lấy là...
- Tôi cần!
- Vâng, thưa ngài.
Giọng hắn thập phần thiếu kiên nhẫn khiến người quản lí run sợ, vội sai người gói đồ lại, đồng thời cũng gọi người tới chỉnh sửa thời gian ra mắt chậm hơn một tuần để thiết kế bộ trang phục mới thay cho chiếc váy Hoàng Thiên Minh lấy đi. Ông thầm nghĩ " Bộ trang phục này thiết kế đã mất cả tháng trời rồi, lại còn trang sức đi kèm nữa, không biết một tuần làm có nổi không. Hoàng tổng thật ác mà!"
" Tử Dạ, cô mặc bộ đồ này nhất định sẽ rất đẹp, tôi có chút mong chờ đấy!"
- Hoàng tổng, đồ đã chuẩn bị xong.
- Ân~ Gửi tới địa chỉ... đi.
- Dạ!
" Tử Dạ, cô cho tôi địa chỉ là muốn nói cô tin tưởng tôi sẽ không bán đứng cô cho những công ty đã bị cô đánh cắp tư liệu hay muốn nói chúng ta có thể làm bạn đây?". Môi khẽ nhếch lên thành nụ cười phong tình vạn chủng, mang chút tư vị hứng thú cùng mong chờ, hắn đứng dậy, rời đi. " Ngày mai chắc chắn sẽ rất thú vị."
- -------------------------
Mi na vote vs cmt điiii =))))