• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe dừng lại trước cổng nhà Lâm Nam Hữu, trong xe Lâm Vân Đường phị mặt không vui, là lỗi của Hoàng Cẩn Đình hết đó!

Rõ ràng nói sẽ làm nhẹ nhưng nhẹ cái đầu nhà chú đó! Đúng là miệng lưỡi đàn ông trên giường đều như hư không!

Hừ! Cái lưng của cô, cái hông, eo của cô, vừa mỏi vừa nhức!

Cô liếc mắt sang anh rồi nói giọng điệu rất cứng rắn: " Cấm chú một tháng kể từ hôm nay không được động vào cơ thể em! Hừ! "

Hoàng Cẩn Đình nuốt nước miếng xuống bụng, bé con của anh giận thật rồi. Tại anh tất cả do anh không tiết chế được bản thân!

Anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô, hạ giọng dỗ dành: " Là chú sai, chú biết lỗi rồi. Được chú sẽ nghe lời em, chỉ cần em không giận chú nữa. "

Cô im lặng không nói gì, đưa tay tháo dây an toàn ra khỏi người mình.

" Chú ngồi yên không cho chú hôn em, cấm hôn em 3 ngày! "

Nói xong cô dứt khoát mở cửa xuống xe đi vào trong nhà không ngoảnh mặt lại.

Hoàng Cẩn Đình bất lực, tính cách này thật sự rất khó chiều nha...nói đi là đi còn cấm hôn 3 ngày, sao lại cấm hôn.

Trần Tư Hào ngồi ghế lái chứng kiến hết, cậu ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền cười thành tiếng.

" Ha Ha! Đại ca anh chọc em giận rồi! Ha Ha anh nên tiết chế lại đi nếu không sẽ trở lại thành hòa thượng như lúc trước đó! "

Anh híp mắt đe dọa nhìn thằng em đang chọc mình, nay ăn gan còn dám nói ý chọc tới điểm đau của anh nữa chứ!

Xem ra anh quá hiền, quá tốt với thằng em nhỉ?

Cô đi vào trong nhà, giờ cũng hơn hai giờ chiều rồi chắc ba cô còn ở công ty, mẹ cô hôm nay còn ở trường dạy sinh viên chắc chiều tối mới về.

Cô đi lên cầu thang, chạm mặt với Trương Khâm Từ.

Quên nhỉ hôm nay là ngày Lưu Trì Thành dắt Trương Khâm Từ về nhà cô ở mà. Cô nhìn cô ta từ trên xuống dưới, vẫn là cái bộ dạng ngây thơ vô hại đó, tóc thắt bím hai bên, mặt chiếc váy nhẹ nhàng.

Cái gương mặt này đúng là xinh đẹp thật, đặc biệt đôi mắt long lanh to tròn đó khiến con người ta dễ mất phòng bị.

" Vân Đường...em về rồi! Chị xin lỗi! "

Cô cười khinh trong lòng, chán thật đúng là nữa kia tuyệt vời của Lưu Trì Thành đều hai mặt y chang nhau, dù cô buồn nôn dữ lắm nhưng vẫn cố kìm chế lại, Vân Đường cong môi mỉm cười tỏ ra thân thiện.

" Chị xin lỗi em làm gì chứ? Chị có làm gì sai đâu, anh Trì Thành đã nói với em về chị rồi hôm nay gặp mặt chị ở ngoài còn xinh hơn trong ảnh nhiều. "

Cô ta được cô khen liền cảm thấy lạ lùng, khuôn mặt vẫn giữ thái độ vô hại nhẹ cười ngại ngùng rồi nói: " Em nói quá rồi, chị trông rất bình thường mà, em mới thật sự xinh đẹp đấy! "

Cô nghiêng đầu biểu cảm như rất mệt mỏi:

" Vậy chị cứ thoải mái ở đây nhé, em mới đi đường xa về nên có chút mệt em vào phòng nghỉ ngơi một lát! "

Nói dứt lời cô liền nâng gót chân bước đi, đi được mấy bước thì chạm mặt Lưu Trì Thành.

" Anh ở nhà sao, em hơi mệt nên vào nghỉ chút, anh coi giúp chị Khâm Từ dọn đồ đạc vào phòng đi nhé! "

" Em mệt à? Có cần anh đi mua thuốc không?"

" Không cần, chỉ là hơi mệt do đi đường xa em vào ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.."

Cô nói xong liền đi ngay, Vân Đường không muốn ở lại diễn với hai bọn họ nữa. Vã lại cô có chút mệt thiệt, bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống cái giường yêu quý của mình đánh một giấc cho đã.

Vào trong phòng, cô chốt cửa lại ngã lưng xuống giường, bật máy lạnh lên đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Dì Năm.

" Cô chủ! Cô chủ! Ông bà gọi cô xuống ăn tối! "

Vân Đường ngồi dậy đáp vọng ra: " Được tôi sẽ xuống liền! "

Cô thay một bộ đồ bộ ở nhà rồi đi xuống lầu tới phòng ăn, mọi người đều đã xuống hết rồi.

Vân Đường ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

" Con gái đi đường xa chắc mệt nhỉ, nào ăn cơm đi có món canh bầu mà con thích này "

Bà múc canh vào chén con gái, cố ý múc xương heo cô thích nữa.

Cô mỉm cười lấy muổng múc lên ăn, ngon đấy Cô nhìn hai người giúp việc, rồi nhìn sang Lưu Trì Thành.

" Chị Khâm Từ cũng ăn đi, Dì Năm nấu rất ngon đó nha! "

" Anh múc cho chị ấy đi, đều là người quen mà không cần ngại ha! "

Thái độ của cô làm mọi người có chút bất ngờ, từ khi nào Vân Đường lại trở nên tốt tính hiểu chuyện như vậy?

Lưu Trì Thành nhìn cô ăn ngon lành không có chút phiền muộn, hắn ta nhíu mày trong lòng vô giác lại có gì đó không vui.

Trương Khâm Từ chạm nhẹ vào bàn tay hắn.

" Anh ổn chứ? "

" À anh không sao! "

Lâm Nam Hữu cũng để ý: " Có chuyện gì sao Thành? "

" Dạ không có, mọi người ăn đi đồ ăn hôm nay rất ngon. "

.....

Lâm Vân Đường ngồi trong phòng, cầm lấy con chuột mà di chuyển, cô đã học gần xong tất cả môn học hiện tại chỉ còn môn đồ án và thực tập doanh nghiệp và thi hai cái bằng cơ bản đầu ra nữa là xong.

Nếu thuận lợi tầm cuối năm cô sẽ tốt nghiệp ra trường.

Cô nghiêm túc ngồi làm một cái cv xin việc, cô sẽ cầm cv đến công ty mình xin làm thực tập sinh.

Nhân cơ hội theo dõi hành động của Lưu Trì Thành, cô phải tìm ra bằng chứng hắn cố ý muốn thâm tóm công ty mới được, cô sẽ tìm ra mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Cô mất 30 phút làm xong cv, nhìn thành quả của mình cô gật gù hài lòng.

Màn hình điện thoại sáng lên, là anh bạn Nhất Nhất của cô gọi đến.

" Mình nghe "

" Vài ngày nữa là sinh nhật tui cậu tới chung vui nhé! Tui sẽ gửi địa chỉ cho cậu, phải đi đó không đi thì không được! "

" Đi! Nhất định phải đi chứ, sinh nhật bạn thân sao mình không đi được chứ, yên tâm tớ sẽ tới đúng giờ! "

" Nói lời giữ lời, ai nuốt lời là vịt con! "

" Được! Được! "

Tắt điện thoại, cô nhớ ra hình như vào ngày sinh nhật Vương Minh Nhất sẽ bị vướng vào một vụ rắc rối, đều này khiến cuộc sống của cậu ta bị đảo lộn hết lên.

Lần này cô phải thay đổi nó giúp bạn mình!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK