• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Mấy ngày nay theo dõi cũng không có gì đáng ngại nữa rồi.

Cậu ở lại điều dưỡng mấy ngày là có thể xuất viện.” Bác sĩ nói.

Hạ Quân cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận của mình, sau đó nói với Đại Hắc, “Đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Hạ Quân vừa ra viện đã bắt đầu gấp rút lên đường.
Lúc Hạ Quân ngồi trong xe chỉ thấy cả người vô lực.

Đám súc sinh này, không thấy ông đây mới xuất viện sao? Vội như chó đuổi thế làm cái gì? Đại ca bỗng thấy có một nỗi buồn không tên, vừa mới thấy thê lương đã thấy buồn đái, bảo Đại Hắc dừng xe, đến khu rừng nhỏ bên cạnh giải tỏa.

Vừa xuống xe nhìn thấy mặt thằng nhãi Trương Thừa kìa, Hạ Quân vội lùi về sau, lạnh lùng nhìn hắn vài giây mới vội vội vàng vàng chạy vào trong rừng.

Thấy Hạ Quân xuống xe, Đại Hắc cũng đi theo, để lại ba người Trương Hách, Diêu Ngân Tử và Trương Thừa trong xe.

“Khoảng chừng hai ngày nữa là có thể về thôn.” Diêu Ngân Tử ôm kiếm gỗ đào tựa lưng vào ghế ngồi.

Trương Thừa híp mắt, im lặng không lên tiếng.
Diêu Ngân Tử quay đầu đi, vươn ngón tay chọc lên mặt cậu ta một cái: “Tỉnh thì đừng giả chết.

Bần đạo có việc hỏi ngươi.”
Trương Thừa nhíu nhíu mày mở mắt ra, âm thanh khàn khàn nói: “Cởi trói cho tao đi thì biết gì tao nhất định sẽ nói hết.”
Diêu Ngân Tử vừa nghe thấy cậu ta nói vậy bèn cởi dây thừng ra cho cậu ta, rồi lạnh lùng ấn thanh kiếm gỗ đào vào bụng Trương Thừa.

“Ngươi nếu dám làm càn, bần đạo sẽ một kiếm đâm chết ngươi.”
Hai tay được thả ra, Trương Thừa cũng không làm gì mà chỉ xoay xoay đầu, vặn vặn cái cổ.

“Đừng phí lời.

Gia hỏi ngươi, ngươi có phải người năm đó đã phong ấn toàn bộ thôn không?” Trương Hách mặt lạnh nhô đầu ra từ chỗ ngồi phía trước.


Trương Thừa dừng tay, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Hách đột nhiên vươn tay bóp cổ cậu ta, nâng cả người người ta lên, “Chớ giở trò lừa bịp gia, kẻo gia lại chơi chết ngươi.”
Trương Thừa bị bóp cổ, không thở nổi, mặt mũi đỏ bừng cả lên.

Đến lúc sắp không chịu nổi nữa cậu ta mới dùng sức gật đầu.

Trương Hách đặt Trương Thừa xuống.
Trương Thừa ho khan, thở phào, cúi đầu nói: “Tao biết cách giải trừ phong ấn.”
Giải quyết nỗi buồn xong, Hạ Quân sảng khoái mà thở dài.

Kéo khóa quần xong, gã xoay người, hỏi: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Đại Hắc đứng ở một bên gật gật đầu, nói: “Em đã gọi anh em dùng tiền mua mấy người.

Súng ống đều trang bị đầy đủ.

Cũng không sợ Trương Thừa nhìn thấu chúng ta.

Nơi này tương đối hoang vu, thưa thớt, giải quyết bọn họ ở đây sẽ không đánh động đến cảnh sát.”
Hạ Quân rút ra một điếu thuốc, dựa vào thân cây, gật đầu tỏ ý hài lòng.

Lũ nhãi ranh này, hôm nay ông đây sẽ giải quyết hết lũ chúng mày! Dám kiêu ngạo, ngang ngược như vậy với lão tử sao.

Đại ca nhếch mép, từ lúc gặp ba con chó này hắn chẳng thể thoải mái ngày nào.

Mà giải quyết hết ba đứa nó, gã sẽ có thể khôi phục nguyên trạng, vẫn sẽ là người cầm đầu một băng đảng, sống cuộc sống xa hoa đồi trụy trước kia của gã.

Quyết định ở đây loanh quanh một hai giờ rồi về giúp đám kia nhặt xác, đại ca đưa thuốc cho Đại Hắc: “Làm điếu đi.”
Đại Hắc im lặng nhận thuốc nhưng không có dự định châm lửa.


Hạ Quân cười cười, “Quên mất nhóc không hút thuốc lá.”
Đại Hắc đứng nghiêm một bên không nói gì, Hạ Quân cũng không mong đợi cái hũ nút này sẽ biết nói chuyện phiếm giết thời gian với ai.

Đợi đến sắc trời có chút âm u, Hạ Quân quyết định về với Đại Hắc.

Lúc đến chỗ xe lại phát hiện trong xe không một bóng người.

Hạ Quân quay đầu lại hỏi: “Cái quái gì vậy?” Ai biết được vừa quay đầu liền thấy Đại Hắc đang cầm một khẩu súng, họng súng đen nhánh hướng ngay chính mình…
“Đại ca! Đại ca!”
Thân thể bị người lung lay, Hạ Quân mơ mơ màng màng thấy đầu mình đau dữ dội.

Cố gắng nâng mí mắt lên thì thấy Đại Hắc đang nôn nóng nhìn mình.

Hạ Quân vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, vội đẩy Đại Hắc sang một bên, cảnh giác nhìn cậu ta.
Đại Hắc đứng một bên vội nói, “Đại ca, là em, là Đại Hắc đây, anh sao vậy? Người anh vẫn không thoải mái sao?” Sau đó liền chạy ra ngoài hô lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây đi!”
Hạ Quân đánh giá tình cảnh của mình, thì ra là lại ở bệnh viện.

Nhìn ánh dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đại ca thấy có chút chói mắt mà nheo mắt lại.

Đây rốt cuộc là làm sao vậy?
“Đại ca, anh gặp ác mộng sao?” Lúc này Đại Hắc đi tới, đứng bên giường Hạ Quân.

Hạ Quân cau mày tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sau đó thở phào một cái, thì ra chỉ là một cái giấc mơ chết tiệt mà thôi.

Thư giãn một chút mà nhìn xung quanh, Hạ Quân hỏi: “Bọn Trương Hách đâu?”
“Trương Hách?” Đại Hắc hỏi.

Hạ Quân gật gật đầu, “Đám người Trương Thừa đấy.”
Đại Hắc nghi ngờ nhìn về phía Hạ Quân, “Đại ca, Trương Thừa là ai?”
Hạ Quân ngớ người.

Lại gì nữa đây?
Cảnh tượng đột nhiên biến đổi.

Hạ Quân không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tầng thượng của bệnh viện, phía sau là một đám người Hạ Quân nhìn rất quen mắt.

Là anh em của hắn.

Mà mỗi người họ đều cầm trong tay một khẩu súng, chậm rãi đi về phía gã.

“Giết hắn, giết hắn…”
Hạ Quân phát hiện trong đám người đó, kẻ dẫn đầu lại hiển nhiên là Cường Tử vốn đã chết.

Trên người cậu ta vẫn từa lưa là máu, cổ còn có vết thương đã mục rữa đang không ngừng chảy máu.

Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, mang theo lửa hận mãnh liệt mà tiến gần đến hắn.

“Giết hắn… Giết hắn…”
Mặt đột nhiên đau rát, Hạ Quân mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại bỗng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh đang nhìn mình của Trương Hách.

Không biết hắn đang nghĩ gì, thấy Hạ Quân tỉnh lại thì chỉ bế hắn lên.

Hạ Quân lúc này còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quay đầu thì thấy nơi này bày trí rõ ràng là bệnh viện, mà cúi đầu nhìn thì thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân.

“Như này là như nào?” Vừa mở miệng, không ngờ lại phát hiện cổ họng khàn khàn, cuống họng dính dấp có chút đau đau.

Trương Hách vỗ vỗ mặt gã, còn ánh mắt dâm tà kia thì lượn lờ trên mặt gã, “Trúng độc.

Nhưng mà ngươi cũng sống dai lắm, làm kiểu gì cũng không chết.”
Hạ Quân có chút hoảng hốt, trúng độc? Đúng rồi, là trúng độc, trúng độc của thằng súc sinh Cường Tử kia.


Thế ban nãy là gì? Mơ à? Bà già nó! Làm người ta sợ bóng sợ gió một hồi! Thì ra tất cả chỉ là mơ, lại còn là mơ trong mơ.

Hạ Quân thở ra một hơi xả giận.

“Này, lão già, xem hắn như thế nào đi.” Trương Hách đặt Hạ Quân trong lồng ngực lên bàn làm việc của bác sĩ, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm vị thầy thuốc này.

Nghe thấy tiếng người gọi thì tay bác sĩ run lên một chập, sau đó sợ hãi nhìn Trương Hách.

Này, mấy người này rốt cuộc là ai chứ… Ông hành nghề y đã nhiều năm qua, hôm qua thấy hai chàng trai trẻ mang một người đàn ông khỏe mạnh đến, kiểm tra một lúc mới biết miệng vết thương trên ngực người này có độc, xem ra đã để một thời gian, vết thương cũng đã nhiễm trùng rồi, ông bèn tính toán mau chóng làm phẫu thuật.

Miệng vết thương có độc thì phải xử lý chứ.

Nhưng cái cậu bạn trẻ tuổi kia chạy đến xem thì cũng thôi đi, xem thì xem, miễn không cản trở gì là được rồi.

Ấy vậy mà tại sao lúc ông định hạ dao thì cái cậu bạn không chút lễ phép này lại đẩy ông vào tường!? Lại còn sa sầm mặt mày hỏi: Ngươi muốn giết hắn sao?
Tôi giết… Tôi mẹ nó giết ai chứ!? Hơn nửa đời người đến cái con gà tôi cũng đếch dám giết! Đây là đang cứu người đó!
Sau đó bác sĩ cảm giác người này đầu óc nhất định có vấn đề…
Bác sĩ Lưu sống hơn nửa đời người chưa từng uất ức đến vậy nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Người ta là bệnh nhân, lương y như từ mẫu, nhịn!
“Ây, cậu bạn, cậu đây là, đây là muốn làm gì nữa?” Bác sĩ Lưu đeo kính, đẩy ghế về sau, thấy Hạ Quân thì cứng ngắc cười: “Sức anh bạn này cũng không tệ, không ngờ hồi phục nhanh đến vậy…”
Hạ Quân lúc này mới phản ứng được mình đang ở chỗ nào, vội nhảy xuống bàn, hận rèn sắt không thành thép mà lườm Trương Hách.

Cái lùm mía, hóa ra thằng này vẫn ngu như vậy! Vẫn là chúa tể ngu đần mới xuống núi! Mới vừa thấy nó xem TV, xài điện thoại, chơi điện tử, còn nghĩ nhãi con này cũng thông minh đấy, giờ thì cái lề gì thốn?
Hạ Quân gượng cười với bác sĩ: “Thật xin lỗi, em trai tôi là vì cuống quá mới vậy.

Người này có tật xấu là cứ sốt ruột là làm ra mấy chuyện ngu xuẩn vậy.

Mà, nó không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn phải không ạ?”
Bác sĩ Lưu thấy người này cũng bình thường, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sắc mặt cũng mềm xuống, “Không sao, không sao.

Có thể thấy cậu bạn này cũng rất quan tâm đến anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK