Làm xong tất cả, hắn mới đứng dậy, sắc mặt có chút trắng bệch, lông mi thật dài không ngừng run run nói:
- Lão sư, còn muốn làm gì nữa?
Phí Giới nhìn hắn, nhíu nhíu mày, thật không ngờ tiểu tử kia lá gan lớn như vậy.
Không có chờ lão mở miệng nói, Phạm Nhàn rốt cuộc không nhịn được buồn nôn trong lòng, chạy thẳng tới bờ ruộng, oa một tiếng bắt đầu liều mạng nôn mửa, đợi khi cảm giác buồn nôn đi qua, lúc này mới đứng lên trở về.
Ánh mắt Phí Giới thoáng qua một tia ôn nhu, nghĩ thầm để cho tiểu hài tử mới bốn tuổi tiếp xúc những cái kinh khủng thế này, có phải là hơi tàn nhẫn quá không? Mãi tới khi thấy Phạm Nhàn ói ra, Phí Giới bỗng nhiên phát hiện, chỉ có lúc này Phạm Nhàn mới chính thức là một tiểu hài tử, mà không phải lúc nào cũng giống như có linh hồn trưởng thành ẩn giấu bên trong.
- Quên đi, trước tiên phải nhận thức trực quan đã, lần sau sẽ bàn tiếp.
Phí Giới nói còn chưa dứt, liền nghe được thanh âm của Phạm Nhàn nói rằng:
- Đáng tiếc cảng Đạm Châu là một thành thị nhỏ, người chết quá ít, không thể tìm được thi thể còn mới.
Phí Giới trong lòng boong boong một tiếng, chậm rãi quay đầu lại đối mặt với hai mắt không chút tạp chất của Phạm Nhàn, không biết muốn nhìn ở trong đó ra cái gì, hồi lâu mới lạnh lùng nói rằng:
- Vì sao…?
- Dạ?
- Vì sao ngươi không sợ? Vì sao ngươi không bởi vì ta bắt ngươi làm việc này mà cảm thấy phẫn nộ?
Phí Giới nghĩ rất khó hiểu, cau mày, nhìn tiểu tử kia.
Phạm Nhàn cúi đầu rất cung kính nói rằng:
- Bởi vì lão sư nói muốn độc chết một người để cho ta quan sát học tập, ta rất sợ, cho nên ta tình nguyện tới đào bới thi thể.
- Thì ra trên thế giới này còn có chuyện làm cho ngươi sợ cơ đấy.
- Vâng! Tiểu Nhàn mới có bốn tuổi mà.
Phạm Nhàn nhìn hắn dáng vẻ thương cảm.
- Không được vin vào tuổi còn nhỏ.
Phí Giới gật đầu sau đó lắc đầu:
- Tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, hay là có một số việc không hiểu, nhưng phải biết rằng ngươi là con tư sinh của quý tộc, những năm tháng sau này còn có khả năng gặp phải rất nhiều những âm mưu cùng thương hại. Có đôi khi tâm tình thương hại thường thường là lợi khí tổn thương chính mình.
Nói xong câu đó, Phí Giới có một ý niệm kỳ quái trong đầu, hay là những điều mình nói trước làm cho tiểu hài tử trước mặt này u mê. Nhưng vào lúc này, nắng sớm bỗng nhiên chiếu vào hai mắt sáng trong của Phạm Nhàn, phản xạ một loại ánh sáng kỳ diệu.
Phí Giới trong lòng khẽ run, nghĩ tiểu nam hài này có con ngươi mười phần yêu dị. Cả đời này lão cũng không biết dụng độc giết qua bao nhiêu người. Năm ấy tiên hoàng bắc phạt, chính mình phối trí một ít nọc độc cũng giết chết hơn vạn sĩ tốt Bắc Ngụy quốc. Nếu như bàn về tội lỗi, sau khi chết mình nhất định là người xuống địa ngục, nhưng vì sao đứng trước mặt tiểu tử khả ái kia, lại không nhịn được có chút sợ hãi trong lòng?
Đưa mộ phần bị đào xới lên thu dọn lại như ban đầu, hai sư đồ cổ quái một già một trẻ bắt đầu đi về phía đông, Phí Giới đột nhiên hỏi:
- Ngươi hẳn là vẫn ổn chứ.
- Dạ!~ Phạm Nhàn ừ một tiếng trong lỗ mũi, mỉm cười ngọt ngào mang theo một chút ngượng ngùng.
- Lão sư đối với ta rất có tâm.
Phí Giới căn bản không nghĩ tới trả lời nghi vấn của tiểu hài tử này, cười khổ mà nói:
- Lúc này còn có thể cười được, thực sự rất hoài nghi thần kinh của ngươi có trình độ của người trưởng thành rồi.
- Cười tốt hơn so với khóc.
- Nhưng thật ra. Phụ thân ngươi tại kinh đô có gia sản rất lớn, tương lai người muốn cùng ngươi phân tranh gia sản rất nhiều, cho nên ngươi càng phải trở nên mạnh mẽ hơn, học tập càng nhiều vào.
Phí Giới ánh mắt nhìn về phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy được thành lũy nhíu mày nói:
Phạm Nhàn không nói gì, trong lòng lại có tính toán, luôn luôn nghe nói phụ thân mình Ti Nam bá tước được hoàng đế sủng ái, cho nên không có đưa đi tới địa phương khác, mà ở lại trong kinh đô.
