Chúc mừng năm mới nha mọi người!!!
Tiện thể thì cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của Umi nha!!!
Gửi ngàn trái tim tới:LChu584, Bich_ Ngoc124, PCZeref, TrucCaoThanh, Koroto Kirigaya, lanthy123, ThNguyn895405, namcancersociu, PiKhanh, Salxxxx, kin1807, yumenguyen12345, GiangSonTran, user82166377, jennyhoangde, ThuyVy1007, vtaiii127, Asahina_Yue, nguyetthunguyen123, nguyenthien2000, user42345706, NguynTyna, user85582684, Hunho91, nguyenthuyduong123, truyentr, user04533179, NhockYuu, gatreheodat, NhcNhi9, MyMymimcuoi,...
P/s: Sr những bạn mình chưa nêu ở đây, lướt xuống dài quá nên tạm thời đến đây thôi ạ.
Vs cả list fr của mk trên fb mới có hơn 200 thôi nên mong đc kb làm quen vs các bạn <3. Ib nick fb cho mk nếu đc nha~~~
Mi na nhớ cmt+ vote+ follow để mk có thêm động lực viết nha<3
Chap này dành tặng bạn PCZeref để bạn có thêm động lực viết truyện nha=)))
- ------------------------- Bệnh viện J lúc này --------------------------
Trên giường bệnh của căn phòng vip, một cô gái sắc mặt hơi nhợt nhạt đang nằm ngủ, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run rẩy, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cô. Dường như cô đang gặp ác mộng.
- Aaaaaaaaa! Không! Không! Đừng lại gần tôi!!!
Hoàng Thiên Minh đứng trước cửa phòng, vừa chạm vào tay nắm cửa liền nghe tiếng thét đầy hoảng sợ của Lục Họa Tình. Anh vội vàng đẩy mạnh cánh cửa, thấy cô đang nằm trên giường, tay chân khua loạn, dáng vẻ hoảng loạn. Vội chạy lại gần, đặt nhanh tô cháo lên kệ, anh tiến đến nắm chặt tay Lục Họa Tình.
- Tình Tình, em làm sao vậy?
- Không! Đừng tới gần tôi! Cút ra!!!
Dường như vẫn chưa tỉnh táo, cô liên tục gào lên, tay giật lại như muốn anh nhanh chóng buông ra, đôi mắt xinh đẹp cũng đã mở ra, dần đỏ lên.
- Tình Tình, bình tĩnh lại đi!
- Không! Tránh xa tôi ra! Đừng làm vậy với tôi!!! Minh ca ca, cứu em!!!
- Tình Tình, là anh, Hoàng Thiên Minh đây!
Hoàng Thiên Minh vội vàng ôm chặt Lục Họa Tình mong cô bình tĩnh lại. Anh ôm chặt, người trong lòng càng vùng vẫy, tay liên hồi đấm vào lồng ngực vững chắc, như muốn thoát ra khỏi vòng tay ấm áp này.
- Tình Tình, có anh ở đây rồi. Ai cũng đừng hòng bắt em làm những gì em không muốn!
Giây phút ngắn ngủi, đôi bàn tay đang nắm chặt kia run rẩy, dừng lại nhưng rồi lại tiếp tục đấm. Nhíu mày chịu đựng, Hoàng Thiên Minh vẫn ôm chặt cô không rời một khắc, đôi mắt anh như chất chứa vô vàn tâm sự.
Được một lúc, từng tiếng thét đã thay bằng tiếng thút thít nhỏ đầy mệt mỏi. Hoàng Thiên Minh nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng lấy tay mình gạt đi từng giọt nước mắt còn vương trên khóe mi Lục Họa Tình, lòng anh ngổn ngang cảm xúc. Mấy năm nay, anh luôn cố quên đi cô, quên đi những cái ôm, những lời nói, tiếng cười của người con gái này nhưng sao khó quá. Cho đến khi gặp Tử Dạ, nhìn cô dáng vẻ có phần tương tự Họa Tình, thân thiết với cô nhưng có lúc nhìn cô, anh lại nghĩ đến nét mặt Họa Tình, cho đến hôm nay thì... Anh hiểu thật rồi, trước giờ cứ tưởng quên nhưng thật ra rất nhớ, cứ ngờ thân nhưng thực chất chỉ là thế thân... Anh... có lỗi với bản thân lại càng có lỗi với Tử Dạ...
- Anh... là ai?
Giật mình nghe giọng nói thân thuộc, anh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt có điểm mờ mịt không rõ của Lục Họa Tình.
- Tình Tình, là anh đây mà! Hoàng Thiên Minh đây!
- Tôi... Tôi không biết anh! Mà đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi không nhớ gì hết cả!!!
Nhìn Lục Họa Tình hoảng hốt, Hoàng Thiên Minh càng luống cuống giải thích rồi vội nói.
- Tình Tình, anh đi tìm bác sĩ cho em.
Quay người, chưa đi nổi một bước, một bàn tay nhỏ bé vội nắm chặt vạt áo anh. Anh ngoảnh mặt nhìn cô, khuôn mặt vẫn vậy nhưng thiếu đi một phần sức sống, nhìn cô bây giờ thật yếu đuối, khiến anh thật muốn lại như ngày xưa ấy, ở bên mà quan tâm, bảo vệ cô... nhưng có lẽ chẳng được nữa rồi. Hoàng Thiên Minh lắc đầu cười khổ, anh nhẹ giọng nói.
- Chờ một chút, anh sẽ quay lại ngay thôi.
" Lâu lắm rồi mới được thấy nét mặt quan tâm cùng cái ôm của anh đấy, Minh ca ca. Có lẽ giả vờ mất trí nhớ thật hạ sách nhưng anh biết không? Em muốn xem nếu bây giờ em không còn nhớ gì về quá khứ, liệu anh có thể lại lần nữa theo đuổi em?". Cánh cửa khép lại, Lục Họa Tình vươn cánh tay trắng, mảnh lên ôm đầu thật chặt. Cô rốt cuộc đang làm gì thế này? Gặp ác mộng là thật còn mất trí nhớ thì giả vờ. Nếu như anh phát hiện...?
- ------------------------------------- Một lúc sau ----------------------------------------
- Hàn Ảnh Dương, cậu mau xem cô ấy bị làm sao!
- Được rồi, đừng giục tôi nữa.
Nói rồi Hàn Ảnh Dương kiểm tra Lục Họa Tình một hồi, anh đưa cô đi khám điện não đồ. Lúc sau anh kêu Hoàng Thiên Minh đến phòng riêng của mình để đọc kết quả.
- Cô ấy không bị sao cả, tôi đoán do chấn động tâm lý dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Có lẽ một vài ngày sau cô ấy sẽ nhớ lại thôi. Cậu yên tâm.
Hoàng Thiên Minh nặng nề gật đầu. Là do anh nên cô mới bị như vậy...
- Có phải cậu vẫn còn yêu cô ấy không?
- ....Không....
Một thoáng do dự trước câu hỏi đột ngột của Hàn Ảnh Dương, mắt xuất hiện vài tia dao động, Hoàng Thiên Minh cố gạt bỏ đi, thật chậm đáp lời.
- Đừng dối lòng nữa, tôi hiểu rất rõ cậu.
- Tôi cũng không biết nữa... Chỉ đơn giản là càng muốn quên thì hình ảnh cô ấy càng hiện rõ trong đầu...
Hàn Ảnh Dương nhìn Hoàng Thiên Minh rồi lắc đầu. Cứ như anh có lẽ lại thoải mái đi? Đâm đầu vào yêu làm gì cho khổ, như anh tự tại thế này có phải thích không? Anh tiến tới tủ đồ lấy một chai rượu vang và hai chiếc ly tiến lại gần Hoàng Thiên Minh.
- Uống một ly chứ?
Hoàng Thiên Minh nhìn Hàn Ảnh Dương mà nhếch môi cười, tay cầm lấy chai vang mở ra rồi trực tiếp uống.
- Này! Đó là chai tôi đã giữ rất lâu không dám uống nhiều! Cậu có biết trên thế giới này chỉ còn mỗi hai chai không!!!
Hàn Ảnh Dương nhìn Hoàng Thiên Minh mà bực dọc lại không có chỗ phát tiết. "Thôi thì mình là người rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân. Nhưng mà vẫn cay!!!"