Lần này sứ đoàn tuyển chọn lộ tuyến cũng không đi qua các nước chư hầu, bởi vì đi ngang qua càng nhiều thành trì, đương nhiên càng khó phòng bị. Thêm nữa hai quốc đi hoàn thành hiệp nghị bí mật càng không thể đi ngang qua Đông Di thành, vạn nhất bị vị kiếm si Tứ Cố Kiếm kia bỗng nhiên điên lên, làm cho ba quốc chiến loạn liên miên, ai có thể gánh được hậu quả này.
Cho nên sứ đoàn dọc theo cánh đồng hoang vu này mà lên phương bắc, sau đó vòng theo đại hồ đi tới hướng đông, tuy rằng đường xa hơn một chút ít, nhưng lại thanh tĩnh, ngoại trừ mã tặc ra, hẳn là không có thế lực nào có ý gì khác.
Trầm mặc một đường, Tiếu Ân trầm mặc, Ti Lý Lý trầm mặc, ngay cả nhân vật trọng yếu nhất trong sứ đoàn – Phạm Nhàn cũng trầm mặc. Mỗi người trầm mặc đều có lý do riêng của mình.
…
Phạm Nhàn rút mũi kim từ trên tay Tiếu Ân ra, tinh tế nhìn khuôn mặt ngày càng mệt mỏi của lão nhân này. Tiếu Ân bỗng nhiên trợn mắt hai đạo hàn quang trong mắt chợt lóe lên, nhìn thẳng vào mặt Phạm Nhàn, hắn mỉm cười nói rằng:
-Vãn bối da mặt dày, không sợ bị người nhìn.
-Ta có một nghi vấn.
Tiếu Ân nhắm hai mắt lại.
-Vì sao cần phải dùng miếng vải kia buộc cánh tay ta, ta có thể đoán được, phương pháp này có thể làm cho huyết quản của ta đột nhiên hiện ra, chỉ là ngươi khổ cực rót độc dược vào trong huyết quản của ta, có cần phải làm như vậy không?
-Có!~Phạm Nhàn mỉm cười, tiêm thẳng vào tĩnh mạch so với ngộ độc thức ăn phải nhanh mạnh hơn nhiều, trên đời này cũng không ai biết thủ đoạn tiêm vào tĩnh mạch, nhưng không có nghĩa là Phạm Nhàn không biết. Trước mắt là vị Tiếu Ân kinh khủng này, độc dược căn bản như không có tác dụng, hơn nữa chân khí quá mức kinh người, chỉ có thể dùng phương pháp tiêm thẳng vào tĩnh mạch mới có được hiệu quả.
Tiếu Ân càu mày, sau một lúc bỗng nhiên nói rằng:
-Thủ pháp này ta nhìn có chút quen mắt, hơn nữa ta thừa nhận, quả thực rất có hiệu quả…đáng tiếc ta đã già rồi, không nhớ ra là ai.
Phạm Nhàn trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn không có một chút phản ứng, mỉm cười nói:
-Tiếu tiên sinh chậm rãi nghĩ đi.
…
-Kỵ binh ở xa xa kia hẳn là hắc tiểu nhi thủ hạ của Trần Bình Bình?
Tiếu Ân bỗng nhiên nhàn nhạt nói một câu.
Phạm Nhàn nao nao, nghĩ tới hai bên cửa sổ xe ngựa, còn có hai lớp tường thép, đối phương không ngờ còn có thể phát hiện ra tình huống của Hắc Kỵ ở xa xa, thật có chút thần kỳ, chợt ôn hòa đáp:
-Chính là Hắc Kỵ, năm đó đột kích hơn một ngàn dặm đánh đội kỵ binh của tiền bối.
Hắn nói chính là nhiều năm trước đây Trần bình Bình thống lĩnh Hắc Kỵ từ hôn lễ của con trai Tiếu Ân mà bắt Tiếu Ân về nước.
Chuyện này là khuất nhục lớn nhất trong đời Tiếu Ân, cũng là một vết thương không bao giờ phai nhạt trong lòng hắn.
-Ngươi khi nào chuẩn bị động thủ giết ta?
Tiếu Ân bình thường nói một câu, trong giọng nói không có một chút dao động.
Câu hỏi phát ra bất ngờ có tính chất rất mạnh, ngầm bên trong như có tính chất thôi miên tâm lý, nếu như là người bình thường nói không chừng sẽ vô ý thực bị rơi vào tròng --- nhưng Phạm Nhàn không phải là người bình thường, hắn ngược lại cảm thấy rất kinh ngạc nói rằng:
-Cái gì?
Tiếu Ân mỉm cười, hai mắt híp lại lờ mờ có vệt hồng sắc tản ra nói:
-Ta nghĩ Trần Bình Bình hẳn là không đồng ý cho ta trở lại phương bắc đâu.
Phạm Nhàn lắc đầu nói:
-Cách nghĩ của thế hệ trước, ta từ trước tới nay lười tìm hiểu, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.
-Ngươi là một thanh niên rất không tồi.
Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi giật giật cổ tay, đặt dây xích sắt nặng nề lên trên bàn.
-Tiếu tiên sinh vì sao nói như vậy?
-Dọc đường đi, đồng hành nhiều ngày, Phạm đại nhân tuy rằng thường xuyên ở trong xe tiểu cô nương kia, nhưng không có bởi vì tham luyến xuân sắc mà quên đi chức phận.
Tiếu Ân nhàn nhạt nói rằng:
-Then chốt nhất là ngươi mỗi ngày nửa đêm đều tu luyện hai lần, chưa một lần đình chỉ lại, nghị lực này, dù là ta năm đó cũng thua xa xa ngươi.
Phạm Nhàn mỉm cười đáp:
-Người chậm cần bắt đầu sớm, ta biết thực lực của mình, thiếu thiên phú tự nhiên cần phải luyện nhiều hơn.
Tiếu Ân lắc đầu:
-Thiên phú của ngươi tốt, thực lực của ngươi cũng đã rất mạnh, chỉ là ngươi chưa từng có đơn độc khiêu chiến với cường giả chân chính, cho nên không thể kích phát ra thực lực chân chính trong cơ thể.
Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn khuôn mặt già nua của lão nhân, hai mắt thâm sâu, trong lòng không khỏi nghĩ tới, lẽ nào ngay cả ngươi cũng cho rằng ta chưa từng đối mặt với một vị cường giả chân chính sao?
Ra khỏi thành Thương Châu, sứ đoàn liền đi vào phạm vi quản hạt của bắc quân. Thảo nguyên này, quân doanh ở xa ngoài trăm dặm. Phạm Nhàn căn bản không muốn chạm mặt với vị cường giả cửu phẩm Yến Tiểu Nghệ kia, sứ đoàn tự nhiên đi theo đường vòng. Dù sao có Hắc Kỵ bảo hộ trên đường đi cũng không có ai dám tới hạ thủ. Trước đó vài ngày, từ có thám tử của vài nhóm sơn tặc tới đây tìm hiểu, nhưng nhìn thấy thanh thế của Hắc kỵ từ xa xa, đã sớm sợ hãi mà lui về trong núi rồi, sợ rằng mấy tháng nữa cũng không dám chui ra ngoài.
Tiếu Ân vẫn trầm mặc như cũ, Ti Lý Lý cũng trầm mặc, hơn nữa dần dần lộ ra vẻ tiều tụy.
Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hai người mình đang áp giải, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mấy ngày ở chung, chẳng hiểu vì sao, đói với Ti Lý Lý hắn sinh ra một chút thương tiếc, nhất là thân thế của nàng, hai là những tao ngộ sau này của nàng. Nhưng Phạm Nhàn tin tưởng tâm chí của mình trong sáng nhất định sẽ không làm ra hành động gì sơ sót, nếu như nếu mình thực sự cùng với Ti Lý Lý sinh ra chuyện gì, kế hoạch của Giám Sát viện sẽ bị sai lệch đi rất lớn.
Không biết vì sao vị hoàng đế trẻ tuổi Bắc Tề biết Ti Lý Lý vẫn còn là xử nữ. Nhưng nếu tới lúc phát hiện ra Ti Lý Lý đã thất thân, kế hoạch Hồng Tụ Chiêu tự nhiên cũng không thể phát huy ra hiệu dụng.
Nhưng Phạm Nhàn dường như nghĩ tới khuôn mặt có chút thất vọng của Ti Lý Lý, dường như muốn ôm lấy mình mà không được, cho nên hắn không còn đi tới xe ngựa của Ti Lý Lý nữa. Ngược lại càng nhiều thời gian leo lên xe ngựa của Tiếu Ân, từ trong miệng của vị lão nhân trầm mặc này thu hoạch được ít nhiều những tin tức lung tung, giang hồ bí tân, đồng thời học tập những tri thức từ vị lão nhân kinh khủng nhất từng làm đầu lĩnh mật thám này. Về phần phương diện khác, Phạm Nhàn cũng không muốn cho Tiếu Ân có thêm nhiều thời gian sắp xếp chuẩn bị đào tẩu.
Hai vị một già một trẻ đối thoại với nhau, dọc theo đường đi, độ khách sáo đã dần dần giảm đi, cũng dần dần chuyển tới Bắc Ngụy năm đó, rồi chuyển hướng tới thiên hạ ngày hôm nay.
-Không ai có thể chân chính thống nhất thiên hạ
Tiếu Ân nhìn hắn, nhàn nhạt nói, trong mấy ngày nay, hắn cũng từ từ thích ứng việc nói chuyện với Phạm Nhàn. Đối với Phạm Nhàn một quan viên trẻ tuổi này hắn cảm thấy quả thực là một đối tượng nói chuyện phiếm không tồi.
-Hoàng đế bệ hạ của nước ta cũng đã từng có hai cơ hội, một lần là lúc bắc phạt lần thứ ba.
Phạm Nhàn nhíu mày nói:
-Với quân lực cực mạnh của Khánh quốc lúc đó, hoàn toàn có đủ lực để tiêu diệt Bắc Tề.
Tiếu Ân lắc đầu:
-Tuy rằng khi đó ta ở trong lao, không nghe thấy tin tức gì, nhưng nghe ngươi nói mấy ngày nay, ta nghĩ, hoàng đế Khánh quốc năm đó dừng bước, chỉ có thể trong hai nguyên nhân. Một là triều chính bên trong nội bộ có vấn đề… một là gặp phải cường đại trở lực nào đó làm cho hắn phải bỏ đi, nghĩ tùy tiện tới phương bắc là một chủ ý rất mạo hiểm.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, lúc đó chuyện Diệp gia còn chưa có bạo phát, triều chính trên cơ bản được hoàng đế cùng thuộc hạ của mẫu thân khống chế hẳn là sẽ không nổi ra nội loạn gì. Về phần kẻ thù bên ngoài…hắn chân chính cau mày lại, thế giới này lẽ nào còn có lực lượng cường đại có thể dọa sợ Khánh quốc sao?
-Thần Miếu.
Tiếu Ân dường như đoán được Phạm Nhàn suy nghĩ cái gì, đưa ra một đáp án tham khảo.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Một đối tượng vô cùng hư vô mờ ảo, không đủ để chống lại dã tâm cùng dục vọng quyền lực của nhân loại. Nhất thống thiên hạ, tứ hải về một, đối với một vị hoàng đế mà nói, sức mê hoặc là quá lớn.
Tiếu Ân mỉm cười, thừa nhận kiến giải này của hắn:
-Nam bắc lúc đó, mấy năm liên tục chinh chiến, cho dù là Nam Khánh có thể đánh được Tề quốc, nhưng nếu như muốn chân chính ổn định thế cục, tiêu diệt lực lượng còn sót lại của địch, chí ít cũng phải cần vài chục năm. Huống chi, ngươi không được quên có Đông Di thành… Là nơi mà cửu phẩm cao thủ thế gian tập trung vào đó, lực lượng này mặc dù không đủ để bảo vệ quốc gia, mở mang bờ cõi, nhưng nếu như là tập trung lại, được Tứ Cố Kiếm ngu ngốc dẫn dắt, thật cũng không biết có thể làm ra chuyện tình điên cuồng gì nữa.
-Hình tam giác là ổn định nhất, thế chân vạc ba quốc gia mà đứng, kỳ thực cũng là một cơ cấu ổn định nhất.
Phạm Nhàn gật đầu
-Cho dù là ba phương có thế lực mạnh yếu khác nhau, nhưng ai muốn dẫn đầu đánh vỡ cân đối này đều có khả năng bị phản ngược lại.
-Triều đình Khánh quốc bây giờ cũng như vậy.
Tiếu Ân nhìn hắn như cười như không nói:
-Hoàng đế, thần tử, còn có trưởng công chúa theo như miệng ngươi nói điên cuồng, cực kỳ âm hiểm, cấu thành thế tam giác, ai muốn phá vỡ thế cân đối này đều sẽ có hại.
Trong mấy ngày nay, Phạm Nhàn cũng không cấm kỵ, nói một chút chuyện tình bên trong triều đình Khánh quốc. Thật ra cũng không phải là bí mật gì cho lớn, nếu như lão nhân này có thể quay về Bắc Tề mà không bị chết trên tay mình, cũng nhất định có nhiều phương pháp để biết được.
Phạm Nhàn thấy huyệt thái dương mơ hồ có chút đau nhức, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới ngón tay ôn nhu của Ti Lý Lý, nhẹ giọng nói rằng:
-Nếu như mọi người đủ thông minh, trước tiên quan sát thế cân đối này rồi hãy nói tiếp.
-Không có khả năng.
Tiếu Ân nhìn hắn.
-Bởi vì ngươi động thủ trước cho nên đối phương nhất định sẽ có phản ứng, ta đám đánh đố, kinh đô hôm nay, đã loạn thành một mớ rồi. Phạm đại nhân lần này hộ tống ta về phương bắc, bỏ nỡ lần náo nhiệt này, không khỏi có chút đáng tiếc.
Phạm Nhàn cả kinh, bắt đầu nghe Tiếu Ân phân tích cục diện trong kinh.Đọc nhanh tại Vietwriter.com