• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh trực tiếp bế cô từ xe lên cô phòng mình, đặt nhẹ cô xuống giường, anh gọi điện báo cho ông bà Lâm nói họ biết một tiếng rằng Vân Đường đang ở với anh.

Cô ngẩn đầu nhìn căn phòng, căn phòng rất đơn giản không quá nhiều đồ nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp.

" Bảo bối nói cho chú nghe được chưa? "

Anh khuỵu gối xuống trước cô nắm lấy hai bàn tay cô mà hỏi, Vân Đường nhẹ lắc đầu.

" Cũng không có chuyện gì, vì em nhìn thấy Lưu Trì Thành em cảm thấy ghê tởm, anh ta còn đụng chạm em còn muốn hôn em. Em không muốn sống chung nhà với anh ta, em sợ mình không kiềm chế được cơn giận mà xung đột với anh ta, như vậy sẽ làm ba mẹ đau lòng. "

Anh trong ánh mắt dấy lên một tia giận dữ, cậu ta dám đụng chạm cơ thể Đường Đường còn muốn cưỡng hôn em ấy? Khốn kiếp khiến cô bé của anh hoảng sợ, bảo sao đêm khuya không kịp mặc quần áo chỉnh chu, chỉ một bộ đồ ngủ mỏng manh chạy ra đứng ngoài cổng.

" Em lạnh không? Chú lấy tạm đồ chú cho em mặt nhé, thay bộ đồ này ra nó bẩn rồi. "

Anh mơn trớn lên hai đùi trắng noãn mềm nại mát lạnh của Đường Đường, anh phát hiện dáng vẻ khác biệt thường ngày khi cô bé mặt đồ ngủ kiểu này.

Đồ ngủ này đúng là mát mẻ, áo thì hai dây cổ áo rộng tới lộ phần trên của bầu ngực, cái quần đùi ngắn chỉ tới nữa đùi, anh chỉ cần xốc góc áo phía dưới lên một chút sẽ thấy vòng eo phẳng lì.

" Chú em mới tắm xong còn rất thơm đó? Chú muốn ngửi không? "

Lâm Vân Đường vốn không sợ hãi gì, chỉ là cô không thoải mái khi ở nhà với hắn.

Cô sẽ không ngủ ngon nếu có hắn ở nhà nên cô mới gọi cho chú.

Ở với chú ngủ một đêm chắc chắn an toàn và ngủ ngon nha. Cô thấy tai anh đỏ lên nhận ra ánh mắt anh đang dán lên cơ thể của mình, bản tính nghịch ngợm muốn trêu chọc anh một chút.

Anh giật mình thu bàn tay đang đặt ở eo cô lại, đứng dậy quay người lấp bấp nói: " Em nói linh tinh, để chú lấy đồ cho em thay. "

Anh vừa nhấc chân đi mấy bước đã bị cô ôm lấy giữ lại, anh cảm nhận rõ hai bầu ngực mềm mại đang áp lên lưng mình.

Da đầu anh căng lên mồ hôi chảy xuống vầng trán, hai bàn tay anh nắm chặt cố gắng không chế bản năng.

" Em buông ra, chú không giỡn với em! Đường Đường em là người phụ nữ chú trân trọng nhất, chú không muốn tổn thương em. "

" Chú Đình! Cẩn Đình! Em biết chú sẽ không làm tổn thương em đâu, em bây giờ muốn chú ôm em sưỡi ấm. "

Đầu anh ong ong một tiếng như tiếng cắt phá vỡ sự khống chế, quay người lại hai tay ôm lấy eo cô.

" Chú cho em một cơ hội cuối cùng, đẩy chú ra! "

Cô hít một hơi nhìn thẳng vào mắt anh, nháy mắt hình ảnh anh ôm cô trong lòng bảo vệ dưới những mũi dao sắc nhọn.

Trái tim cô dao động, cô đau lòng hai khóe mắt cay cay, nhón chân tay vòng lên cổ kéo chủ động dâng môi hôn anh.

* Em không hối hận, đời này em sẽ không rời xa chú đổi lại sẽ bên chú bảo vệ chú. *

* Chết tiệt em chọn rồi thì đừng hối hận *

Anh siết eo cô hơn hòa vào nụ hôn vụng về của cô, hai chân cô được nâng nên vòng qua hông anh giữ chặt, anh ôm mông cô từ từ đi về phía giường.

