Có những chuyện không thể nói với ai, chuyện này càng không thể nói với ai.
Trong mắt những người xung quanh, Phạm đại nhân tựa hồ rất hài lòng, đã bắt đầu thu xếp lộ trình để sứ đoàn về kinh. Họ cho rằng Phạm đại nhân vội vàng quay về là để chuẩn bị cho hôn sự của muội muội, song song muốn cướp được chỗ tốt đầu tiên từ ba hôn sự này của triều đình. Không ai biết, Phạm Nhàn bình tĩnh vui sướng chỉ là bề ngoài, từ lúc hết kinh ngạc, hắn đã bắt đầu dựa theo dự tính trước đây từng bước thực hiện.
Ngôn Băng Vân nói sẽ nhất định giúp đỡ Phạm Nhàn. Hắn cho rằng lời nói của vị Ngôn đại nhân này, trong một mức độ nào đó cũng đúng, chuyện không có khả năng, nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Nhưng trong lòng hắn cũng tự nói, nếu như Nhược Nhược nguyện ý gả, chính hắn thân làm ca ca, tất nhiên muốn nàng hạnh phúc, khoái khoái lạc lạc, cho dù là Lý Hoằng Thành có dính vào chuyện của Nhị hoàng tử, vì Nhược Nhược, cũng sẽ phải cố mà bảo vệ Tĩnh vương phủ an bình.
Đương nhiên, nếu Nhược Nhược không muốn gả, thì sẽ là chuyện khác.
Nghĩ thông suốt rồi, Phạm Nhàn bình tĩnh lại, chí ít là ngoài mặt bình tĩnh.
…
…
Mấy ngày này hai lần vào cung, chủ yếu là xử lý chuyện đám cưới đầu tiên của hai nước từ khi khai quốc đến nay, đại sự thế này, kể cả Phạm Nhàn, cũng không dám chậm trễ. Mà khiến cho Phạm Nhàn khoái ý hơn là, sau khi trong cung cưỡng chế, Trầm Trọng và Trường Ninh hầu rốt cục cũng cúi đầu, về cơ cấu phân phối lợi ích hàng hóa phương bắc, hai nước cũng sẽ không như bình thường nữa, mà sẽ có người đưa ra ý tưởng cụ thể ngay từ đầu, một cách có kế hoạch. Phạm Nhàn với thân phận là Đề ti Giám Sát Viện và quản lý nội khố, tất nhiên sẽ có được lợi ích lớn nhất.
Trên thực tế, khiến Phạm Nhàn vui mừng không phải vì bản thân chuyện này, vì tuy rằng kế hoạch sau này của hắn cần đến tiền tài để duy trì, nhưng tiền buôn lậu kiếm được thực ra không bằng Phạm Nhàn giở mưu mà có, điều khiến hắn thực sự vui vẻ là, nếu cách làm thay đổi, thì hàng hóa của Tín Dương nhất định sẽ phải chịu sức ép, lợi nhuận nhất định giảm, thế lực của Trưởng công chúa nhất định sẽ bị suy yếu.
Phạm Nhàn cũng hiểu, sở dĩ Trưởng công chúa ngồi im nhìn chuyện này xảy ra, then chốt là vì mình đã nhận lời với Tín Dương, chỉ cần phối hợp với Thượng Sam Hổ, moi được cái bí mật kinh thiên của Tiếu Ân ra. Dường như Trưởng công chúa vẫn đặt lợi ích của Khánh quốc lên trên lợi ích cá nhân, cách làm này cũng khá giống lôi phong, khiến Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên.
Cũng trong mấy ngày này, năng lực trù tính của bệnh nhân Ngôn Băng Vân kia được thể hiện. Khi Phạm Nhàn còn đang ôm cái mớ nhiệm vụ kia, cũng không ca thán nửa lời, thủ đoạn của Ngôn Băng Vân rất đơn giản, cũng là thủ đoạn an toàn nhất, thỏa đáng nhất có thể giữ lại được toàn bộ lực lượng mật thám của Khánh quốc ẩn giấu ở Bắc Tề an toàn.
Mật thám Khánh quốc chia làm nhiều loại, Ngôn Băng Vân khống chế ám điệp, ví như lão chưởng quỹ tiệm dầu cùng với một số đầy tớ trà trộn vào nhà quan lại, thậm chí còn có vài quan viên, còn lại là minh điệp, ví dụ như lão bản đường Tú Thủy, những người bán dạo từ các quận các lộ phía nam tới, công việc chủ yếu của họ là buôn bán, và chu du thiên hạ, tất nhiên cũng muốn đem một số tin tức có ích về Khánh quốc. Đã nhiều ngày nay, minh điệp ám điệp khắp nơi đều đã phát lực, mạng lưới tình báo đã thức giấc sau giấc ngủ đông suốt một năm, thể hiện năng lực điều tra lớn mạnh.
Tất cả đều chuẩn bị thật tốt, chỉ chờ Thượng Sam Hổ động thủ.
Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân rất nhàn nhã ngồi trong biệt viện uống rượu. Phạm Nhàn nhìn gã bạn rượu lãnh đạm vô cùng mà nói:
-Ngôn đại nhân, dù sao ngươi cũng là thuộc hạ của ta, có hể đừng có ngày nào cũng bày mỗi một sắc mặt này cho ta xem được không?
-Ta không phải loại thuộc hạ vuốt mông ngựa.
Ngôn Băng Vân lạnh lùng đáp một câu
Phạm Nhàn mỉm cười, biết vị mật điệp lẩn trốn ở Bắc Tề suốt bốn năm liền có rất nhiều khuôn mặt khác nhau, lúc đó ai có thể đoán được Vân đại tài tử vẫn đi lại với các vương công quý tộc, con nhà buôn bán, lại là đầu mục mật thám Khánh quốc. Người như vậy, nhất định là rất giỏi giao tiếp, giàu có, lúc này lại chỉ lạnh như băng, đó là vì mình là cấp trên của hắn, chứ không phải nhân vật hắn muốn đối phó.
-Bắc Tề thực sự rất ngu xuẩn.
Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà.
-Có thể thả ngươi sớm như vậy, để cho ngươi an an ổn ổn sống phây phây ở sứ đoàn nhiều ngày như thế. Nếu là ta, cho mười người đến ta cũng không đổi.
Đây là một điển cố của của ai đó ở kiếp trước của Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân nghe tất nhiên không có cảm giác gì.
-Có thể bọn họ nghĩ triều đình đổi Tiếu Ân lấy ta vốn đã là một sự ngu xuẩn!
Nghĩ đến chuyện này, hắn vẫn còn ấm ức.
-Bất quá người Bắc Tề có được Tiếu Ân về, cũng không dùng, còn muốn giết hắn, đây mới là ngu xuẩn cực điểm.
Phạm Nhàn thở dài:
-Có người đã từng nói, một quốc gia cũng giống như một người vậy, vĩnh viễn không thể vận chuyển được vận khí một cách hoàn thiện, thường thường theo sự thay đổi của người thống trị mà thay đổi theo. Bản thân hoàng thất Bắc Tề có chủ ý bất đồng, bất quá hào quang của Khổ Hà quá mạnh, cho nên mới nhốt Tiếu Ân lại một lần nữa. Nếu Thượng Sam Hổ không phải nghĩa tử của Tiếu Ân, chắc cũng không có người dám ý kiến với quyết định của hoàng thất.
-Vậy còn ngươi? Một đường Bắc thượng, ngươi rõ ràng có cơ hội giết chết Tiếu Ân, nhưng lại buông tha lão. Bây giờ lão đã vào đến trong kinh đô, ngươi vẫn muốn cứu lão. Sau khi cứu lão ngươi còn muốn… Thật sự là không hiểu nổi!
Phạm Nhàn cười cười, về bí mật Tiếu Ân nắm giữ, hắn sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, đúng như vậy, quá trình diễn biến của chuyện này mới từ có chút hoang đường dần dần buồn cười.
Nghĩ một lát, hắn giải thích với Ngôn Băng Vân:
-Cái này giống như chơi cờ vậy. Tuy đến tột cùng đều là muốn hạ quân vua của đối phương, nhưng cách chúng ta dùng binh không giống như thông thường, thì thu hoạch đạt được cũng không giống bình thường.
Nếu khi qua sông đã giết chết Tiếu Ân, trước hết không nói đến chuyện vứt bỏ ván cờ ấy, còn có thể sống sót mà về nước hay không, Phạm Nhàn vĩnh viễn không thể biết, đến tột cùng là Thần miếu ở đâu? Mà lần này dụng đến lực lượng Giám Sát Viện ở phương bắc phải cứu Tiếu Ân ra, Phạm Nhàn chỉ muốn bày một ván cờ bức vua thoái vị thông thường, mong muốn càng loạn càng tốt, Trần Bình Bình càng thu được nhiều lợi ích.
-Tiếu Ân vượt ngục, Cẩm Y vệ không thể giết, dù sao Thượng Sam Hổ có danh vọng cực kỳ cao ở quân đội Bắc Tề.
-Lão quỷ già Tiếu Ân này, sống cũng thật đáng thương.
Hắn thở dài một tiếng.
-Rốt cuộc thì, lão cũng không còn được như năm đó nữa.
-Ta không kiến nghị ngươi tự mình ra tay.
Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn hắn.
Nếu Khổ Hà thực sự buông tay xuất thủ, làm sao ngươi sống sót được?
Phạm Nhàn lặng im không nói gì, bí mật của Tiếu Ân hắn không dám để cho người khác nghe được, không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm tự mình xuất thủ. Hắn đều đều gõ gõ bàn trà, nhắm mắt tưởng tượng mình giống như một cờ thủ khá ngu ngốc đi tới bên bàn cờ, hai bên bàn cờ đương nhiên đều là người đa mưu túc trí, là Khổ Hà và Trưởng công chúa,là Thái hậu và Thượng Sam Hổ, so với những người này, Phạm Nhàn thực sự không là cái gì.
Nhưng một thằng nhóc không có bản lĩnh nhưng bướng bỉnh lại có dũng khí lật cả bàn cờ.
Chuyện vụ công tác đều hoàn thành, sứ đoàn và triều đình Bắc Tề đều thả lỏng miệng lưỡi, bắt đầu cùng nhau tận tình thưởng tiệc. Phạm Nhàn cũng không ngoại lệ. Trong kinh đô yên ả chỉ có duy nhất một hiện tượng lạ, dọc theo hai bờ sông Ngọc Tuyến có xảy ra án mạng khá kỳ lạ, hơn nữa những án mạng này còn bị thiêu cháy vô cùng kinh khủng, liên tiếp mấy ngày, ánh lửa đỏ giết người sáng rực cả một bờ sông.
Phạm Nhàn biết rõ ràng những án mạng này che giấu cái gì. Sau khi các mật thám Khánh quốc tỉnh giấc ngủ đông suốt một năm bắt đầu hành động, vị Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Trầm Trọng kia khẳng định đã ngửi được mùi gì đó mà đám Cẩm Y vệ cắm rễ trong kinh đô cũng đã bắt đầu có phản ứng kịch liệt nhưng vẫn có chừng mực.
Năm đó Ngôn Băng Vân khéo tay đặt các trạm gác ngầm,phỏng chừng vì án mạng này cũng đã tổn thất một phần. Dù sao đang ở dị quốc, muốn làm ra một cuộc trao đổi lớn như thế ở ngay dưới mũi đối phương mà không kinh động đến họ là chuyện không thể có khả năng. Chỉ là một chút ngoài rìa của mạng lưới tình báo thiết lập khắp phương bắc bị cắt đứt, cũng không lo sẽ bị Cẩm Y vệ Bắc Tề đào ra cứ điểm.
Sở dĩ Ngôn Băng Vân ngày càng âm trầm như thế, vì Giám Sát Viện khắp kinh chỉ có mười bảy mật điệp, mà hôm nay vì chuyện của Tiếu Ân và Trưởng công chúa đã phải hy sinh lớn như thế, hắn không thể không phẫn nộ.
Phạm Nhàn không an ủi hắn câu nào, cũng không nói gì hơn,chỉ càng không ngừng uống rượu tầm hoan, mua vui, triệu kỹ.
…
…
Đại Tề tháng sáu năm Thiên Bảo thứ sáu ngày sáu, tam lục gặp nhau, ngày đại cát. Phạm Nhàn cũng không tin vào thuyết pháp ma quỷ của phương Tây kiếp trước, cho nên ngón tay đặt trên áo choàng vẫn rất ổn định, tràn ngập lòng tin.
Hắn rất tỉ mỉ trang bị vũ khí và dược vật khắp người, trong đai lưng có một, trong ống tay áo nội y cũng có một, trên cánh tay trái là ám nỗ có thể cùng lúc phóng ra ba ám nỗ, dược vật đặc chế của Tam xử Giám Sát Viện được để trong một cái túi ở cổ tay phải.
Nhìn ngọn đèn hắt xuống hộp gỗ kia, nheo nheo mắt, hắn mở hộp thuốc có ba viên thuốc màu hồng lam trắng, nhìn qua vô cùng cổ quái, khiến cho người ta liên tưởng tới những chuyện mờ ám quỷ dị.
Viên thuốc màu hồng không nhỏ, chỉ là vị thuốc đông y cũng đã nhạt đi, mũi ngửi không nhận ra được mùi thảo mộc cấu thành, đây là thuốc rất nhiều năm trước Phí Giới lo cho chân khí ba đạo trong cơ thể hắn mà lưu lại. Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, giắt viên thuốc to như quả nhãn đó vào trong đai lưng.
Nhìn viên thuốc còn lại, Phạm Nhàn cười khổ, suy nghĩ muốn chuẩn bị đem đi hết,có khả năng sẽ gặp vị Đại tông sư kia, bảo mệnh gì gì, càng nhiều càng tốt.Đọc nhanh tại Vietwriter.com