Thời gian trôi qua.
Kế tiếp lại là liên tục bảy tám ngày trôi qua.
Trong thời gian bảy tám ngày, khí lực của Giang Thạch mỗi ngày đều bạo tăng, nhất cử đạt tới tình trạng 3800 cân, đem một gốc cây đại thụ to bằng eo người trưởng thành cho vung đến hổ hổ sinh phong, hô hô rung động.
Bất quá đáng tiếc lớn nhất chính là long xà kình vẫn không có nhập môn.
Hơn nữa, đối với công pháp và vũ kỹ, hắn cũng hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Bây giờ hắn, ngoại trừ một thân man lực này, cái gì khác cũng không có.
Điều này làm cho hắn nhíu mày, trong lòng suy tư.
Phải chăng muốn rút thời gian vào thành một chuyến nữa, nhìn xem có thể mua được vũ kỹ thích hợp với mình hay không.
Bất quá vừa nghĩ tới cảnh ngộ mấy ngày trước, nhất thời hắn rùng mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
Quên đi, trong thành bây giờ tuyệt không an toàn, vẫn là tiếp tục cẩu xuống cho thỏa đáng, dù sao bây giờ cũng không có gặp phải nguy hiểm gì.
Giang Thạch tự nói.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng nổ vang trầm thấp, giống như thủy triều cuồn cuộn mênh mông đồng dạng, khiến cho toàn bộ khu vực ngoại môn đều đang chấn động rất nhỏ.
Nhất thời, tất cả đệ tử ngoại môn đều vọt ra, ánh mắt nhìn xung quanh.
"Quân đội, trời ạ, là quân đội!"
-Đó là... Xích Diễm quân, là Xích Diễm quân trấn thủ Hoang Châu!
-Xích Diễm quân làm sao hàng lâm Chân Võ Quan? Đây là đi hướng nội môn?
Nhiều người kêu lên.
Giang Thạch cũng đi ra từ trong phòng, ánh mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên con đường cách đó không xa, một mảng lớn màu đỏ rực, ước chừng xuất hiện mấy trăm tên thiết kỵ uy vũ hùng tráng, đằng đằng sát khí, tất cả đều thống nhất mặc chiến giáp màu đỏ, ngay cả tuấn mã dưới háng cũng bao bọc thiết giáp, trường mâu, thanh âm nổ vang, ù ù rung động.
Từng đạo ánh mắt lạnh như điện, phảng phất không nhiễm bất kỳ tình cảm nào.
-Xích Diễm quân.
Giang Thạch thì thầm.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Đại Huyền vương triều tổng cộng có bảy mươi hai châu, to lớn vô biên, mỗi một châu đều có quân trấn thủ của riêng mình, trực thuộc quản hạt của triều đình.
Trấn thủ quân của Hoang Châu chính là Xích Diễm quân!
Quân đội cũng như tên, Xích Diễm quân như là lửa cháy cuốn qua mặt đất, phá hủy tất cả!
-Lão đại, Xích Diễm quân đột nhiên tiến vào Chân Võ Quan, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Sắc mặt Lưu Tứ biến ảo, nói nhỏ: "Đoạn thời gian trước ta nghe nói tiền tuyến căng thẳng, Hồng Cân quân đã bắt đầu quy mô xâm lấn Hoang Châu, liên tục cầm xuống thành trì chung quanh Hoang Châu, nói không khéo Xích Diễm quân này chính là tới điều động nhân mã.’’
-Vậy sao?
Giang Thạch mở miệng, nhìn ra xa, nói: "Quên đi, trồng ruộng cho tốt, chuyện trên đó không liên quan đến chúng ta.’’
Nhất thời, mấy người Lưu Tứ liên tục gật đầu.
Hồng sâm sâm Xích Diễm quân rất nhanh đã biến mất ở xa xa, tiến vào khu vực nội môn.
···
Nội môn Chân Võ Quan.
Quan chủ Xích Dương đạo nhân cùng sáu đại trưởng lão, ba đại cung phụng cũng một đám đệ tử nội môn, không một ngoại lệ, tất cả đều nhanh chóng chạy ra, sắc mặt nghiêm túc, đi tới bên trong diễn võ trường, nhìn về hướng một mảng lớn Xích Diễm quân đỏ rực trước mắt.
Xích Dương đạo nhân thở dài một cái, ngưng trọng nói: "Ngô tướng quân đường xa mà đến, không nghênh đón từ xa, mong tướng quân thứ lỗi, không biết Ngô tướng quân tới đây là có chuyện gì?"
Chỉ thấy một người cầm đầu bên trong Xích Diễm quân, trông cực kỳ uy mãnh, thân hình khổng lồ, cánh tay tráng kiện, mặc một thân áo giáp màu đỏ, mặt đầy râu quai nón, ánh mắt lạnh như băng, như đao như kiếm.
-Lệnh điều động!
Ngữ khí hắn lạnh như băng, vung tay lên, một lệnh bài màu đỏ trong nháy mắt bay ra.
Sắc mặt Xích Dương đạo nhân khẽ biến, cầm lệnh bài trong tay, trong lòng nhanh chóng biến ảo.
"Lệnh: Chân Võ Quan lập tức phái cao thủ cùng đệ tử, đi tới Huyền Long Quan trợ giúp, mười vạn dặm cấp bách, không được chậm trễ, có người vi phạm lệnh, lập tru không tha!"
Hán tử cầm đầu Ngô Thiên Thanh lạnh lùng mở miệng.
-Ngô tướng quân, có phải tiền tuyến đã thật sự đến tình trạng nước sôi lửa bỏng rồi không?
Xích Dương đạo nhân nhịn không được mở miệng.
Ngô Thiên thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua, nói: "Đúng vậy, tổng binh nói, môn hạ Chân Võ Quan phải điều động chín thành người.’’
Hắn quay đầu ngựa, lập tức dẫn người rời đi lại phát ra tiếng nổ ầm ầm trầm thấp.
Đám người Xích Dương đạo nhân nhất thời biến sắc.
-Điều động chín thành?
-Đây là muốn vét sạch Chân Võ Quan hay sao?
-Quan chủ, làm sao bây giờ?
Một vị trưởng lão sắc mặt biến ảo, giật mình nói.
Các trưởng lão, hộ pháp khác đều hội tụ lại, hai mặt nhìn nhau.
"Điều lệnh của Xích Diễm quân vừa ra, tất cả môn phái giang hồ đều phải nghe hiệu lệnh, phiền toái, phiền toái, chẳng lẽ Hồng Cân quân thật sự muốn công phá Hoang Châu hay sao?"
Xích Dương đạo nhân ngưng trọng nói.
-Điều động hơn chín thành đệ tử, đây là muốn đoạn căn cơ của chúng ta a.
Đại trưởng lão ngưng thanh mở miệng, nói: "Nếu không... phái nhiều đệ tử ngoại môn chút cho đủ số?"
-Hả? Có thể được!
Xích Dương đạo nhân gật đầu.
Dù sao đại chiến cùng một chỗ, đa số đều là mệnh làm pháo hôi, Chân Võ Quan bọn họ không cần thiết đem tất cả đệ tử chân truyền đều phái qua chịu chết.
Những người khác nhao nhao gật đầu.