Hai người ngã xuống giường, anh luồng bàn tay vào trong áo của cô, di chuyển lên vú nhỏ dịu dàng nắn bóp, cách một lớp áo lót nhưng không ảnh hưởng được sự ham muốn của anh.

" Ưm...chú..."

" Ngoan! Em cởi cho chú được không? "

Anh kéo cô ngồi dậy đem tay cô đặt lên áo mình, Vân Đường hồi hộp tuy vẫn còn ngại ngùng nhưng hành động lại trái ngược. Cô từ từ cởi cúc áo của Hoàng Cẩn Đình, đem áo anh cởi bỏ hết.

Cô nuốt nước miếng nhìn bờ ngực săn chắc cùng chiếc bụng có cơ múi của anh, da anh không trắng như cô mà hơi ngã màu vàng đồng.

Cô mở to hai mắt bất ngờ bàn tay run run mà chạm lên những vết sẹo, ngực cũng có sẹo bụng cũng có sẹo, ngay cả hai bên hông cũng có, cô run rẩy đau lòng xoay lưng anh lại.

" Chú...đau lắm không ạ...sao lại như thế này, chú bị thương từ lúc nào...sao lại nhiều vết thương như này chứ? "

Cô xót xa nhìn những vết sẹo in trên da thịt anh, cô có thể ngầm đoán ra anh đã chịu những vết thương kinh khủng như nào.

Đây là dấu tích bị dao chém, gậy sắt tác động cô biết để được vị trí như ngày hôm nay anh đã phải bỏ ra rất nhiều.

Cô không tưởng tượng được những lúc khắc nghiệt đó anh trải qua như thế nào, giờ cô mới ngộ ra.

Thì ra là thế anh ít khi về nhà ít khi tiếp xúc với cô, tránh né cô không chỉ vì cô ghét anh, mà còn vì anh yêu cô anh không muốn cô chịu nguy hiểm..

Cô ngẩn đầu lên nước mắt lã chả rơi không ngừng, anh đau lòng ôm lấy mặt cô hôn hôn lên môi cô, rồi vươn tay lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

" Bảo bối ngoan không khóc, chú không sao không đau em khóc chú biết làm sao đây!"

" Hức! Chú lừa em hẵn là rất đau! Sao lại không đau. Cẩn Đình tại sao chú chịu đựng một mình, chú còn có gia đình có mọi người mà! Em ông nội ba mẹ, cô hai, đều quan tâm chú mà. Hu hu chú hay lắm em đau lòng chú xấu xa....chú ô..ô.."

Cô thút thích khóc nấc mũi đã đỏ lên, nước mắt lại tiếp tục rơi.

" Em đau lòng vì chú sao? "

" Đương nhiên.." Anh phong bế môi cô vội vàng hôn lấy, Vân Đường nhắm mắt hùa theo anh, tuy cô vẫn còn khóc nhưng trái tim lại không cưỡng được mà theo ý của anh.

" Em dơ tay lên để chú cởi áo "

Cô ngượng ngùng nghe lời, áo ngủ áo ngực bị anh cởi bỏ, anh dịu dàng hôn lên gò má của cô. Đưa tay xuống quần chậm rãi mà kéo xuống một lần kéo cởi bỏ hai cái quần.

" Đường Đường bỏ tay ra chú muốn xem! " Ánh mắt anh nóng bỏng làm cô bối rối, cô hít một hơi giảm bớt căng thẳng, hai cánh tay buông xuống, để lộ ra hai bầu ngực lớn noãn nà xinh đẹp.

Anh nuốt nước miếng xuống bụng, đặt bàn tay lên bầu vú xúc cảm mềm mại đàn hồi kích thích tri giác của anh.

Hoàng Cẩn Đình nhẹ nhàng đụng chạm lên nhũ hoa anh, niết nhẹ hai ngón tay mềm quá màu sắc hồng hào thật dễ thương.

" A..chú...đừng cắn...ưm...nhẹ thôi..." Người đàn ông lúc này đã áp cả khuôn mặt vào ngực cô, anh đưa chiếc lưỡi của mình ra nhẹ nhàng liếm áp đầu nhũ. Sau đó hả miệng đem cả nhũ hoa vào trong miệng say sưa liếm mút.

" Ô...chú ơi...em ngứa...lạ quá...ô...hưm.."

Cô rên rỉ còn chủ động ưỡn người đưa vú nhỏ sát lại, giống như đang dâng lễ vật tới miệng mời anh.

