Chung quanh, ánh mắt những tướng quân khác cũng nhao nhao nhìn lại hướng về phía Giang Thạch, lộ ra một tia khí tức áp bách.
-Giang Thạch, mau giao ra đây...
Hùng Khai Sơn bên cạnh cũng vội vàng nói nhỏ, nhắc nhở Giang Thạch.
Giang Thạch lửa giận quần quận trong lòng, âm thầm cắn răng.
"Được rồi, cũng đừng bức bách hắn, bây giờ còn chưa triệt để tiêu diệt tặc quân, cây Tinh Thần Vẫn Thiết này vẫn là tạm thời giao cho Giang Thạch bảo quản đi, chỉ có ở trong tay hắn mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, đợi đến khi chúng ta tiêu diệt tặc quân, lại để hắn giao ta Tinh Thần Vẫn Thạch cũng không muộn."
Dương Hồng Thiên khuôn mặt thanh tú, thản nhiên mở miệng.
-Giang Thạch, ngươi còn không lập tức Đa tạ tổng binh?
Trương Sơn mở miệng quát.
-Đa tạ tổng binh.
Trong lòng Giang Thạch âm trầm, hai tay ôm quyền.
Tượng đất còn có ba phần hỏa khí!
Loại việc đem đồ vật chính mình liều mạng mới đạt được nộp lên làm hắn cực kỳ không thích.
Cũng làm cho hắn càng thêm không muốn ở lại trong quân đội.
"Giang Thạch, lần này ngươi lập được đại công, không bằng liền triệt để ở lại Xích Diễm quân của ta, trong quân ta còn thiếu mấy vị giáo úy tiên phong, ngươi lưu lại, đảm nhiệm một viên giáo úy tiên phong, mỗi tháng có thể hưởng hai mươi lượng bạc, mười khỏa Nhập Kình đan, liền khối Tinh Thần Vẫn Thiết kia ta cũng có thể ban thưởng cho ngươi, như thế nào?"
Dương Hồng Thiên ngữ khí bình thản, tiếp tục nói.
-Hồi bẩm tổng binh, tại hạ là đệ tử Chân Võ Quan, tất cả đại sự đều có chưởng môn cùng trưởng lão làm chủ, tại hạ cũng không dám tự chủ trương.
Giang Thạch chắp tay.
-Lấy cớ!
Trương Sơn áo bạc giáp bạc lạnh lùng quát lớn: "Ta như thế nào chưa từng nghe qua Chân Võ Quan còn có loại quy củ này?"
-Những lời tại hạ nói đều là thật.
Giang Thạch mở miệng.
-Vậy cũng không sao, ta thay chưởng môn và trưởng lão các ngươi làm chủ, từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại bên cạnh ta, không được trở về Chân Võ Quan.
Dương Hồng Thiên mở miệng nói.
-Tổng binh thứ lỗi, tại hạ......
Giang Thạch vội vàng mở miệng.
-Đủ rồi.
Dương Hồng Thiên ngữ khí nhàn nhạt, một đôi con ngươi đột nhiên rơi vào trên người Giang Thạch, sâu thẳm thâm thúy, tựa như đao sắc, bức bách lòng người, nói: "Giang Thạch, bổn soái niệm ngươi là một nhân tài, lúc này mới phá lệ giữ ngươi ở bên người, ngươi nhiều lần từ chối, thật sự có chút không biết tốt xấu, chẳng lẽ... ngươi cho rằng bổn soái không dám làm gì ngươi?"
-Không dám.
Giang Thạch biến sắc.
-Không dám là được, lui ra đi.
Dương Hồng Thiên phất tay.
-Vâng, tổng binh!
Giang Thạch ôm quyền lui ra.
Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi nơi đây, sắc mặt hắn mới âm trầm, nắm chặt nắm đấm.
-Tổng binh, chỉ sợ tiểu tử này trong lòng không phục.
Một tên lão giả ăn mặc kiểu nho sĩ nhìn bóng lưng Giang Thạch, mở miệng nói.
-Trong lòng không phục?
Trương Sơn áo bạc giáp bạc cười lạnh, nói: ‘’Trong Xích Diễm quân ta, hắn không thể không phục.’’
-Báo!
Đúng lúc này!
Một vị quân sĩ Xích Diễm quân từ xa vọt tới, ôm quyền nói: "Tổng binh, thương vong đã kiểm kê ra, hiện nay nhân số còn lại của Xích Diễm quân là năm vạn bốn ngàn người, các đại giang hồ môn phái còn lại không đến hai ngàn người, bắt được hơn tám vạn người.
"Năm mươi bốn ngàn người?"
Dương Hồng Thiên nhíu mày, nói: "Nhân số quá ít, lập tức đi Hoang Châu, thông báo các đại môn phái tiếp tục điều người, ngoài ra, từ những tù binh này chọn lấy những tên thân cường thể tráng, tạo thành đội tiên phong, tạm lưu trong quân, những thứ khác giải tán toàn bộ."
Cái gọi là đội tiên phong, là đội cảm tử chuyên môn do tù binh tạo thành, dùng để đấu tranh anh dũng.
Đại quân quyết đấu, bình thường xui xẻo đầu tiên không thể nghi ngờ chính là loại đội tiên phong này.
"Tổng binh, trước đây các đại giang hồ môn phái đã rút đi tám chín phần tinh nhuệ đến đây, bây giờ lại để cho bọn họ tiếp tục phái người, chỉ sợ bọn họ chưa chắc đã nguyện ý."
Lão giả mặc nho sam bên cạnh nhíu mày nói: "Cẩn thận bức bách quá sâu, khiến cho bọn họ phản kháng.’’
-Vậy sao?
Dương Hồng Thiên nheo mắt lại, hừ lạnh, nói: "Những môn phái giang hồ này, mới là tâm hoạn lớn nhất của triều đình, nếu có thể, bổn soái thật muốn cầm quân quét sạch bọn họ, chỉ có diệt tuyệt toàn bộ bọn họ, Hoang Châu này mới có thể thái bình.’’
"Bây giờ tặc quân nổi lên bốn phía ở đằng sau, liên tục tàn sát thành trì, tàn sát trấn, không ai có thể ngăn cản, chỉ có những giang hồ môn phái này có thể tạm thời ngăn cản một hai, tổng binh bây giờ vẫn là không nên bức bách quá chặt, đợi đến khi chúng ta ra tay triệt để diệt Hồng Cân quân, lại đến đối phó những giang hồ môn phái này cũng không muộn."
Lão giả nho sam nói.
Dương Hồng Thiên nhíu mày, nói: "Nói cũng có lý, bất quá cũng không thể để cho những giang hồ môn phái này quá an nhàn, truyền lệnh xuống, để cho mỗi cái môn phái bọn họ lại phái mấy cái trưởng lão đến!"
-Vâng, tổng binh!
Vị quân sĩ kia hai quyền ôm một cái, lần nữa lui ra.
"Ngàn vạn lần không nên xem thường những môn phái giang hồ này, lúc trước ta bảo bọn họ phái ra tám đến chín phần tinh nhuệ, chỉ sợ không có một môn phái nào là chịu làm theo, bây giờ lại thêm một chút công phu, khẳng định còn có thể ép ra nước."
Dương Hồng Thiên lạnh lùng nói.
···