• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên Minh nhìn một màn trước mắt, tay vô thức chạm vào túi áo. Hắn và cô đâu phải là gì của nhau, đối hắn mà nói suy cho cùng cô cũng chỉ là người có thể dùng được, một quân cờ, vậy thì sao phải để ý đến cảm xúc của cô chứ. Càng lúc, hắn càng thấy sợ bản thân sẽ bắt đầu làm việc theo cảm tính. Tay ưu nhã nâng ly rượu nãy giờ mới nhấp một ngụm lên, tâm trí thật hỗn loạn.

- Thiên Minh, anh biết không? Thưởng rượu cũng là một môn nghệ thuật đấy!

Lục Họa Tình nãy giờ im lặng nhìn Hoàng Thiên Minh trầm tư, cô suy nghĩ rồi mở lời, mong kéo hắn về với thực tại.

- Ồ?

Đáp lại lời cô, Hoàng Thiên Minh hờ hững một câu dường như cho có lệ. Lục Họa Tình lòng có chút hụt hẫng nhưng vẫn tiếp tục nói ra vẻ rất vui khi hắn đáp lời.

- Lắc nhẹ ly rượu trước khi uống rồi quan sát rượu xung quanh thành ly, cũng có thể nghiêng ly rượu sang một bên để dễ dàng quan sát màu rượu chuyển từ trung tâm sang thành ly. Rượu đỏ trông sẽ hơi nâu và có những cặn rượu màu đỏ đậm dưới đáy chai hoặc đáy ly. Lúc này là thời điểm lý tưởng để ngửi cái đầu tiên. Sau đó, nhấp một ngụm rượu, đảo rượu xung quanh miệng để có thể cảm nhận được hết vị của rượu bằng tất cả các vị giác như ngọt, chua, mặn, chát, vị béo và các thành phần của rượu.

- Em biết nhiều thật.

Hoàng Thiên Minh vẫn chỉ đơn giản đáp một câu lấy ý. Ánh mắt hắn như có như không nhìn về phía bàn bên.

- Nha? Không có, tôi cũng không biết tại sao mình lại có kiến thức về rượu như vậy. Cứ như có người trước đây đã nói với tôi như vậy, một người rất quan trọng nhưng tôi không nhớ ra là ai.

Hoàng Thiên Minh hẫng một nhịp, phải rồi, những điều này đều là hắn nói với cô. Hắn lúc đấy cũng chỉ là vô tình giải thích cho cô một chút, không ngờ cô lại như vậy mà ghi nhớ.

- Biết đâu lại là tôi?

Hắn cười nửa miệng, bâng quơ một câu, không hi vọng gì nhiều cô sẽ nhớ lại.

- Cũng có thể lắm chứ!

Lục Họa Tình cười, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn lung linh, mờ ảo của nhà hàng, như xoáy Hoàng Thiên Minh vào sâu trong đó. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu để tiếp cận anh nhưng cô sẽ cố hết sức để giữ anh bên mình. Điều này cô chắc chắn!

- Thiên Minh, anh nói xem? Nếu như tôi không nhớ lại được chuyện gì thì sẽ thế nào? Lúc nãy thật ngưỡng mộ chàng trai kia đã lên đàn một khúc hay như vậy, chắc bạn gái anh ta hạnh phúc lắm. Trước đây, tôi có người yêu không?

- Có.

- Là ai nha?

Ánh mắt Lục Họa Tình bỗng chốc sáng rỡ, pha chút chờ mong cùng vui vẻ, anh sẽ nhận chứ?

- Em trai tôi.

Hoàng Thiên Minh khép hờ mắt, cô ngày đó đã lựa chọn người kia, vậy hắn cũng không níu giữ, hắn sẽ tôn trọng ý cô, sẽ để cô nghĩ cô và em trai hắn mới thực là một đôi.

Lục Họa Tình cứng họng, nụ cười đã dần biến mất.

- Vậy trước đó nữa thì sao?

- Em trai tôi là tình đầu của cô.

- Thật vậy sao?

Lục Họa Tình hỏi lại, mắt đã mờ hơi nước từ bao giờ, tại sao anh lại không nhận, hay trước giờ chỉ có mình cô nghĩ giả vờ mất trí rồi hai người sẽ lại có cơ hội... Cô thật khờ mà...

- ... Thật...

- À... Ừm... Món súp này ngon lắm! Anh cũng ăn thử đi!

- Cô khóc à?

- Đâu có, là bụi bay vào mắt thôi...

Lục Họa Tình xua tay tỏ vẻ không có gì, cúi đầu lẳng lặng ăn, món này cô bình thường rất thích nhưng lúc này đây, nó thật vô vị.

Hoàng Thiên Minh không nói gì, anh cũng từ từ thưởng thức, vừa xong suýt nữa anh đã vươn tay lau nước mắt cho cô. Khẽ thở dài, anh đang cố tạo ra giới hạn cho bản thân, anh không muốn tiếp tục níu giữ cô, không muốn cô phải đau lòng.

- Ăn xong cô muốn đi đâu không?

- Xem phim thì sao? Lâu lắm tôi chưa đi.

- Được thôi. Để tôi bảo tài xế đưa cô đi.

Nụ cười trên môi Lục Họa Tình dần gượng gạo.

- Anh không cùng đi sao?

- Đi cùng cô nhiều như vậy, người yêu cô sẽ không vui.

- Vậy anh làm người yêu tôi đi! Dù sao tôi cũng không nhớ người kia là ai!

Hoàng Thiên Minh chợt sững người, cô đang nói gì vậy chứ?

- A! Làm gì vậy chứ?!

Tiếng gắt lên từ một cô gái khiến các bàn phải chú ý.

- Tiểu thư, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Xin lỗi cô!

- Cô có biết bán cả nhà cô đi cũng không đủ để mua cái váy này không hả? Vương Tuệ tôi không thích nhất chính là người khác đụng hư thứ mình thích!

Nhân viên phục vụ càng cúi thấp đầu, cô chấn kinh, ở đây ai lại không biết Vương đại tiểu thư chứ? Vương gia từ trước đến nay vẫn luôn cưng chiều cô con gái này, dưỡng thành tính khí ngang ngược vô cùng. Chỉ sợ hôm nay, cô sẽ mất việc đi. Càng nghĩ lại càng sợ, lời nói thêm phần lắp bắp, run rẩy.

- Vương đại tiểu thư, xin lỗi cô... Xin lỗi cô, tôi... không cố ý!

- Xin lỗi? Có biết cái váy này trên thế giới chỉ có 10 chiếc không? Làm hỏng rồi cô có đền nổi không?

Nhân viên phục vụ cúi gập người, liên tục nói mấy tiếng xin lỗi trong sự sợ hãi. Tay cô nắm chặt vào gấu váy, mắt cũng đã đỏ lên.

Cố Mộng An nhíu mi, lúc nãy vì ngồi xoay ngược hướng lại ở chỗ khuất nên không nhận ra Vương Tuệ, nhìn thật mất hứng.

Cùng lúc, Lục Họa Tình tay cũng nắm chặt, chỉ cần chút nữa thôi, Hoàng Thiên Minh đã đáp lời cô, biết đâu anh lại nhận lời... Tại cô gái kia hét lên làm hỏng cả bầu không khí. Càng nghĩ lại càng không vui nhưng trong đầu vô tình lướt qua một ý nghĩ, cô kéo ghế đứng dậy, đi tới bàn Vương Tuệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK