Mục lục
Khánh Dư Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong tửu lâu ngây ngốc đứng nhìn, nói không thành lời. Đánh nhau thì đã gặp qua, nhưng đường đường là con cháu quý tộc lại tự mình tham dự thì chưa thấy bao giờ, cho dù người có vận khí tốt gặp qua đi nữa, phỏng chừng cũng chưa từng gặp qua tiết mục quang minh chính đại nào lấy hai đánh một như thế.

Ngay cả Đằng Tử Kinh cũng có chút phiền muộn, cho rằng mình có yếu hơn cao thủ Quách gia kia không ít, nhưng thiếu gia lại ra tay làm mình mất mặt quá.

Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, nghĩ tới tràng cảnh tưởng như tức cười kia --- thiếu gia không ngờ lại có khả năng thấy rõ cục diện trận đấu, đồng thời … một quyền đó nhìn như hồ đồ, trên thực tế lực lượng cùng góc độ chuẩn xác tới trình độ khủng bố --- ánh mắt hắn nhìn qua Phạm Nhàn, lúc này hơn một tia kính nể cùng sợ hãi rồi.

Dưới ánh mắt ‘hộ tống’ của mọi người, đoàn người Phạm thị đang định xuống lầu, cửa một gian phòng trang nhã ở góc lầu bị đẩy ra, vài người đẩy cửa bước ra, chắc là nghe thấy tranh chấp ngoài phòng, đi ra xem náo nhiệt đây. Trong đám người có một người đầy vẻ quý phái, quần áo hoa lệ, người này vừa nhìn thấy Phạm Nhược Nhược, mắt hơi sáng lên, tiến tới hành lễ nói:

- Nhược Nhược muội muội hôm nay có hứng thú ra phủ chơi, thật là hiếm thấy, hiếm thấy.

Người này tướng mạo anh tuấn, lông mày rậm thanh mục, mũi cao môi bạc, nhìn qua cũng biết là một nhất biểu nhân tài.

Phạm Nhược Nhược hành lễ nói:

- Không ngờ thế tử lại ở đây.

Nhanh chóng giới thiệu Phạm Nhàn cho đối phương, Phạm Nhàn thật không ngờ người này lại là thế tử của Tĩnh quận Vương Gia vốn có giao hảo với nhà mình, đành phải hàn huyên vài câu.

Tĩnh Quận Vương gia cùng Phạm gia trước tới nay rất giao hảo, cho nên cũng có hiểu biết một chút với gia đình đối phương, Phạm Nhược Nhược giới thiệu, Thế tử quận vương lập tức đoán ra thân phận Phạm Nhàn, không khỏi cảm thấy giật mình.

Hắn thấy trong lời nói của Phạm Nhàn không chút kiêu ngạo không chút siểm nịnh, trong đó còn một chút tự tin không thể nói rõ, nét mặt lại luôn mỉm cười rất ấm áp và dễ gần, không khỏi cảm thấy rất thoải mái.

Lại vào lúc này, vị biên soạn trong cung Quách Bảo Khôn kia cũng tới thỉnh an Thế tử, lại nói qua xung đột giữa Quách Phạm hai nhà với thế tử một lần. Thế tử nghe xong, cảm thấy hứng thú nói với Phạm Nhàn:

- Huynh đài dường như có định kiến với người đọc sách.

- Mọi người đều có thể đọc sách, mọi người đều là người đọc sách.

Phạm Nhàn thi lễ với Thế tử rồi trả lời.

Trong cảm nhận của hắn, không có khái niệm phân tầng giai cấp của thời đại này, cũng không cho rằng đọc những thứ rỗng tuếch đó, liền có thể trở thành hạng người kỳ tài ngút trời:

- Ta cũng là người đọc sách, làm sao dám có định kiến với người đọc sách…chỉ là…

Hắn mỉm cười tiếp tục nói rằng:

- Ta đối với mấy vị tài tử rất có ý kiến mà thôi.

Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng tất cả đều lộ ra thần sắc hiếu kỳ, muốn xem con nhà quyền quý vừa sử dụng hắc quyền này có kiến giải gì mới, ngay cả Thế tử quận vương cũng có chút hứng thú thỉnh giáo nói:

- Huynh đài vì sao khinh thường tài tử?

Thế tử quận vương coi như có lễ phép, thế nhưng bởi Phạm Nhàn cũng không có chính thức nhận tổ tông, cho nên trường hợp này cũng chỉ có thể xưng là huynh đài mà thôi, chí ít cũng không có nói tới dòng họ hắn.

Phạm Nhàn đã rất thông hiểu quy củ của cái xã hội này rồi, cũng không tức giận chút nào, mỉm cười giải thích nói:

- Sở dĩ ta có định kiến với tài tử, là bởi vì bầu không khí ở đây hôm nay, người đọc sách dường như chỉ cần đi tới thanh lâu nhiều nhiều, là thành tài tử sao. Lúc này mới hiểu được tài tử là như thế nào, chỉ sợ mùi son phấn nhiều lắm, phong độ của người trí thức quá ít, vô ích cho quốc gia, chỉ tốt cho mấy phụ nhân thôi.

Lời này mặc dù có chút chanh chua, cũng hơi cay độc, nhưng lại khá buồn cười.

Thế tử quận vương cười ha ha, người trong tửu lâu cũng cười ha hả, chuyện này tự nhiên qua đi. Dù sao trong mắt người khác, người này tự nhiên ở bên cạnh Phạm gia thiếu gia, dường như lại có giao tình với Thế tử Quận Vương, mà bên Quách Bảo Khôn lúc đánh nhau cũng không phải là đối thủ của Phạm Nhàn, chửi nhau lại càng thua đau hơn, không thể làm gì khác là đành oán hận trong lòng mà thôi.

Thế tử Tĩnh quận vương mời Phạm Nhàn đi uống rượu, Phạm Nhàn tìm cớ phải trở về phủ, chỉ hẹn lần sau gặp lại mà thôi, đoàn người Phạm gia liền rời khỏi tửu lâu.

Vừa ra khỏi tửu lâu, sắp sửa lên xe ngựa, vị thư sinh tên Hạ Tông Vĩ kia vừa chạy xuống, nhìn vào mắt Phạm Nhàn, rất thành khẩn nói tiếng cảm ơn.

- Cảm ơn ta vì chuyện gì?

Phạm Nhàn mỉm cười nói.

Hạ Tông Vĩ cười đáp:

- Ta từ trước tới nay rất coi khinh quyền quý, cũng thử khoe khoang một chút, hôm nay bị lời của các hạ vạch trần, lúc này mới biết được mình bất quả chỉ là một loại cảm giác thích hay không thích mà thôi, trong lòng vẫn như cũ không thoát được những rập khuôn cũ rích đó.

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, nghĩ phong thái người này biến hóa cũng nhanh quá ta.

Tuy rằng hắn không thích cái vẻ ngay thẳng của người đọc sách, nhưng dù sao xung đột bắt đầu cũng là do mình là ‘tác giả của Hồng Lâu Mộng’ mà nên, cho nên cười khuyên nói:

- Trong thân thể mỗi người đều có phần gì đó hèn nhát, chỉ là thường thường phải cần có chuyện gì đó mới có thể bức phần đó của mình ra ngoài, đó, đó là phần nhỏ trong tấm nho bào. Hôm nay tại hạ cũng chỉ là bịa chuyện, mong rằng huynh đài không lấy làm phiền lòng.

“Phần nhỏ bên dưới nho bào?” Hạ Tông Vĩ có chút suy nghĩ, tỉnh lại liên thi lễ thật sâu với Phạm Nhàn cùng Phạm Nhược Nhược, sau đó quay người đi lên lầu.

Phạm Nhàn nhìn thoáng qua thư sinh da ngăm ngăm đó khuôn mặt hình như có chút đỏ lên, thế mới biết là có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt chế nhạo nhìn muội muội bên cạnh, vậy mà nói Phạm Nhược Nhược sắc mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như thư sinh mặt đen kia chưa hề tới vậy.

Biết Hạ Tông Vĩ chỉ là tương tư đơn phương, Phạm Nhàn cũng không có bao nhiêu đồng tình, trong kế hoạch của hắn, hôn phu tương lai của muội tử nhà mình, không nhất thiết là công hầu, bái tướng ở đâu, nhưng nhất định muội muội mình phải thích mới được.



Sau khi Phạm Nhàn rời đi, Quách Bảo Khôn, Hạ Tông Vĩ và một vài văn nhân cùng bàn sắc mặt u ám, cũng rời tửu lâu đi. Lầu ba của Nhất Thạch Cư dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn các khách nhân đang nghị luận vị thiếu gia của Phạm phủ kia, tất cả đều không nghe nói tới trong nhà Ti Nam bá tước lại có một nhân vật như vậy, tất cả đều suy đoán là họ hàng gì với Phạm tiểu thư.

Thế tử Tĩnh Vương tự nhiên biết thân phận của Phạm Nhàn, chỉ là hắn không có rảnh rỗi mà nói với đám người uống rượu ngoài phòng kia, tự mình nhấp chén rượu, than thở:

- Đều nói thái tử yêu thích văn học, thường thường cùng với thanh lưu gặp gỡ, hôm nay xem ra, những người hắn gặp gỡ tới một nhân tài cũng không có.

Một vị phụ tá ở bên cạnh cân nhắc một chút rồi nói:

- Vị Hạ Tông Vĩ kia từng là đệ tử của Văn Tường, khoa cử sang năm thi nhất định trúng, không biết người này thế nào.

Thế tử Tĩnh Vương lắc đầu:

- Vị Hạ Tông Vĩ này có tài văn chương, nhưng bản tính lại…

Kỳ thực trước đó hắn đã nghe thấy đối thoại bên ngoài rồi, lúc này nhớ lại câu bình luận về khí phách kia, cười ha hả nói:

- Khí phách đích thực kém ta.

Phụ tá ở bên cạnh cũng cười nói:

- Người con tư sinh của Phạm đại nhân ẩn giấu hơn chục năm trời quả thực rất thú vị.

Thế tử Tĩnh Vương vỗ vỗ vào cây quạt trong tay, đang chuẩn bị mở ra quạt, bỗng nhiên nghĩ tới những lời chế nhạo của Phạm Nhàn, nhanh chóng ném cây quạt lại lên trên bàn cười nói:

- Quách Bảo Khôn ỷ vào quyền thế của phụ thân, và giao tình với thái tử, cho nên không để Phạm phủ vào mắt, hạng người ngu độn bực này, không ngờ có thể sống tới bây giờ, thực sự là không dễ dàng gì.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK