Thế nhưng !
Nghĩ đến Lưu Tứ hung ác, bọn họ vẫn quyết định ngoan ngoãn nghe lời, miễn cho bị hắn trả thù.
-Uống, Tứ ca, cùng uống!
Một đại hán dẫn đầu bưng chén rượu lên trước.
Những đại hán khác nhao nhao đi theo ồn ào uống rượu.
···
Một đêm trôi qua.
Mặt trời mọc.
Trong khi hầu hết mọi người vẫn còn đang ngủ.
Đại môn nhà Lưu Tứ bị người trực tiếp đẩy ra, một cái đại hán vô cùng lo lắng, phẫn nộ kêu to: "Tứ ca, đã xảy ra chuyện, tất cả lúa giống của chúng ta đều bị người nhổ, trời ạ!"
Thanh âm của hắn cực kỳ thê lương.
Ngày hôm qua vừa mới nhổ lúa của Giang Thạch, hôm nay toàn bộ lúa của bọn họ cũng gặp họa.
Muốn nói không có quan hệ gì với Giang Thạch, đánh chết hắn cũng không tin.
-Cái gì?
Trong phòng, nguyên bản Lưu Tứ đang ngáy bị thanh âm làm cho giật mình hoảng sợ, tiếp theo hắn cũng bất chấp mặc quần áo, mặc một cái quần cộc liền vọt ra.
Vẻ mặt hắn kinh hãi, xách lên một cái mộc côn to bằng bắp chân liền trực tiếp phóng đi hướng ruộng lúa.
Cây giống của lão tử bị người nhổ?
Hắn quả thực hoài nghi mình nghe lầm.
-Con mẹ nó, ai dám nhổ mầm của lão tử?
Hai người vô cùng lo lắng, lao về phía ruộng lúa.
Đợi đến khi hai người chạy tới, toàn bộ bốn phía ruộng lúa đã sớm vây đầy đám người, giống như ngày hôm qua, nghị luận sôi nổi, nhìn về phía ruộng nước trước mắt, từng cái từng cái mầm lúa đã ngổn ngang hỗn độn.
Từng cây lúa trong ruộng đều bị cắt vụn.
-Không khéo không khéo a, tất cả ruộng nước bị hủy đều là của Lưu Tứ và mấy đại hán hôm qua.
Nhìn hạt lúa trôi nổi trước mắt, mắt Lưu Tứ nhất thời đỏ lên, trong miệng thê lương kêu to lên.
-A, thảo nê mã!
Hắn tức giận nhảy loạn, trực tiếp nhìn về phía đám người, quát: "Là ai? Tên khốn kiếp nào làm?’’
Tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, ý bảo không phải mình gây nên.
-Tứ ca, có phải là Giang Thạch không?
Một đại hán nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang chảy máu.
-Giang Thạch!
Lưu Tứ rống giận một tiếng, vội vàng tìm kiếm Giang Thạch, lại phát hiện Giang Thạch căn bản không tới, cầm gậy gỗ lên, nói: "Đi, đến chỗ của Giang Thạch.’’
Một đám người hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng phóng về phía xa xa.
Những người khác đều xôn xao, nghị luận một mảnh.
Đã xảy ra chuyện!
-Có cần báo cáo quản sự hay không, không khéo sẽ xảy ra án mạng.
-Mau đi xem náo nhiệt!
···
Trong sân,
Giang Thạch vừa mới rửa sạch chân tay, ăn điểm tâm, cẩn thận hoạt động thân thể, đồng thời ánh mắt nhìn về hướng phía bảng điều khiển trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhè nhẹ.
Một đêm trôi qua, lực lượng của hắn quả nhiên tăng thêm 100 cân.
Trực tiếp đạt tới 1600 cân.
Nếu dựa theo tính toán như vậy, không quá mười năm, lực lượng của hắn sẽ lớn bao nhiêu?
Nghĩ lại cũng đã cảm thấy khủng bố!
Bất quá lao lực một đêm, cũng quả thực đủ mệt mỏi, dù sao cũng là 15 mẫu đất, một đêm nhổ hết từng đó, là ai cũng chịu không nổi.
Giang Thạch thầm nghĩ.
Nếu không là hắn thức tỉnh thiên phú Long Tượng, thật đúng là không hoàn thành được nhiệm vụ này.
Giang Thạch lộ ra mỉm cười, tiện tay cầm lấy bản sao chép qua của long xà kình ở một bên, bắt đầu nghiên cứu.
Cho dù chiếm được thiên phú, cũng không thể lười biếng.
Tranh thủ sớm ngày nhập môn Long Xà Kính, trở thành đệ tử nội môn mới là vương đạo.
-Giang Thạch, ngươi cút ra đây cho ta!
-Giang Thạch thảo nê mã, ngươi dám nhổ mầm của chúng ta, ta liều mạng với ngươi!
-Giang Thạch, chết đi!
Từng đợt tiếng rống giận từ bên ngoài nhanh chóng truyền đến.
Giang Thạch nhướng mày, thu hồi long xà kình, thân hình thon gầy đi ra ngoài cửa.
Chỉ thấy thân thể mập mạp cường tráng của Lưu Tứ, con mắt đỏ lên, dẫn theo ba cái đại hán, mang theo cuốc, mộc côn, đang hấp tấp cực nhanh vọt tới.
-Các vị, các ngươi nổi điên cái gì? Cái gì nhổ mầm của các ngươi? Các ngươi đang làm gì vậy?
Giang Thạch nhíu mày.
-Mẹ kiếp, ngươi còn dám giả ngu, ngươi dám nói ruộng lúa của chúng ta không phải do ngươi nhổ?
Một đại hán giận dữ hét lên.
-Đúng vậy, ruộng lúa của chúng ta đều bị hủy, ngoại trừ ngươi, không còn ai khác.
Một đại hán khác quát to, tức đến hàm răng cũng sắp nát.
-Nói đùa cái gì? Cơm có thể ăn lung tung, lời cũng không thể nói lung tung, các ngươi nói là ta nhổ? Có chứng cớ gì? Oan uổng người lung tung, có tin ta báo lên quản sự hay không?
Ngữ khí của Giang Thạch lãnh đạm.
-Ngươi đánh rắm, nhất định là ngươi làm, nếu không là ngươi làm, lão tử cắt đầu xuống!
-Một đại hán khác nhảy dựng lên mắng.
-Ngươi nói tính cái rắm, ta chưa nhổ qua!
Giang Thạch nói.
-Giang Thạch!
Đột nhiên, Lưu Tứ cầm đầu kêu to lên, con mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Mặc kệ có phải ngươi nhổ hay không, hôm nay lão tử liền tươi sống đánh chết ngươi, con mẹ nó, lên cho ta!"
Hắn cầm lấy gậy gỗ, dẫn đầu vọt tới.