Mục lục
Khánh Dư Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Nhàn nắm tay Phạm Tư Triệt đi ra ngoài thư cục, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, xoay người thành khẩn nói với Diệp chưởng quỹ:

- Chuyện ta nói mấy ngày trước, phiền ngài an bài một chút, ta không muốn làm cho nhiều người biết.

Diệp chưởng quỹ tuy rằng không rõ vị ông chủ trẻ tuổi này vì sao cảm thấy hứng thú với Khánh Dư đường, nhưng bản thân mình đã gật đầu đáp ứng rồi, mười bảy chưởng quỹ bọn họ, mấy năm nay đã tập thành thói quen sinh hoạt trong kinh đô này rồi, theo các vương phủ làm việc, tuy rằng không thể buôn bán cho chính mình được, nhưng sinh sống cũng được coi như là phú quý.

Phạm Tư Triệt hiếu kỳ hỏi:

- Đại ca an bài cái gì?

- Ngươi biết Khánh Dư đường là địa phương nào không?

- Đệ đương nhiên biết.

Vị Diệp chưởng quỹ này là do Phạm Tư Triệt dùng nhiều tiền mới mời về được, hắn đương nhiên là rõ ràng, thản nhiên say mê nói rằng:

- Đây là đám chưởng quỹ của Diệp gia năm đó, nếu đệ có thể buôn bán, có những người tài ba như thế làm thuộc hạ thật là tốt biết bao nhiêu.

Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ hình như mình bình thường có phải là cẩn thận quá hay không, xem ra hai chữ Diệp gia này cũng chỉ là một chuyện cũ năm xưa trong kinh đô này mà thôi, mọi người trong kinh đô cũng không coi đó là chuyện cấm kỵ, sau khi lên xe ngựa tới đón, phát hiện ra Nhược Nhược đã chờ ở trong xe, Phạm Nhàn tự trách nói rằng:

- Sớm biết muội đã tới, chúng ta nên đi ra sớm một chút.

Phạm Tư Triệt nhìn tỷ tỷ, tự nhiên cảm thấy sợ hãi, giải thích nói:

- Đệ chỉ đến xem thôi, việc buôn bán này không có quan hệ gì, tỷ đừng nói cho phụ thân biết.

Nghe lời này, Phạm Nhược Nhược trên mặt vốn lạnh nhạt, cố ra vẻ cười cười một chút nói rằng:

- Đều là người một nhà, ai lại làm như vậy chứ?

Tiếng động lớn trên đường vì náo loạn tới hiện giờ vẫn đông, xe ngựa của Phạm phủ đi về phía đông kinh đô. Trong xe ngựa chính là ba thiếu nam thiếu nữa Phạm phủ. Ánh chiều tà dịch dần về phía tây, cái bóng xe ngựa kéo dài trên đường, trượt theo những phiến đá trên đường, thi thoảng lại gặp phải những khối đá nhỏ là xe hất lên một chút. Dường như hình ảnh chiếc xe ngựa liều mạng tránh né những khối đá nhỏ, đã hòa vào với ánh hoàng hôn rực đỏ.

Chính là chuyện xưa vẫn vậy, Phạm Nhàn hiện giờ cảm thấy cuộc sống gia đình rất hạnh phúc, cái cảm giác hạng phúc này, nếu đã nắm được dù chỉ một chút trên tay thì phải nắm cho thật chắc. Cho nên đối với chuyện ám sát nhi tử của mình, Ti Nam bá tước Phạm Nhàn với thân phận như bây giờ, cũng không thể điều tra chân tướng sự tình, cho nên không thể làm gì khác hơn là phải nhẫn nại. Mà Phạm Nhàn hiện giờ cũng tự do tự tại, cho nên hắn không có chút băn khoăn hay lo lắng gì.

Để hoàn thành ba mục tiêu lớn trong cuộc sống của mình. Hắn không thể để cho mình rơi vào hoàn cảnh không an toàn. Liên hiệp quốc ở kiếp trước đã từng nói qua, mọi người cần phải tự do để tránh nỗi sợ hãi. Tuy rằng Phạm Nhàn không hiểu chính trị, nhưng nghĩ thầm, dù là lão tử xuyên việt đi, cũng phải có nhân quyền chứ?

Vương Khải Niên mặt đầy tro bụi ngồi ở bàn bên cạnh, cái phòng này là do Phạm đại nhân trước khi rời kinh đã cho hắn ngân lượng để thuê nó, địa điểm rất kín đáo, hẳn là không có người chú ý tới.

Phạm Nhàn vội vàng đẩy chén trà qua nói rằng:

- Khổ cực rồi.

Thấy hắn dùng kính ngữ (từ ngữ thành kính) Vương Khải Niên không dám chậm trễ, vội vàng bẩm báo nhiệm vụ lần này:

- Đúng như đại nhân đã sở liệu, đoàn người Ti Lý Lý lúc quay về kinh, trên đường gặp phải người chặn đánh. Nhưng mà trong viện đã sớm có phòng bị, một đòn đánh tan quân địch. Theo như lời đại nhân phân phó, sau khi từ Thương Châu đi ra, thuộc hạ vẫn đi theo sau đội ngũ trong viện, đám người chặn đường này hóa trang thành mã tặc, nhưng nhìn qua thấy có tiến có lui, hẳn là trong quân đội.

Phạm Nhàn cả kinh, nghĩ thầm ngay cả quân đội cũng kéo vào được, cẩn thận hỏi:

- Là quân của châu phủ hay là gì?

- Điều này không rõ ràng cho lắm.

Vương Khải Niên suy nghĩ một chút, còn nói thêm:

- Theo lời đại nhân, một đường chỉ theo đuôi theo dõi, cuối cùng phát hiện tên sĩ quan đầu lĩnh chạy trốn được tới Ngô Châu.

- Ngô Châu?

- Không sai, khi màn đêm buông xuống, tên sĩ quan kia có gặp gỡ với Ngô Châu tham quân!

Vương Khải Niên bỗng nhiên nghĩ tới một số việc phải giao phó, vội vã nói rằng:

- Kỳ thực lúc đó còn có người khác cùng theo dõi với thuộc hạ.

- Ai?

- Tông Truy.

Phạm Nhàn bừng tỉnh:

- Chính là người ngươi đã từng nói qua, Tông Truy người mà năm đó nổi danh cùng với ngươi. Không phải ngươi nói hắn vẫn đi theo bên mình Trần đại nhân sao?

Hắn đột nhiên hiểu được, Giám Sát viện cũng đã để ý tới Ti Lý Lý cô nương, muốn truy ra đầu mối phía sau màn này.

- Đúng vậy, cùng hôm đó ta thấy xe ngựa của Trần viện trưởng ở xa xa, Hắc Kỵ cũng ở nơi đó, nếu không thì vô luận như thế nào cũng không thể ngăn cản được đám kỵ binh kia.

Vương Khải Niên có chút nghi vấn hỏi:

- Phạm đại nhân, nếu trong viện đã truy ra rồi, chúng ta còn phải tiếp tục không?

- Ừ, trước tiên không cần phải nói những lời này, vị Tham quân Ngô Châu kia là môn hạ của ai trong triều đình?

- Đối phương rất cẩn thận, vị Tham Quân kia họ Phương tên Hưu, cũng không có bối cảnh gì, chỉ là có họ hàng xa với Phương tướng quân Tuần Thành ti.

Phạm Nhàn nhíu mày tự hỏi, Tuần Thành ti khẳng định trong vụ này có vai trò riêng, chỉ là từ nay về sau mình sẽ phải khai thác việc này thế nào? Có lẽ nói, bản thân mình không hẳn là cần phải khai thác đi, nếu như dính dáng tới nhiều những nhân vật lớn, chỉ sợ việc này sẽ khó giải quyết, vốn đang được triều đình tuyên truyền thành nhân vật anh hùng chính diện, nếu cứ làm tới, nói không chừng lại phải bị ép sắm vai khác thì không ổn.

Hắn hít sâu một hơi, môi có chút trắng bệch, nhẹ giọng nói:

- Ti Lý Lý lúc nào tới?

Vương Khải Niên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:

- Ngày mai! Viện trưởng đại nhân cũng quay về kinh trong ngày mai, Phạm đại nhân, có muốn chờ viện trưởng về chúng ta mới thấm vấn Ti Lý Lý không.

- Phí đại nhân thì sao?

- Dường như chưa thấy.

Nghe thấy Phí Giới chưa quay về kinh, Phạm Nhàn có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới Trần Bình Bình lập tức sẽ trở về kinh, tinh thần rung lên. Giám Sát viện là do một tay mẫu thân dựng lên, tuy rằng qua nhiều năm như vậy rồi, lòng người luôn luôn biến đổi. Thế nhưng vừa mới được đầu thai tới thế giới này, được chứng kiến một màn, sau đó lại được Phí Giới lão sư tỉ mỉ dạy bảo, làm cho Phạm Nhàn rất tin tưởng vào việc Giám Sát viện không phải là địch nhân, cũng không phải là bạn bè, mà là… người một nhà.

Cảm giác của hắn lúc này, giống như một hài tử bị người khác bắt nạt, bỗng nhiên có mấy người cậu to lớn của mình tới hỗ trợ đánh nhau, tiểu tử kia giơ cánh tay bẩn lên mặt lau giọt nước mắt, vừa nghĩa: Khô con mẹ ngươi đi, sau này ta tới kinh đô, ai còn dám bắt nạt ta?

Lúc này Vương Khải Niên bỗng nhiên cười hả hả nói

- Chúc mừng đại nhân.

Xem ra ngay khi trở về kinh hắn đã biết được tin tức Phạm Nhàn được phong là Thái Thường tự Hiệp Luật Lang rồi, chỉ là cũng giống như hầu hết mọi người cũng không biết hắn phải lấy vị nào trong cung mà thôi. Phạm Nhàn bất đắc dĩ cười cười, không nói gì thêm.

Trong giới quan trường Khánh quốc có lưu truyền một câu nói như sau: “Trên đời này không có gì là Giám Sát viện không tra ra được, cho dù ngươi giấu bạc trong một cái bô.” Phạm Nhàn cũng tin tưởng đều này, tuy rằng thủ hạ của phụ thân cũng không tra ra được manh mối nào cả, nhưng nếu như nói có người có thể điều tra ra được chuyện này, nhất định sẽ là cái người tên Trần Bình Bình kia. Để an toàn, Phạm Nhàn bảo Vương Khải Niên tạm thời dừng hoạt động, chỉ bảo hắn đi an bài một ít nhân thủ, theo sát nhất cử nhất động trong viện.

Trần viện trưởng đại nhân quay về kinh, toàn bộ giới quan trường đều có phản ứng. Nghe nói ngay buổi đêm khi Trần Bình Bình đại nhân về kinh, đã bị bệ hạ triệu tiến cung. Đàm thoại một đêm dài, Trần đại nhân tinh thần có chút uể oải rời cung về phủ. Văn võ bá quan cực kỳ hâm mộ ân điển của bệ hạ với Trần đại nhân, nhưng cũng âm thầm oán hận lão đại nhân này sao không sớm bệnh tật mà cáo lão về quê đi cho rồi.

Trong khi viện trưởng đang ở trong cung, thì Giám Sát viện đã tiến hành hành động đâu vào đấy. Cùng trong đêm đó, một đội quan viên Giám Sát viện, đằng đằng sát khí xông vào nha môn Tuần Thành ti, bắt đầu tiến hành công việc kê biên tài sản. Mặt khác một đội cũng tới Tham Tướng phủ thành Nam.



Trên một cành cây cao phía ngoài phủ tham tướng, Phạm Nhàn vững vàng bám lấy một cành cây, chân khí trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển. Lặng yên không tiếng động biến mất trong phiến lá cây, hai mắt lạnh lùng nhìn vào cảnh loạn trong phủ.

Không mất bao lâu, lần hành động này đã kết thúc.

Quan viên Giám Sát viện vẻ mặt thất vọng đi từ trong viện đi ra, mang tới một kết quả làm cho người khác cũng thất vọng theo: Phương Đạt Nhân Tham Tướng Tuần Thành ti sợ tội tự sát nửa canh giờ trước khi Giám Sát viện tới cửa, là treo cổ tự tử.

Phạm Nhàn thở dài một hơi, chờ khi mọi người giải tán xong, mới leo xuống. Yên lặng đi trên đường, trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện này. Phương Đạt Nhân thân là một danh võ tướng, mặc dù bại lộ âm mưu cấu kết với Bắc Tề mà chọn tự sát, nhưng mà rút đao ra tự sát dường như hợp với tính tình quân nhân hơn mới phải, kiểu treo cổ tự tử này rất giống như oán khí quá mạnh, chỉ là hắn cũng không phải là cam tâm tình nguyện.

Tâm niệm khẽ động, lại không thể kiềm chế, trực tiếp đi tìm địa chỉ của Vương Khải Niên lưu lại. Vương gia ở thành nam trong một ngõ bình dân, ban đêm mọi người già đều ra ngoài cửa hóng mát uống trà, nhưng mà các tức phụ trong gia đình đều ngồi chung quanh. Phạm Nhàn không muốn để người khác chú ý chút nào, tìm một địa phương vắng người trên đường, thân hình chợt lóe lên một cái biến mất ở một góc ngõ nhỏ.

Vương Khải Niên tuy rằng là một quan lại tầng lớp dưới, nhưng dù sao cũng là người trong Giám Sát viện, cho nên vài ngày trước bị đuổi khỏi vị trí làm việc thì vô cùng khốn cùng, ngoài ra cũng bởi vì hắn tích góp tiền bạc để mua ngôi tiểu viện này.

Phạm Nhàn trở mình vào trong viện, Vương Khải Niên đang yêu thương nhìn khuôn mặt nhi tử mình, một tay cầm cái quạt lớn, phe phẩy. Bỗng nhiên tai nghe thấy tiếng động, cảnh giác vô cùng mà quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt anh tuấn của Phạm Nhàn, không khỏi giật mình.

Phạm Nhàn tạo một thủ thế hướng tới hắn, rồi lặng yên không tiếng động theo sát người hắn đi tới một địa phương yên tĩnh.

Vương Khải Niên không ngờ mới ban ngày còn thuật lại việc cho vị đại nhân trẻ tuổi này, đối phương lập tức tới tìm hắn, vẻ mặt hồ nghi hỏi:

- Đại nhân, có chuyện gì thế?

Phạm Nhàn nói chuyện Phương tham tướng tự sát cho hắn nghe, Vương Khải Niên nhíu mày nói:

- Đối phương hạ thủ thật sự nhanh, cái này thì có chút khó khăn rồi.

- Ngươi dẫn ta đi tới đại lao, ta muốn gặp Ti Lý Lý.

Phạm Nhàn nói.

- Điều tra trong viện, chúng ta nhúng tay vào, có thể gây ra hiểu lầm gì hay không?

Vương Khải Niên lo lắng so với Phạm Nhàn còn chu toàn hơn nhiều.

Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói rằng:

- Trần đại nhân bị triệu kiến vào cung, ta sợ trong đại lao có chuyện gì ngoài ý muốn.

Vương Khải Niên nghĩ thầm quả thực cũng đúng một chút, cung kính nói rằng:

- Đại nhân, việc này ngài không nên động tay vào mới tốt, để cho hạ quan đi xử lý đi.

Phạm Nhàn lắc đầu, nói rằng:

- Ta nên đi cùng.

Nói thật ra, hắn vẫn hiếu kỳ với đại lao của Giám Sát viện, đương nhiên, đối với vị Ti Lý Lý kia cũng rất hiếu kỳ.

Ban đêm ở kinh đô, màn đêm đày đặc, chỉ một chút ánh sáng cũng thật rực rỡ, mà bên cạnh sông Lưu Tinh thật đẹp. Mà trong bóng đêm tối tăm, địa phương hắc ám nhất chính là Giám Sát viện. Tối hôm nay, Vương Khải Niên dẫn theo một người thần bí toàn thân mặc áo bào màu tro, tiến vào đại lao Giám Sát viện.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK