• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đi xuyên qua cánh cửa kia, Hạ Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn, mặt sau chỉ là vách tường, gã lại trở về cửa thứ nhất của Cửu Trọng môn.
“Xí! Mấy trò vặt vãnh này.” Tiểu hồ ly lắc đầu đi đến bên người Hạ Quân, trong lòng tính toán một chút, tự hỏi làm sao để có thể thừa dịp đại tiên không chú ý xử lý Hạ Quân một chút.
Đại Hắc sau lưng Diêu Ngân Tử giật giật, Diêu Ngân Tử dừng lại buông Đại Hắc xuống, đặt trên mặt đất.
Hạ Quân đi tới đến xem tình hình của anh chàng, Trương Hách chỉ mắt lạnh liếc Hạ Quân một cái sau đó một mình đi về phía trước.

Tiểu hồ ly nhìn chuẩn thời cơ, chạy đến chỗ Hạ Quân nhấc hai chân trước lên hướng vào lưng Hạ Quân đạp một cái, cũng không biết làm sao mà cái lực đạo này dường như chỉ giống như đi cù lét người ta thôi vậy.

Hạ Quân quay người xách tiểu hồ ly qua một bên: “Té sang một bên, không cần phải vội như vậy!”
Tiểu hồ ly càng nổi giận hơn, nhưng nghĩ đến Trương Hách vẫn còn đang ở đây, lèn ngượng ngùng thu móng vuốt lại, loanh quanh phía sau Trương Hách.
“Hắn thế nào rồi?” Hạ Quân thay Đại Hắc xoa xoa mồ hôi trên trán, trán đứa nhỏ này nóng lên, như là phát sốt rồi, thân nhiệt có vẻ cao.
“Không có gì đáng ngại, không chết được đâu, đợi lát nữa có thể tỉnh.” Mặt Diêu Ngân Tử không thay đổi móc từ bên trong túi vải ra một cái bình nước, đưa tới khóe miệng Đại Hắc.
“Tại sao mày lại cứu nó?” Hạ Quân nhìn y.
Diêu Ngân Tử dường như không muốn trả lời, thế nhưng cuối cùng vẫn là trả lời một câu: “Hắn là Chương Vinh, không thể chết được.”
“Cũng đúng, để cho sống, bọn mày còn chưa có dằn vặt đủ mà, không đem đứa nhỏ này bức chết thì bọn mày sẽ không thả nó ra đâu ha.” Hạ Quân cười lạnh, xé nát cánh tay áo, sau đó cầm lấy bình nước trong tay Diêu Ngân Tử, làm ướt tấm vải, rửa mặt hộ Đại Hắc.

Diêu Ngân Tử không nói gì, Hạ Quân đứng lên, “Lên đường đi, đừng lằng nhằng.” Dù thế nào cũng phải chết, còn không bằng chết một lần thật thống khoái, Hạ Quân khẽ cắn răng nặng nề phun ra một hơi.
Trương Hách quay đầu lại liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Vung tay lên một cái, một đạo kết giới bị Trương Hách đánh tan dễ như ăn bánh.

Đập vào mắt là một biển hoa rộng khắp mọi nơi, phía trên là một vòng ánh sáng bay nhàn nhạt, sau đó từ từ, từ từ, ở bên trong biển hoa xuất hiện một cánh cửa.
Hạ Quân bóp mũi lại không dám hô hấp, không chắc đám hoa này có độc hay không.

Trương Hách đứng ở trước cửa Đạo môn, trên cửa chính viết đến ba cái to to “Hoa chi cốc”, quay đầu lại nhìn về phía sau, cảnh tượng như kỳ tích dần dần ẩn đi, cuối cùng không còn một cái bóng.
Đại Hắc cau mày rên khẽ một tiếng, trên trán nổi lên những hạt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, tựa hồ rất thống khổ, khóe mắt chảy ra chất lỏng trong suốt, tới gần nghe, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện be bé.

Diêu Ngân Tử mặt không thay đổi nhìn Hạ Quân chằm chằm, bên trong túi vải của y vẫn còn giữ khẩu súng của người này, cuối cùng y vẫn là đưa lại cho gã, y nói rằng y không dùng tới.


Lúc nói ra câu này, ánh mắt của người này là nhìn Hạ Quân.
Mà lúc này, Đại Hắc đang gọi cũng là cái người kia: “Đại ca…”
Tình là chi? Diêu Ngân Tử nhíu mày nhìn gã, suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra cái lý do gì hợp lý, y sống lâu như vậy rồi, tựa như cũng không cách nào lĩnh ngộ được câu nói này.
Y ngẩng đầu nhìn Hạ Quân, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hạ Quân.

Y như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Quân, ánh mắt Hạ Quân bất thiện liếc nhìn y, cuối cùng tầm mắt lơ đãng đảo qua Đại Hắc dừng lại một chút, sai đó liền dời đi.
Cái gì ái tình, bất quá chỉ là mong muốn đơn phương.

Diêu Ngân Tử hừ lạnh một tiếng, tình yêu của con người thực sự không đáng giá một đồng.

Y một tay chặn ngang ôm lấy Đại Hắc, hướng phía sau lưng.

Y phải cứu sống người này, anh là người dẫn theo tất cả mọi người đi tìm hoa Vĩnh Sinh.
“Đại ca…” Đại Hắc đang nằm nhoài trên lưng Diêu Ngân Tử thống khổ cau mày, miệng thốt ra câu nói kia, sau đó nước mắt theo gò má chảy lên lưng Diêu Ngân Tử.
Trong giấc mơ của anh chàng là người kia, khóe miệng mang theo ý cười, hai tay khoanh trước ngực kẻ thương tích đầy mình là anh mà hất hất cằm, giọng nói tràn đầy phách lối, “Sao nào? Không có nơi nào để đi hả? Vậy thì lại đây, nếu chú mày có thể đứng lên thì có thể đi cùng ông đây.”
Bí mật dị dạng, sự ngưỡng mộ dị dạng.

Anh ngày đêm chờ ở sau lưng gã, vì gã mà có thể làm bất cứ chuyện gì, vì gã mà có thể chết.

Thứ anh hận nhất chính là không thể bảo vệ gã cho tốt, hận nhất chính là thấy gã và người khác bên nhau lại chẳng thể nói gì.

“Đại ca.

Em nói là em cố ý, anh có tin không?”
Đó là lần đầu tiên trong đời anh làm một việc ngốc như thế.


anh như một đứa trẻ ôm vết thương, muốn xem thử xem trong lòng người này, mình có bao nhiêu giá trị.

Thế nhưng cuối cùng, anh lại không thể không thừa nhận mình thật ấu trĩ.

Anh nỗ lực muốn trở thành một người có thể bảo vệ đại ca, nỗ lực để bản thân trưởng thành, nhưng cuối cùng anh thế mà lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế.

anh bắt đầu thấy sợ, sợ rằng sự ngốc nghếch của mình sẽ khiến người kia thấy phản cảm.

“Vậy thì mày tốt nhất là cút càng sớm càng tốt đi, ông đây không cần mấy kẻ vô dụng.”
Anh nhớ tới ánh mắt của người đó lúc rời đi.

Gã không chút cảm xúc nhìn anh, lạnh lùng mà nói như vậy.

Khi đó anh biết có gì đó đã thay đổi rồi.

“Ai…” Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa to lớn trước mắt, sau đó ủ rũ cúi đầu, điều ả quan tâm hơn cả bây giờ chính là mái tóc…
Trương Hách không nói gì, bước vào cánh cửa kia trước, Hạ Quân sau đó đi theo.
Ngay khi có người bước vào, một bóng người lơ lửng trên không, trước khi cánh cửa kia đóng lại, nó nhanh chóng phi vào.

Khắp nơi là hoa, dòng nước xanh như ngọt, bốn phía là tiếng chim chóc và côn trùng bủa vây, nơi đây như là tiên cảnh vậy.

Mới nhìn quanh một chút, cả người đều đã mềm nhũn.

Hạ Quân nhìn mặt hồ cách đó không xa, trên đó là ít lá cây cùng cánh hoa, chậm rãi bồng bềnh trong nước.
Trên mặt hồ phẳng lặng đột nhiên có một nữ tử bước ra, mái tóc dài buông xuống tại bên chân.


Chân nàng đạp trên mặt nước, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ, giọng nói thanh tao của nàng xuyên qua không khí, lọt vào trong tai đoàn người.

“Hoan nghênh các vị đến với Hoa Chi Cốc.

Ta là Hoa Cốc.

Mời đánh bại ta để thông qua cửa ải này.”
Tiểu hồ ly ngửa đầu nhìn nữ tử phía trên, thân thể lay động liền hóa thành hình người, đứng ở bên người Hạ Quân.
Hạ Quân liếc nhìn hồ ly đầu hói.

Loại thời khắc nghiêm túc này khiến khóe miệng gã giật một cái, không cười nổi.

Gã vỗ vỗ vai tiểu hồ ly: “Bé con, đừng cố cậy mạnh thế, bé cứ lùi về sau đi, để các anh trai đối phó với cô này cho.”
“Đồ lưu manh! Đừng có đụng ta!” Tiểu hồ ly nhíu cặp lông mày nhìn Hạ Quân, hướng bên cạnh nhảy tới, lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hạ Quân một cái.

Sau đó ả khí thế rất hung hăng vươn ngón tay chỉ về phía nữ tử trong hồ kia, “Chỗ này toàn là nam tử, nhiều người như vậy mà lại cùng đối đầu với một mình ngươi thì cũng có thẻ bắt nạt ngươi quá, hơn nữa nam nữ đánh nhau cũng không công bằng, không chừng bọn họ lại bị ngươi mê hoặc cũng nên.

Để lão nương cùng ngươi phân cao thấp!”
Nữ tử trên mặt hồ hờ hững nhìn con tiểu hồ ly này, sau đó cười khẩy, nhanh chóng quay người lại, dâng nước ở mặt hồ lên, vây lại xung quanh nàng.

Toàn bộ mặt hồ chuyển động theo động tác của nàng, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Tiểu hồ ly hừ lạnh một tiếng, không kiêng kị tí nào đi về phía trước một bước, sau đó lại lui về một bước, nghiêm trang nói với Hạ Quân: “Nhìn xem ta đấu thắng nàng này.”
“…” Hạ Quân trầm mặc nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly ngạo nghễ đi về phía trước, nhảy lên, đạp lên mặt hồ bay lên trên, sau đó dùng bộ vuốt của mình cùng một luồng ánh sáng xông đến công kích nữ tử trên mặt hồ kia.

Nữ tử thoáng lùi về sau, tầng nước trên người kia chặn lại công kích của tiểu hồ ly, sau đó cười lạnh một cái, đọc thần chú, hướng tiểu hồ ly phản kích lại.
Sự nhạy bén của tiểu hồ ly lóe lên, tránh thoát được cột nước bắn tới mình.

Ả vươn mình một cái vọt đến phía sau nữ tử kia, thẳng tắp duỗi móng vuốt ra hướng đến nữ tử đó, một đòn này người kia không thể tránh thoát, mặt không thay đổi hứng chịu đòn đó.
Đột nhiên sắc mặt nàng kịch biến, trở nên cực kỳ hung ác, giương tay kéo hồ nước, hồ nước kia liền hóa thành lưỡi dao sắc, nhanh chóng nhắm thẳng ngay tiểu hồ ly.

“Đừng có mà trốn, đánh nát nó!” Trương Hách ở một bên mắt lạnh quan sát, đột nhiên cất lời.
Mà tiểu hồ ly lại không nghe Trương Hách nói, vội vàng quay lưng muốn né tránh, nhưng mà lưỡi dao sắc dường như có mắt, đuổi theo tiểu hồ ly, tốc độ rất nhanh truy cản ả.

Vào lúc mà tiểu hồ ly sắp bị lưỡi dao sắc này chém cho một nhát thì Hạ Quân nóng nảy kêu một tiếng: “Cẩn thận phía sau!”
Cùng lúc đó, một đường roi của Trương Hách bổ tới thanh lưỡi dao sắc này, lưỡi dao không chịu nổi đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt bị phá vỡ vụn rải rác rồi hóa thành nước ở trong hồ.
Nữ tử trên mặt hồ ngừng công kích tiểu hồ ly, nàng quay đầu lại nhìn Trương Hách, ánh mắt âm u: “Ngươi là người phương nào?”
“Hắn là ông nội ngươi!” Tiểu hồ ly thay Trương Hách trả lời một tiếng, ngược lại một luồng sáng màu đỏ xuyên tới nữ nhân kia, nữ tử trên mặt hồ đột nhiên quay đầu lại, giơ tay kéo một tầng nước lên ngăn cản.
“Đê tiện, nhưng cũng chỉ là cái trò vặt thôi!” Nữ tử lạnh giọng một tiếng, hai tay khoang trước ngực, nước trong hồ dẫn động đi đến mười đầu ngón tay của nàng, như ngàn vạn mũi tên nhọn hoắt bắn xuyên tới chỗ tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly giương tay lên muốn ngăn cản, nhưng luồng sức mạnh mạnh mẽ này làm cho nó không chịu nổi, một vài mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể ả.

Ả bị đau đến nghiêng ngả, sau đó rơi xuống.

“Khốn kiếp!”
Hạ Quân cau mày nhìn tiểu hồ ly, chân thành mà nghiêm túc nói với ả: “Đã nói là mi đừng có cậy mạnh rồi mà không nghe, giờ nhìn xem, thế đấy.”
“A…” Tiểu hồ ly nhăn mặt đỡ lấy phần eo của mình, sau đó lại tức giận đứng lên, hai chân giẫm xuống đất một cái, bay lên giữa không trung muốn tìm nữ tử kia tính sổ.
Nữ tử ở trong nước nhìn thấy tiểu hồ ly chạy tới, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, lạnh giọng nói: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, đi chịu chết đi!” Hai người ở trên mặt hồ đánh nhau, thỉnh thoảng lại nhấp nhoáng những tia sáng chói mắt.
Diêu Ngân Tử đang nhìn hai người đánh nhau không nói năng gì, mãi đến tận khi tiểu hồ ly sắp thua trận rồi y mới mở miệng nói: “Công kích dưới chân nàng ta ấy, làm cho nàng rời khỏi nước đi.”
Nghe được câu này tiểu hồ ly thuận thế đi công kích dưới chân nữ tử kia, nhưng mà lời này nói ra tất nhiên là Hoa Cốc cũng nghe được.

Nàng cảnh giác ẩn giấu nửa thân dưới của mình đi, chỉ còn lại nửa thân trên hiện lên trên không trung, hai mắt bén nhọn công kích tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly chỉ lo mò ra cảm giác đi công kích nửa người dưới của nàng, nhưng lại không công kích tới, mà vào lúc này Hoa Cốc lại rất sắc bén, liền hạ cho tiểu hồ ly một đòn.
Tiểu hồ ly thua trận, ngã ngửa vào trong hồ.
Hoa cốc thấy tình thế này liền muốn quấn tiểu hồ ly vào trong nước.

Sắc mặt Trương Hách biến đổi, một roi bổ trên mặt nước, luồng ánh sáng xanh lục bén nhọn kia nhấc toàn bộ nước trong hồ lên.

Mặt Hoa Cốc biến sắc, thống khổ nhìn nửa người dưới bị lộ ra, hai chân đã cùng mặt nước chia lìa.

Nàng nhẫn nhịn đau đớn cúi đầu xuống, không còn dám ham chiến, thừa dịp Trương Hách vẫn còn chưa có công kích, nhảy vào trong hồ, cuốn lên một trận bọt nước, chìm vào trong hồ.
Mà khi mặt hồ an tĩnh trở lại, Hạ Quân tối tăm kêu dở: ” Không thấy tiểu hồ ly!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK