Câu chuyện này có nhiều mẫn cảm, không thể làm yếu đi thanh thế nước mình được, thân làm sứ thần, lại không thể quá mức không nể mặt Bắc Tề. Nhưng Phạm Nhàn đã tự nhiên lưu loát, như từ trong bụng mẹ đã có được cái đáp án này rồi, lời nói hùng hồn, vang vang dũng mãnh, rất nhanh, khiến cho Hải Đường cô nương mất đi vẻ điềm tĩnh dường như dính chặt vĩnh viễn với mình, khiến cho Hoàng đế bệ hạ há hốc miệng, khoe ra làm răng trắng bóc được chăm sóc rất tốt.
Chỉ thấy Phạm Nhàn mỉm cười ôn nhu, ôm quyền:
…
-Ngoại thần không biết!
Hay cho một câu ngoại thần không biết, Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả, lời này nói lại thì không cách nào trị hắn được vì dù sao hắn cũng là “ngoại thần”, mặc dù biết Khánh quốc ra sao, cũng không thể biết Tề quốc thế nào, làm sao có thể so sánh?
Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn lắc đầu cười:
-Hôm nay mới biết được, trẫm sẽ nhớ thật kỹ nhất đại thi tiên, cư nhiên lại là một biện sĩ miệng lưỡi sắc bén như vậy. Thảo nào Nam Khánh hoàng đế phái ngươi đến để bàn chuyện.
Phạm Nhàn vừa cười vừa nói:
-Ngoại thần làm quan bất quá mới một năm, bệ hạ sai thần tới đây chủ yếu vì tâm hâm mộ văn hóa Bắc quốc, với phương diện này thần có chút bạc danh, nên người mới dụng tâm hun đúc cho thần.
Hoàng đế cười cười:
-Thi tiên đã ở đây, tất nhiên trẫm sẽ bảo bọn học sinh Thái Học tới nghe khanh gia nói một chút.
Hắn thấy đau đầu, thầm nghĩ ở ngay Thái Học kinh đô Khánh quốc mình cũng không cần làm giáo sư giảng bài, thế nào tới phương Bắc lại thành thân giáo sư thỉnh giảng.
-Nếu trẫm nam hạ, Phạm khanh xem có mấy phần thành công?
Thiên tử trẻ tuổi sắc mặt điềm tĩnh, nhưng cảm giác uy nghiêm được nuôi dưỡng từ trong cung bỗng nhiên bức nhân mà đến, cái vấn đề mẫn cảm và cuồng vọng này, thiên hạ bây giờ cũng chỉ có hai người có thể hỏi qua. Nhưng vấn đề là người được hỏi lại là sứ thần nước địch, ý tứ trong đó khá thú vị, tựa như một tiếng sấm nổ giữa mùa xuân – Phạm Nhàn cũng chưa từng khẽ đổi sắc mặt:
-Một chút thành công cũng không.
-Vì sao?
Bên lan can Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn.
-Tề nhân bất tư chiến, tất nguy.
Phạm Nhàn vừa cười vừa nói:
-Khánh nhân đa hảo chiến, tất đãi. (người tề không chiến sẽ nguy, khánh quốc hiếu chiến sẽ bại), cũng may hai vị bệ hạ, một người nỗ lực làm cho đất nước trở nên hùng mạnh, một người lão luyện trị quốc, vừa hay mới giữ được thế cân bằng.
-Hoàng đế các ngươi đến tột cùng là người thế nào? Trẫm và ngài cũng có qua lại mấy lá thư cá nhân, nhưng vẫn nhìn không rõ ngài.
Trong lòng Phạm Nhàn bắt đầu chửi thầm má nó, thầm nghĩ mình dù sao cũng là Khánh quốc chi thần, ngài chơi nhiều chiêu như thế rốt cuộc là có ý gì? Vì vậy ngậm miệng không nói, Hoàng đế Bắc Tề thấy bộ dáng của hắn, lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
-Hoàng đế của các ngươi cuối cùng cũng sẽ phải già, trẫm sau cùng cũng sẽ trưởng thành. Sau này ta phóng ngựa nam hạ, vẫn còn mong Phạm khanh vì ta ra tài.
Phạm Nhàn nhíu chặt lông mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:
-Nếu bệ hạ nam hạ làm khách, ngoại thần sẽ làm thơ với người.
Cùng là nam hạ, nhưng hai ý tứ khác nhau, ý của Hoàng đế Tề quốc tất nhiên là lĩnh quân nam hạ nuốt trọn Khánh quốc. Ý của Phạm Nhàn là Hoàng đế Tề quốc làm khách, tất nhiên là khách trong tù.
Không vừa ý, sắc mặt Phạm Nhàn vẫn điềm tĩnh, trong bụng cũng không thăm dò nhiều, chỉ nghĩ vị hoàng đế trẻ tuổi trước mặt này quả nhiên có chí lớn hơn người, nhưng làm trò với mình hơi nhiều. Không biết có phải dó tuổi trẻ khí thịnh mà nói lỡ hay căn bản là muốn bàn chuyện với một ngoại thần như hắn, mượn miệng mình truyền lời hắn tới triều đình phía nam.
…
Hoàng đế đột nhiên nhíu nhíu lông mày nhàn nhạt ưu sầu, không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng phất tay:
-Trong kinh luôn thái bình, bất qua giữa hai nước trước tới nay vốn có nhiều hiểu lầm, trẫm lo lắng sẽ có người có ý đồ bất lợi với khanh gia. Tuy những người đó không dám làm gì ngươi, nhưng khiêu khích thì sẽ khó tránh, Phạm khanh gia nể mặt mũi trẫm mà bỏ qua cho họ.
Phạm Nhàn kinh ngạc, không phải là nội dung lời nói, mà là khẩu khí của Hoàng đế trẻ tuổi này. Cái gì mà nể mặt mũi thiên tử bỏ qua cho họ? Bản thân Phạm Nhàn không thể có tư cách được coi trọng như “nể mặt” vua một nước như thế? Càng không rõ vì sao năm nay Hoàng đế lại hậu đãi mình như thế.
-Trẫm hơi mệt, Phạm khanh về trước đi.
Hoàng đế vỗ nhẹ lan can, quay lại nhìn Hải Đường vẫn đứng im.
-Tiểu sư cô, ngài đưa Phạm đại nhân ra cung, hắn khỏi lạc đường. Mấy ngày này, nếu có ai đó vô lễ với sứ đoàn Nam Khánh phiền tiểu sư cô nói mấy câu.
Một câu nói của Bắc Tề Hải Đường, tin tưởng mấy tên yêu nước cuồng nhiệt, sẽ thu liễm rất nhiều
Hải Đường khẽ nhún thân:
-Tuân lệnh bệ hạ.
Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm thế này chẳng phải sẽ được thường gặp mặt vị nữ tử cửu phẩm này sao? Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu…
Bỗng Hoàng đế mỉm cười:
-Nghe nói Phạm công tử gần đây không làm thơ, trẫm thật sự hơi thất vọng a.
Phạm Nhàn cười khổ:
-Xin Bệ hạ thứ tội, thơ là lời từ trong tâm, những ngày gần đây ngoại thần tâm không yên, không làm được.
Hoàng đế nhíu nhíu mày, tự cười, liếc nhìn hắn:
-Chỉ sợ là vì tình mà làm thơ, Phạm Nhàn xem trẫm là kẻ không xứng, tất nhiên là không thể có hứng thú làm thơ.
Phạm Nhàn toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Bỗng Hoàng đế cười ha hả:
-Hôm qua Thái hậu cho trẫm xem một bài hát ngắn “Tri phủ tri phủ, ứng thị lục phì hồng sầu” Phạm Nhàn quả nhiên tài tình. (Có biết không có biết không? Hồng nhan phận bạc)
Phạm Nhàn đại quẫn, Hải Đường càng quẫn.
…
Phạm Nhàn được Hải Đường đưa ra, ra sơn đình, đi dọc theo con đường nhỏ thanh tịch, bước tới ngọn núi trước cung điện đen, trong sơn đình, vị quốc quân trẻ tuổi của Bắc Tề kia vẫn đứng yên trầm mặc, trên mặt đã không còn nhiều thần sắc hưng phấn như khi nói chuyện lúc nãy nữa, khóe môi nhàn nhạt ý cười. Bỗng nhiên thiên tử nhắm mắt lại, hít thật sâu, dường như đang tìm về cảm giác cô độc đêm trăng đó.
Phía sau có tiếng bước chân, ngài biết là của bọn thái giám vội vàng tới hầu hạ mình, lại cảm thấy phiền chán phất phất tay ngăn không cho họ vào đình, vẫn đứng một mình cô đơn như thế, không biết nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên ngài thở dài, khẽ lẩm bẩm:
-Thì ra Phạm Nhàn dáng dấp thế này đây, Lý Lý cũng nên tới rồi chứ?
---
Bên kia Phạm Nhàn vẫn lẳng lặng bước khẩn trương đi theo Hải Đường đi ra phía sau hoàng cung, một đường sơn cảnh không tâm nào ngắm, gió mát không tâm nào hưởng, chỉ có vẻ mặt mỉm cười dối trá, khoe khoang nhưng vẫn duy trì khoảng cách với kỳ nữ này.
Ánh mắt rõ ràng đang nhìn dáng bước đi của Hải Đường cô nương.
Hải Đường cô nương bước đi một bước ba đưa, không phải kiểu đung đưa như sương như khói của nữ tử câu nhân, mà là một sự đu đưa cực kỳ có khí tức hương thổ. Hai tay nàng nhét trong túi tiền bằng vải mộc cạnh mình, cả người trên không chút lay động, phía dưới cũng chỉ là kéo lê đôi chân của mình, nhìn qua cực kỳ lười nhác, nhưng cũng không ra loại mĩ nhân khêu gợi.
Phạm Nhàn nheo mắt nhìn nửa ngày vẫn không hiểu được đây là dáng đi gì, lẽ nào khi nàng bước đi cũng đang tu luyện một công pháp nào đó, làm hắn bội phục. Hắn vẫn luôn cho rằng cuộc sống tu hành võ đạo cần nhất là người cần cù, sớm hôm chăm chỉ tu luyện, từ khi bắt đầu ở Đạm Châu chẳng bao giờ bỏ sót, nhưng cho tới giờ cũng không ngờ chỉ bước đi thôi cũng tranh thủ luyện công!
Thảo nào nhân gia tiểu cô nương này còn trẻ vậy đã ở cấp cửu phầm, mình nói liều mạng cũng chỉ mới vừa bước chân vào cánh cửa cửu phẩm! Thảo nào nhân gia tiểu cô nương được người Bắc Tề coi như người trời, mà chính mình lại chỉ có thể vô sỉ dựa vào mấy câu thơ mà thắng lấy cái danh “Địa vị giang hồ”! Thảo nào nhân gia tiểu cô nương nhẹ vung tay mình sẽ bò lăn trên đất! Khó trách mình tất cả phi châm ám nỏ xuân dược ném ra hết, kẻ khác bất quá cũng phải rơi xuống hồ nước, nhưng lại cực kỳ tiêu sái vung tay áo, căn bản là không thèm để mình vào mắt – thì ra là xem thường.
Phạm Nhàn buồn, nghĩ thầm thiên tài thế này, lại chăm chỉ như thế, đại khái chỉ có thể có thiên tài trong thiên tài như Ngũ Trúc thúc mới bằng được, mình không thể bằng nổi rồi!
…
Sau một lúc lâu bị nhìn, Hải Đường dường như cũng cảm thấy được đằng sau có hai ánh mắt sắc bén đang săm soi cái mông và eo của mình, chịu không nổi, lẳng lặng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt yêu tinh của Phạm Nhàn, dường như muốn lột cái mặt nạ trong sạch của hắn ra, lộ ra cái thực thân hèn mọn bên trọng.
Hai mắt Phạm Nhàn thực sự tràn ngập trong sáng mà, căn bản không có một tia tạp ý, hơi ngạc nhiên thấy nàng xoay người lại, biết đã hiểu sai gì đó rồi, cười khổ:
-Chỉ là nhìn dáng đi kỳ lạ của cô nương thôi, nghĩ tới cô đang luyện công, thập phần bội phục.
Hắn ngạc nhiên, Hải Đường càng ngạc nhiên, hơi hé miệng, nhìn gã thanh niên Khánh quốc này, lòng xôn xao, cả đời này nàng hầu hết là ở trong núi và trong cung, tâm tình luôn luôn ổn vững như thạch, nhưng không biết vì sao, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng ghét của hắn, nghe hắn nói ba bốn câu, tức giận đã bay đâu hết, lúc này nghe hắn nói lại càng mờ mịt, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu:
-Không phải luyện công.
Nói xong Hải Đường cô nương cảm thấy hơi lạ, vì sao mình lại phải giải thích với hắn nhỉ?
Ngay sau đó nàng trả lời đầy oán giận:
-Từ nhỏ ta đã bước đi như thế rồi, Thái hậu nói ta đã nhiều năm nhưng ta không sửa được. Nếu Phạm đại nhân thấy chướng mắt thì hãy đi lên trước.
Phạm Nhàn sửng sốt, nghĩ thầm chuyện gì thế này? Chỉ đành buồn bực đi theo sau Hải Đường đã xoay người đi tiếp trong chớp mắt.
Nhưng nàng vẫn kéo lê bàn chân, hai tay đút túi, biếng nhác đi trước.
Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, nhíu nhíu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nhận ra – Đây đâu phải là công pháp gì? Đây không phải dáng đi của một cô vợ nhà quê lười biếng thông thường đó sao!
Nghĩ lại đường đường là Hải Đường cao thủ cửu phẩm, là tiên nữ trong mắt phàm nhân, vậy mà trong xương cốt lại là một thôn cô (cô gái thôn quê), đi trong Hoàng cung chẳng khác nào đi trên bờ ruộng, Phạm Nhàn nhịn không nổi phá lên cười ha ha.Đọc nhanh tại Vietwriter.com