Năm trước trong kinh đô rung chuyển, không biết có bao nhiêu vương công quý tộc đều chết đi trong chính biến này, cuối cùng hoàng đế bệ hạ vững vàng khống chế được kết thúc, huyết tẩy một chút vương công quý tộc. Phụ thân mình tuy rằng cũng là một vị quý tộc, kỳ diệu vẫn như cũ duy trì được tín nhiệm của bệ hạ với hắn, trái lại chức quan lại ngày càng lớn hơn.
Nhưng Phạm Nhàn chính là không thể lý giải được đầy đủ, cái gia sản như thế nào mà có thể hại chết mình, làm cho phụ thân phải mời người đáng sợ nhất trong Giám Sát viện ở kinh đô tự thân tới đây làm lão sư của mình.
- Ta hiểu rồi, tương lai khẳng định có người muốn giết chết ta, cho nên lão sư dạy ta dùng độc, kỳ thực là sợ ta bị người ta hạ độc chết.
- Không sai, phương pháp giết người có rất nhiều loại, thế nhưng thuận tiện nhất, cũng không làm người khác chú ý nhất chính là dùng độc.
Phí Giới đưa tay đặt lên trên đầu hắn nhẹ nhàng xoa xoa.
- Nhiệm vụ của ta tại đây là trong vòng một năm chỉ dạy cho ngươi những tri thức về phương diện này, bảo đảm cho tương lai không ai có thể hạ độc vào trong cơm nước của ngươi, hạ độc chết ngươi.
- Vì sao lại là bây giờ? Trước đây lẽ nào không sợ có người hạ độc chết ta ư.
Có chút vấn đề phải hỏi cho rõ ràng, cho nên Phạm Nhàn bất chấp sợ làm cho đối phương nhận biết được trưởng thành hơn tuổi của mình, tiếp tục hỏi.
Phí Giới mỉm cười, trong dáng tươi cười đã có chút vị đạo âm hiểm không rõ:
- Bởi vì tháng trước, vợ lẽ của Ti Nam bá tước vừa vặn sinh được một nhi tử, nói cách khác sản nghiệp của phủ bá tước trong tương lai, ngươi đã có nhiều hơn một đối thủ cạnh tranh, mà người vợ lẽ kia, vừa vặn có liên quan với những người trong Giám Sát viện. Phụ thân ngươi lo lắng ngươi ở bên này gặp phải chuyện không may, không tiện phái người tới bảo hộ một thời gian dài cho ngươi, bởi vì như vậy sớm làm cho ngươi hiện diện, cho nên mới an bài ta tới chỉ dạy cho ngươi.
Phạm Nhàn chú ý tới Phí Giới dùng hai cách xưng hô, Ti Nam bá tước cùng phụ thân.
Phạm Nhàn cười ngọt ngào.
- Ta làm con tư sinh chiếu theo luật pháp của bản quốc là không có tư cách kế thừa tước vị của phụ thân, vợ lẽ hẳn sẽ không quá lo lắng về ta.
- Trên thế giới này không chuyện gì có thể nói chắc chắn được.
Phí Giới thuận miệng đáp:
- Tuy rằng Ngũ đại nhân một mực âm thầm bảo vệ cho ngươi, nhưng hắn dù sao cũng không có khả năng làm bảo mẫu của ngươi, độc dược trong cơm nước không độc chết được hắn, nhưng rất dễ dàng giết chết được ngươi. Mà ngươi không biết, nếu như ngươi chết rồi, có bao nhiêu người sẽ cùng toi mạng với ngươi.
Phạm Nhàn ngày càng nghi hoặc, nghĩ thầm phụ thân mình chưa từng gặp mặt kia, tới tột cùng là có quyền thế ngầm như thế nào, rõ là so với quyền lực của một bá tước thì muốn lớn hơn nhiều lắm.
….
Nắm sớm hiu hiu, Phí Giới nắm cánh tay nhỏ bé của hắn đi vào trong thành Đạm Châu, nhất thời hai bóng người cao thấp in xuống lòng đường thật dài, Phí Giới nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của hắn liếc hỏi:
- Kỳ thực người chết là không đáng sợ nhất.
- Vâng!
- Sau này không nên dùng cái loại chân khí này để khống chế tâm tình của mình nữa, nếu người không thể phát tiết ra được, thì cho dù chân khí bá đạo trong cơ thể ngươi luyện tới đỉnh phong đi nữa cũng chỉ trở thành một quái vật chỉ biết giết người mà thôi.
- Vâng!~ Phạm Nhàn rất nghe lời mà tán đi chân khí trong cơ thể, không hề không chế cảm giác buồn nôn cùng sợ hãi của mình với tử thi nữa.
Đi ở phía sau bỗng nhiên Phí Giới nói rằng:
- Trong ống tay áo của ngươi còn có một chút ruột thối nát, lẽ nào còn chuẩn bị mang về làm thịt kho tàu?
-A! ~ Vùng ngoại ô yên tĩnh trên đường nhỏ bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu sợ hãi của tiểu hài tử cùng với tiếng cười âm hiểm của vị lão sư bất lương.Đọc nhanh tại Vietwriter.com