Anh đổi bên một bên bú mút, một bên dùng tay nắn bóp chơi đùa, bầu vú của Đường Đường nhà anh rất mềm còn căng đàn hồi rất tốt.

Càng bú mút càng liếm anh càng cảm thấy nó ngọt, là vị ngọt ngào độc nhất vô nhị, anh muốn nếm mãi không buông, vị ngọt ngày chỉ có anh mới có thể nếm thôi.

" Bảo bối nó rất mềm lại còn rất ngọt, sau này chú sẽ muốn ăn mãi mãi được chứ, vú lớn là của chú cả Đường Đường nhỏ cũng là của chú. " Anh đưa tay xuống dưới chạm vào nơi địa phận non mềm chặt khít, ngón tay thô dài từ từ khai lối đi vào trong, một ngón rồi hai ngón.

Lâm Vân Đường chịu kích thích từ hai nơi cô rên rỉ phát ra những âm thanh quyến rũ.

" Đừng...nơi đó...ô...hô...em...chú ơi...em..ah "

Ngón tay anh liên tục thọc vào cô chịu không nổi cuối cùng bị chọc đến cao trào, mật ngọc không khống chế nổi mà tuông trào ra dính vào tay anh.

Cô trợn mắt nẩy hông cơ thể mềm nhũn, đột nhiên cô cảm nhận được sự tiếp xúc nóng bỏng, cô cúi đầu thì thấy anh đã áp mặt vào giữa hai chân của cô.

Hoàng Cẩn Đình trực tiếp dùng miệng hút hết mật ngọc cô tuôn ra, còn dùng lưỡi liếm láp động nhỏ.

Đầu lưỡi như con rắn giảo hoạt nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra đi vào khe huyệt.

" Ô...chú...chú..không thể....ưm không muốn...a...bẩn...ô...ô...em không chịu nỗi..."

Cô vươn ta nắm tóc anh muốn đẩy anh ra, nhưng anh hiện tại đã không nghe cô nữa rồi. Ham muốn dục vọng đang thâu tóm anh, anh không thể nào thoát ra được.

Anh thu đầu lưỡi lại nhìn động nhỏ không ngừng tuôn trào mật dịch, tâm trạng trở nên cực kỳ tốt.

Anh vươn đầu lưỡi mình ra liếm môi mình, dư vị mật ngọt còn vươn trên môi anh. Mùi vị tuy có chút tanh nhưng anh không chán ghét ngược lại rất thích, vì nó là của bé yêu của anh mà anh sao chê được chứ.

" Em ra nhiều như vậy thật sự là trời sinh tao huyệt mà! Đường Đường hôm nay em sẽ trở thành phụ nữ của chú, nếu đau thì nói chú. "

Cô mơ màng hé mở đôi mắt, bên dưới động nhỏ cảm nhận rõ sự tiếp xúc với đầu quy thô nóng, cô hồi hộp chờ đợi vật to lớn tiến.

" Ư~ "

" Chú vào đây! Bảo bối, Đường Đường! " Anh nâng mông mình tăng lực đạo hai tay nâng đùi cô đặt ngang hông, mình một lần thẳng tiến đâm vào tận sâu bên trong động nhỏ.

" Aaa!!! "

Cô hét lên một tiếng hai tay cấu lấy màn niệm lông mày nhíu lại, môi hở nghiến răng, đau quá thật sự rất đau cảm giác thốn đến tận não.

Cô cảm nhận rõ vật đó của anh vừa to vừa cứng lại nóng đang ở sâu trong bụng cô, chọc chọc lên nơi mẫn cảm của cô.

Lần đầu thì ra nó đau như vậy, anh không khá hơn cô vừa tiến vào trong cùng phá vỡ lớp màng trắng bảo vệ.

Cậu nhỏ của anh lại như bị hàng ngàn miệng nhỏ bao chặt, rất chặt lại rất khít anh sắp muốn gãy rồi.

" Bảo bối em thả lỏng...không thì chú sẽ bị em bấu gãy mắt...a..ưm Đường Đường thả lỏng một chút nghe chú nào. "

Cô nhích mông động nhỏ rất đau cô căn bản bây giờ hết lực rồi, người như tấm vải mềm nhũn. Nhìn sắc mặt của anh khắc khổ như thế cô cũng ngũi lòng, cố gắng bình tĩnh từ từ thả lỏng cơ thể ra.

" Đúng rồi...như vậy chú sẽ để yên một lát khi nào em hết đau thì chú sẽ động. "



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK