• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Năm người bước vào bên trong động, thỉnh thoảng thấy vài con dơi treo ngược trên tường, phát ra tiếng kêu làm con người ta sởn cả tóc gáy.
Hạ Quân đảo mắt nhìn bên cạnh một chút, không có gì dị thường.

Ánh mắt của gã lại lơ đãng đảo qua phía trên, kết quả vì không chuẩn bị tinh thần nên bị dọa cho lui về sau một bước, bên trong động có vô vàn con dơi treo ngược chằng chịt trên trần, an tĩnh đến quỷ dị nhìn xuống dưới, vô số con mắt kia hiện ra ánh sáng màu đỏ.

Hạ Quân chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không còn dám hướng mắt lên trên nhìn nữa.
“Chi! Chi!” Một tiếng thét sắc bén chói tai đối diện cửa động truyền đến, đám dơi kia đột nhiên loạn xạ cả lên.

Trương Hách tối sầm mặt lại, kéo Hạ Quân đến gần, lạnh lùng nói: “Ngồi xổm xuống!”
Mấy người Diêu Ngân Tử phản ứng nhanh, lúc Trương Hách mở miệng thì đồng loạt ngồi xổm xuống.
Chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn con dơi kia đột nhiên giống như nổi điên vậy, rít lên muốn lao ra khỏi động.

Hạ Quân cố gắng co người lại hết sức nhưng vẫn không tránh được bao nhiêu, bị vài con dơi điên cuồng lao đến đánh tới tấp vào mặt.
“Đệt!” Hạ Quân giơ tay lên lau mặt một cái, có chút máu dính trên tay.

Đến lúc mà mùi máu tản ra trong không khí, đám dơi kia bỗng dưng dừng việc tháo chạy ra ngoài lại, đồng loạt chuyển hướng, vọt tới phía Hạ Quân.
Trương Hách giơ tay quất roi vào những con dơi đang nhào tới, mấy con dơi bị đánh trúng roi xuống đất, phát ra những tiếng chít chít thống khổ, nhưng ngay sau đó chúng lại ùn ùn vọt tới.
“Đại ca! Đây là dơi hút máu! Anh mau che vết thương trên mặt lại đi!” Đại Hắc hét lên với Hạ Quân.
Hạ Quân nhanh chóng nhấc ống tay áo lên che khuất vết thương trên mặt, xoay người lại di chuyển về phía trước.
Nhưng dường như đám dơi này không chỉ nhắm vào một mình Hạ Quân, chúng nó cũng đã bắt đầu tấn công những người còn lại.
Diêu Ngân Tử móc từ trong cái túi vải màu vàng của y ra một loại bột gì đó màu trắng, tung thẳng vào mấy con dơi đang xông về phía mình.

Những con dơi đó rất nhanh đã ngừng chuyển động, giương cánh lảo đảo trên không trung, toàn thân cũng bắt đầu đung đưa kịch liệt rồi cuối cùng là rơi hết xuống đất, không có cách nào nhúc nhích.

“Đây là cái thứ gì hay vậy?! Chia cho ta một ít đi!” Tiểu hồ ly ở bên cạnh ánh mắt sắc bén muốn vươn tay cướp cái túi vải của Diêu Ngân Tử.

Diêu Ngân Tử mặt không thay đổi quay đầu lại liếc nhìn ả một cái, tiểu hồ ly ngượng ngùng dừng tay lại, sau đó nhận mệnh đi làm phép chống lại những con dơi ghê tởm đó.
“Bốp!” một tiếng, roi vùng đến chỗ nào thì nơi đó liền rớt xuống một đàn dơi.

Trương Hách nhìn đám dơi không sợ chết vẫn cố vùng lên này, nói với tiểu hồ ly và Diêu Ngân Tử: “Các ngươi ở đây đối phó với đám đáng chết này, chờ gia đi bắt con quái vật trong động kia tới!”
Đây tuyệt đối không chỉ là một tổ dơi hút máu đơn thuần, nhất định là có thứ gì đó ở phía sau thao túng chúng nó.
Mấy con dơi phía sau lợi dụng thời gian đánh lén sau lưng, Hạ Quân tiến đến phía trước một khoảng, chân đạp vào một vũng bùn lầy lội.

Gã thấy Trương Hách đi ngang qua mình liền kéo lấy quần Trương Hách, “Không bằng mày đưa tao theo với, tao đi cùng với mày, chứ nhìn những thứ đồ chơi gớm ghiếc này tao chịu không nổi!”
Trương Hách chỉ cụp mắt liếc gã một cái sau đó không nói lời nào đi vào bên trong.

Hạ Quân vội vàng bò lên, chạy theo sau Trương Hách.

Phía sau còn có vài con dơi liều mạng đuổi theo, Hạ Quân thở không ra hơi, nhìn thằng ranh phía trước không hề nhúc nhích thì chỉ muốn đẩy một phát cho hắn ngã!
“Đệt mợ!” Hạ Quân né sang một bên, một con dơi nhỏ nhảy lên người gã, hung hăng cắn chặt quần áo của gã không tha.

Lại cũng không biết vì nguyên nhân gì, lúc mà mấy con dơi vừa cắn được vào cái áo choàng gã đang khoác thì vùng vẫy được mấy cái rồi lăn ra đất luôn.
Hạ Quân nhìn cái áo choàng trên người, sau đó lấy tay sờ sờ chất liệu của cái áo.
“Chít chít chít chít chi!” Lại có mấy con dơi khác hung hăng nhào lên người Hạ Quân, rồi cũng giống như những con trước đó, đều chết trên cái áo choàng trong nháy mắt.

Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, vào lúc mà gã còn chưa phản ứng lại kịp, một con dơi lươn lẹo đột nhiên lao vút vào mặt gã, Hạ Quân giơ tay lên chặn lại: “Cái đcm! Mẹ nhà mày con điên này!”
Quăng con dơi buồn nôn kia xuống đất, Hạ Quân cong mông lên đuổi theo Trương Hách.


Đến khi chạy đến bên cạnh Trương Hách, gã chỉ chỉ vào cái áo choàng hỏi thăm: “Thì ra món đồ này là một bảo vật nha, chả trách lúc tao xé nó ra thái độ của mày lại như muốn ăn tươi nuốt sống tao luôn vậy.”
Trương Hách không nói gì, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú ở phía trước, tản ra ánh sáng màu U Lục, âm trầm.
Hạ Quân thức thời ngậm miệng lại, trầm mặc đi ở bên cạnh Trương Hách.
Con đường phía trước rất sâu, tựa như không thấy đáy, chỉ có thể nhìn thấy những khối màu đen tỏa ra từ nơi sâu nhất của cửa động.

Tay trái của Hạ Quân nắm chặt con dao, trong đầu suy nghĩ, nếu như có thể vác theo ít bom đến đây thì tốt biết bao, trực tiếp vứt vào cho nổ đoàng một phát, chẳng cần phiền toái như thế này.
Vào lúc này “Ầm ầm!” một tiếng, một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, chấn động khiến toàn bộ động đều lắc lư.
“Đệt! Nói cái gì có cái đó!” Hạ Quân nép vào vách tường, tiếng vang kia tựa như muốn phá vỡ màng nhĩ của gã, trong tai ong ong một mảnh, đầu gã có chút choáng váng.
Mà Trương Hách lại đứng ở giữa đường đi, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước.

Từ góc độ của Hạ Quân nhìn đến, chỉ có thể nhìn thấy khí tức nghiêm túc tản ra mùi nguy hiểm cùng gò má của hắn.

Hạ Quân nhìn đến hoảng hốt, thế này là có chuyện gì rồi? Lại là cái bộ dạng này, hung ác, lạnh băng, không có bất kì cảm xúc nào nhìn chằm chằm ngươi, muốn đẩy ngươi vào chỗ chết.
“Đừng có trốn trốn tránh tránh nữa, lăn ra đây đi! Phế vật!” Trương Hách lạnh lùng nói, cây roi trong tay cũng rục rịch ngóc đầu dậy, uốn éo thân trên không trung, sau đó quấn quanh cổ tay Trương Hách, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
“Ha ha…” Một tiếng cười quái dị sắc bén từ bên trong động truyền ra, một bóng đen xuất hiện ở nơi sâu xa nhất phía cửa động.

Cái thân ảnh kia cực gầy, sau lưng tựa như mọc ra một khối gì đó, từ từ đi tới, chậm rãi từng bước tiến lên phía trước.
Trương Hách nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: “Quả nhiên là một thứ xấu xí làm người ta ghê tởm, cần gì phải giả vờ giả vịt, trốn ở trong động không ra nữa.

Thật đáng xấu hổ, hả?”
“Ngươi mới là một con quái vật xấu xí!” Âm thanh sắc bén của cái kia vang lên, cơ thể nó dường như cũng run lên cầm cập, tựa như đã bị kích thích rất lớn.


Nó “vèo” một tiếng bay tới bên này.

Đến lúc này Hạ Quân mới thấy rõ chân thân của nó.

Đây là cơ thể của một con người, khuôn mặt trắng bệch, con mắt đỏ ngầu, trên mặt đầy những nếp nhăn như một lão già.

Sau lưng nó mọc ra đôi cánh dơi rất lớn, từ trên vai kéo dài xuống tận chân.
Quả nhiên là một con quái vật.

Hạ Quân nghĩ thầm.
“Vậy ngươi liền đi chết đi.” Trương Hách giương khóe miệng lên, trong mắt đều là trào phúng, roi trên tay tấn mãnh vung về con dơi người kia.
“Rốt cuộc là ai chết còn không biết đây, ha ha…” Con dơi người nở nụ cười, cánh trên lưng mở ra, nhạy bén tránh được một đòn của Trương Hách.
Trương Hách hừ lạnh một tiếng, roi liền vung về hướng con dơi người đánh tới.
Con dơi người kia có chút lay động, móng vuốt dài và mảnh chộp lấy đỉnh hang, cánh tay kéo dài thòng thõng nắm lấy một con dơi rồi nhanh chóng nhét vào mồm nhai nuốt.

Sau đó nó thỏa mãn hít một hơi, khóe miệng vẫn còn lông cùng máu dơi dính lại, mà trên mặt nó cũng từ từ biến hóa.

Gương mặt đó biến thành một gương mặt trẻ tuổi, là một người nam tử trưởng thành.
Sau đó nó hung hăng lao về phía Trương Hách.

Cơ thể Trương Hách lóe lên, đứng tránh sang một bên, sau đó quất một roi đến chỗ con dơi người đó, móng vuốt con dơi người vẫn giữ chặt lấy đỉnh hang, sau đó nó co rụt hai chân lại, cây roi chỉ có thể lướt qua dưới chân nó mà chưa chạm được tới.
Mặt nó trở nên hung hăng, nổi giận gầm lên một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh quyết tâm xông đến chỗ Trương Hách.

Trương Hách không hề động đậy, trên mặt mang theo nụ cười, mắt không chớp lấy một cái nhìn con dơi người đang vọt tới.
“Con mẹ nó mày mau trốn đi chứ!” Tim Hạ Quân cũng muốn nhảy lên cuống họng đến nơi rồi, nắm lấy con dao trên tay định sẽ đâm chết con dơi người đang bay tới.


Nhưng gã lại không ngờ được con dơi người kia bay qua rồi đột nhiên quay người lại, bay vào bên trọng động, sau đó biến mất ở nơi sâu nhất phía trong hang, lưu lại một tiếng: “Chờ ta bù lại tinh lực rồi sẽ tới tìm các ngươi tính sổ!”
Trương Hách quất roi vào vách tường, đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm bên trong động, sau mấy phút hắn quay người lại, nhìn Hạ Quân trầm mặt: “Ngươi cmn nhiều chuyện vậy!”
Nếu như không phải vì cái hành động kia của Hạ Quân, con quái vật kia có lễ đã chạy về phía này, sau đó hắn có thể bắt lấy nó dễ như ăn cháo.

Nhưng mà bây giờ… Trương Hách trừng Hạ Quân, sau đó vẩy tay áo, nhanh chân đi tới chỗ Hạ Quân.
Hạ Quân cũng không nghĩ tới chính mình sẽ tạo ra một lỗ hổng lớn như vậy, cười khan gãi đầu một cái: “Cái này, tao cũng không thể đọc được suy nghĩ của mày, ai biết mày muốn làm gì.

Mày thử nghĩ mà xem, nếu như con quái vật kia thực hiện được kế hoạch thì sao? Mày sẽ làm gì chứ, nói đi?”
Trương Hách dừng bước trước mặt Hạ Quân, ở trên cao nhìn xuống gã, sau đó nheo mắt lại, khóe miệng mang vẻ câu dẫn.

Một tay hắn sờ eo Hạ Quân, thuận tay trượt vào trong quần áo của gã, véo một cái vào eo Hạ Quân, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Ngươi là đang lo lắng cho ta sao? Hả?”
“Cái gì?” Hạ Quân có chút giật mình, tốc độ trở mặt này…
Còn không đợi Hạ Quân trả lời, Trương Hách mạnh mẽ cúi thấp đầu đưa mặt lại gần, cắn khóe miệng Hạ Quân, hai tay không an phận nắn bóp trên người Hạ Quân.
Hạ Quân vung tới một quyền, rơi trên lồng ngực rắn chắc của Trương Hách: “Con mẹ nó có cái cc! Ừ đúng rồi ông đây lo lắng cho mày, lo lắng lỡ như mày đi đời cmn mất thì ông đây chắc cũnh đéo sống được bao lâu nữa thôi.”
Trương Hách hứng chịu cú đấm này, nghe được lời này của Hạ Quân sắc mắt cũng không biến hóa gì.

Hắn lại lần tới, ôm Hạ Quân vào lồng ngực, gặm cắn cần cổ của gã thấp giọng: “Chúng ta làm tí đi…”
Đầu óc Hạ Quân có chút mê mang bế tắc, nam tử chính là không chịu nổi mê hoặc.

Hạ Quân không thể phủ nhận hiện tại cơ thể mình có chút cảm giác, đặc biệt khi đứng trước một gương mặt đẹp đẽ nhường này.
Thấy lần này Hạ Quân không phản kháng, nụ cười trên khóe miệng Trương Hách càng sâu hơn, hắn mở vạt áo của Hạ Quân ra, cơ thể ép chặt trên người Hạ Quân, cái quần xì của Hạ Quân cũng bị ném viu đi.
Hạ Quân choáng váng một trận, cơ thể cũng có chút nhũn ra, đợi đến khi dưới thân bị một vật cứng đè lên mới phát giác được có gì đó không ổn, gã mở mắt ra liền thấy được đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục của Trương Hách, toàn bộ cơ thể của mình thì đã bị nâng lên.
Trương Hách để hai chân của Hạ Quân khoát trên eo mình, dùng áo choàng của Hạ Quân bọc dưới thân hai người lại, một đường tìm đến phía sau của Hạ Quân, dự định tiến quân thần tốc.
Mà vào lúc cái kia của Trương Hách mới vào được chút đỉnh bên trong cơ thể Hạ Quân, hai người liền nghe thấy một tiếng la không đúng lúc chút nào: “Đại ca.”
Trương Hách thẳng lưng tiến sâu vào bên trong, Hạ Quân cau mày nắm chặt cánh tay của Trương Hách, dưới thân hai người chặt chẽ đón nhận, vẫn duy trì tư thế cứng ngắc.
Lúc đó trong đầu Hạ Quân chỉ có một chữ FUCK! to tướng chứ chẳng nghĩ gì nổi nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK