Mục lục
Khánh Dư Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sơn cốc vắng vẻ giữa đêm, đưa mắt nhìn không một mảnh cỏ dại, chỉ một bầu trời đen đặc vắt ngang qua hai vách đá dựng đứng. Phạm Nhàn vừa chỉnh lại y phục của mình, buộc chặt lại ống quần bên trái đã rách tan vừa nhẹ giọng nói:

-Tiểu tiên nữ kia họ Diệp tên Khinh Mi.





-Diệp Khinh Mi? – Tiếu Ân khiếp sợ không gì sánh được – Ngươi nói, lẽ nào là nữ chủ nhân Diệp gia là tiểu tiên nữ ta đã gặp ư?

Sau khi Diệp gia đột ngột nổi lên, Tiếu Ân là đại đầu mục mật thám Bắc Tề, nên chắc chắn biết họ tên nữ chủ nhân Diệp gia. Phạm Nhàn cũng không bất ngờ, hắn cười nói:

-Trừ tiểu tiên nữ trong miệng ngươi ra, còn có ai có thể khiến cho Diệp gia chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể thay đổi đại cục cả thiên hạ?

-Thì ra là thế. Thì ra là thế! – Tiếu Ân lại ho – Thảo nào Khánh quốc lại quật khởi mãnh liệt như thế, thì ra có cái bóng của Thần miếu phía sau.

-Sai. – Phạm Nhàn nói – Ngươi đã là người sắp chết, nên nói cho ngươi, Diệp Khinh Mi, cũng là tiểu tiên nữ mà ngươi nói, không phải là tiên nhân trong Thần miếu. Bà ta cũng như chúng ta, đều chỉ là người bình thường mà thôi.

Tiếu Ân còn chưa hết kinh ngạc, vốn không tin lời Phạm Nhàn nói, mà vẫn chìm đắm trong câu hỏi trước khi chết:

-Vì sao… tiểu tiên nữ muốn ta đi Khánh quốc?

Lão thân là đầu mục mật điệp Bắc Ngụy năm đó. tất nhiên rõ ràng mối quan hệ của Diệp gia và Giám Sát Viện.

-Năm đó Khánh quốc muốn giết chết ngươi. Phải thừa nhận, năm đó ngươi là một nhân vật rất kinh khủng. Mà Diệp Khinh Mi phái Trần Bình Bình đi bắt ngươi không phải vì muốn giết ngươi, nghĩ đến mảnh tình năm đó, dù sao dường như vì các ngươi đến Thần miếu mà nàng mới tới được thế gian này.





-Vậy ngươi… Đến tột cùng… Khụ khụ… là ai?

Trong đêm đen, hai mắt Tiếu Ân lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn như hai mũi tên nhọn hoắt.

Lão nhân sắp chết, có thể nhìn mình với con mắt lợi hại như thế, lòng Phạm Nhàn không khỏi hơi run, cười nhẹ, sau đó nói:

-Ta?

Chốc lát trầm mặc, hắn lên tiếng:

-Ta là con trai của Diệp Khinh Mi.

Con trai của Diệp Khinh Mi… Phạm Nhàn đã tưởng có thể quen thuộc với nơi này rồi lại xa lạ, thân thiết rồi lại muốn rời xa, muốn lớn tiếng nói ra, nhưng lại không làm được. Lúc này bóng đêm đã dần tan, ánh bình binh đã tới. Trong sơn động chỉ có hai người, Phạm Nhàn cứ như vậy khe khẽ nói ra.

Ta là con trai của Diệp Khinh Mi.

Chẳng hiểu vì sao, lời này vừa nói ra, Phạm Nhàn cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trái tim vốn đã phải chịu quá nhiều áp lực, nháy mắt đã thoát được một chút, chí ít cũng đã thả lỏng hơn.





Sắc trời dần sáng.

Chuyện cũ cũng không nhiều lắm, nhưng Tiếu Ân kể cực kỳ thong thả, hết một ngày một đêm. Phạm Nhàn cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất của chuyến đi Bắc Tề này. Hắn nhìn Tiếu Ân, nhẹ giọng:

-Ngươi có chuyện gì muốn dặn lại không?

Tiếu Ân chỉ nhìn hắn với vẻ quái dị. Một lát sau mới có thể thở hổn hển nói:

-Ngươi là… con trai của nàng?

Phạm Nhàn gật đầu cười cười:

-Ta không có thói quen nhận bừa mẫu thân của mình.

Tiếu Ân kịch liệt ho hai tiếng, khạc ra mấy giọt máu cuối cùng trong tâm mạch, tự khóc tự cười chính mình:

-Khó trách được ngươi biết được nhiều chuyện như thế. Khó trách được ngươi hứng thú với Thần miếu như thế… - Lão nhân trước khi chết cuối cùng cũng đã xâu chuỗi được câu chuyện rõ ràng hơn, thở hổn hển – Xem ra sơn động này hẳn không vây được ngươi.

-Ta cũng không có thói quen tự ném mình vào chỗ chết.

Phạm Nhàn đã chuẩn bị tốt tất cả, đến gần Tiếu Ân.

Tiếu Ân bỗng gắt gao nhìn thẳng vào hai mắt hắn:

-Nếu ngươi có thể sống sót được, không nên tới Thần miếu.

Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, không trả lời lão.

Tiếu Ân cũng không liếc hắn một cái, ánh mắt chỉ nhìn về hoàng cốc trong vách đá dựng đứng sau lưng Phạm Nhàn, lão nhân nhẹ giọng thở dốc:

-Trước đây ta vẫn cho rằng mình là một kẻ không sợ chết, chỉ kiếm tìm tự do. Hôm nay cái chết gần ngay trước mắt, ta mới biết được, thì ra ai cũng sợ chết.

-Trên đời này không có ai là không sợ chết. – Không hiểu sao Phạm Nhàn nhìn Tiếu Ân sắp chết, chậm rãi buông lỏng tay phải – Bất quá, chết cũng không phải kết thúc tất cả, mà là ngươi sẽ bắt đầu đi tới một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Đây là bí mật lớn nhất đời hắn, là cảm khái lớn nhất của hắn.

Ánh mắt Tiếu Ân vẫn rơi vào xa xăm, sắc hồng cũng nhạt dần:

-Ngươi thật sự là con trai của tiểu tiên nữ…Không, Diệp Khinh Mi? – Không đợi hắn trả lời, lão nói tiếp – Nhưng ngươi căn bản không giống nàng.

-Ngươi chỉ thấy qua nàng khi bốn tuổi, làm sao có thể nhận định như thế?

Tiếu Ân mỉm cười:

-Vì ngươi còn lâu mới đẹp bằng tiểu tiên nữ.

Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu:

-Nữ nhân hấp dẫn hơn ta trên thế giới này, thực sự không nhiều lắm.

-Ánh mắt không giống.

-Không giống thế nào?

Tiếu Ân nhìn hắn một cái, giọng nói hơi lạnh lùng:

-Giờ ta mới hiểu được, ở nơi cánh đồng tuyết hoàng vu, tiểu tiên nữ quay lại nhìn, ánh mắt vẫn dịu dàng yêu thương xót xa… Ta vẫn không biết phải miêu tả thế nào, lúc này dường như ta cảm giác được cái chết đang đến gần, mới hiểu được, thì ra ánh mắt của nàng, tâm tình, chỉ có một.

-Cái gì? – trái tim Phạm Nhàn rạo rực.





-Luyến tiếc cuộc sống không nỡ rời xa. – Tiếu Ân mỉm cười – Tuy trong mắt ngươi thường có ý cười nhàn nhạt, nhưng không giống… Mẫu thân ngươi hẳn là một người rất có tình, mà cũng là một người rất vô tình.

Phạm Nhàn cười cười:

-Điểm ấy, ta không phủ nhận.

-Đời này ta đã giết rất nhiều người, nên luôn luôn không hy vọng có thể được chết già. – Tiếu Ân không nói tiếp câu chuyện cũ, hơi ngẩn ngơ nhìn sắc trời – Có thể chết trong sơn động này, theo lời ngươi nói, cũng tốt.

Phạm Nhàn nửa ngồi xuống bên cạnh lão, tay trái khoác lên vai lão nhân, phát hiện cơ thể lão đã mềm dần.

Bên ngoài vách đá dựng đứng sắc trời vẫn ảm đạm, nhưng xuyên qua tầng sương tràn đầy sơn cốc đã thấy một ánh sáng thánh thiện, ánh sáng này nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt già nua của Tiếu Ân, khiến cho đầu lĩnh mật thám già trên tay đã dính vô số máu tươi nhưng cả đời cô đơn thê thảm sắp chết có một cảm giác được giải thoát.

-Đạm Châu hẳn là không có gốc táo nào đúng không?

Đây là câu nói cuối cùng của Tiếu Ân trên thế giới này.





Phạm Nhàn lấy ra từ sau tai lão nhân một cây châm, một lát sau xác định được lão đã chết, hơi nghiêng đầu nhìn thi thể lão, bỗng nhẹ nhàng nói:

-Đạm Châu tuy không có hai gốc táo, nhưng… sau khi chết rồi, không chừng có một thế giới rất tốt đang chờ ngươi.

Đôi mắt Tiếu Ân đã từ từ khép lại, đôi con ngươi đỏ hồng kia cũng không còn thấy thiên hạ cổ quái nayỳ nữa.

Phạm Nhàn nhổ ra một ngụm trọc khí, đặt thi thể Tiếu Ân vào nơi sâu nhất trong động, còn có bị sơn ưng mổ không, dường như hắn không lo lắng, nên có chút lạnh lùng vô tình.

Đi ra ngoài cửa động, hai tay sờ trên vách đá ngoài động, sương trắng theo tay hắn lay động, tay bắt được chỉ là một khoảng không.

---

Cẩm Y vệ hẳn là còn đang đi tìm tung tích hoặc thi thể một già một trẻ ở các lối ra dưới cốc, trên vách đá dựng đứng trơn tuột như gương này, không ai nghĩ đến có người rơi xuống sườn núi lại có thể dừng lại, càng không ai nghĩ đến, có ai có thể trèo trên vách núi trơn tuột này lên.

Cả thân thể Phạm Nhàn như giấy dính sát trên vách đá, đằng sau tất cả chỉ là sương núi nồng đậm che giấu cho thân hình hắn. Cho dù có người đứng trên vách núi đá đối diện cũng không cách nào phát hiện có người đang bò như một con thằn lằn chậm chậm leo lên.

Khi ở Đạm Châu, từ khi mười hai tuổi đến tận mười sáu tuổi, hắn có bốn năm điều khiển chân khí bên ngoài cơ thể, đây là một cách tu hành cực kỳ ngu xuẩn, nhưng Ngũ Trúc mặc kệ hắn, chính hắn cũng luyện đến không biết gì, không ngờ đối với nhân sinh sau này của hắn lại có đại ân như thế.

Dán như thằn lằn mà bò, như rắn mà trườn, hắn cẩn cẩn thận thận từng bước leo lên, mặt không chút biểu tình, thuốc cây ma hoàng đã không còn, khí lực của hắn đã sớm thiếu thốn, nên không dám khinh thường.





Bụi cỏ khẽ động, một tay Phạm Nhàn bám trên tảng đá dựng trên vách núi, một bóng người mặc y phục đen như một oan hồn bò dần lên.

Nón che khuất mặt Phạm Nhàn, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong sơn cốc một mảnh u tĩnh, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Một lát sau, lòng hắn khẽ động, phóng tầm mắt sang vách núi đối diện nhưng cái gì cũng không thấy.

Nhưng hắn cảm giác, bên kia dường như có người đang nhìn mình, ánh mắt người nọ chằm chằm nhìn vào mình.

Phạm Nhàn hơi cúi đầu, xoay người, không suy nghĩ, như một sợi chỉ đen lẩn vào sương mù dày đặc, chạy về hướng Kinh đô.

Ngoài biệt viện sử đoàn ở kinh đô, Cao Đạt tay cầm trường đao, hai mắt như mãnh hổ mở trừng trừng nhìn những người trước viện. Công tử đã một ngày một đêm không về, các quan viên Bắc Tề đến bài phỏng đều bị từ chối đứng ngoài cửa, nhưng sáng sớm nay đã có người của Cẩm Y vệ tới truyền chỉ trong cung,nói vị Hoàng đế trẻ tuổi kia muốn truyền Phạm Nhàn vào cung nói chuyện.

Không mấy người biết Phạm Nhàn không ở trong sử đoàn, Cẩm Y vệ Chỉ Huy sứ Trầm Trọng mong Phạm Nhàn không ở trong sử đoàn. Nhưng sau một đêm tìm kiếm cũng không thấy thi thể hắn, nên phía Bắc Tề cuối cùng cũng sinh nghi, nên rất cấp bách muốn xác nhận đến tột cùng là Phạm Nhàn đang ở đâu.

Ai ngờ người Nam Khánh lại ngang ngược đến thế, mượn cớ Phạm chính sử say rượu ngang ngạnh ngăn quan viên Bắc Tề vào trong sử đoàn, xung đột sắp bạo phát, lúc này, đầu phố có tiếng soàn soạt.

Không phải là gió, đích thị là tiếng bước chân, đám người Bắc Tề đại hỷ.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK