“Súc sinh! Trốn đi đâu!”
“Á à, còn muốn trốn? Hôm nay ta phải trói nghiệt súc nhà ngươi lại!”
Lúc Hạ Quân choáng váng tỉnh dậy, trời đã tối sầm.
Gã mở đèn xe nhìn về phía trước, mơ hồ chỉ thấy một cái bóng vàng đang cầm thứ gì đó mắng chửi.
Hạ Quân bực bội, con mẹ nó chứ muốn ngủ một giấc cũng không được.
Lái xe qua một chút, nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một con hồ ly đứng bên cây.
Hạ Quân quay cửa sổ xe xuống, thò đầu ra: “Đêm hôm khuya khoắt, mày có bệnh à? Tự dưng kêu ầm lên làm cái gì?!”
Người đàn ông kia quay đầu lại, một tay ôm một con hồ ly nhỏ màu trắng, một tay cầm theo một cây kiếm gỗ.
Một mặt chính khí đi tới, nghiêm túc nhìn Hạ Quân, “Bần đạo cứu ngươi một mạng.”
“Cứu tao một mạng?” Hạ Quân nở nụ cười, người này ăn mặc quái dị, nói chuyện cũng quái dị, cử chỉ lại càng quái dị.
Tổng kết lại, người này chắc là bị thần kinh.
Chứ không người bình thường có ai đêm hôm khuya khoắt lại ôm kiếm gỗ chạy loay quanh trong rừng hoang?
Hạ Quân lúc này cũng không muốn giằng co nữa, quay xe tính đi.
Ai ngờ người đàn ông mặc hoàng bào kia lại ôm cửa xe đứng chặn trước xe.
Hạ Quân nổi giận, hạ cửa sổ xe lần nữa, mắng: “Cút ngay cho bố mày! Có tin ông đây cán qua người ngươi không!”
Người kia trầm mặc.
Cúi đầu nhìn hồ ly trong tay, sau đó chậm rãi bước lại gần, đến bên cạnh xe của Hạ Quân, mở cửa xe, đi vào ngồi.
“Bóng đêm đã sâu, bần đạo muốn mượn dùng xe của thí chủ một lát.
Khi sắc trời sáng ngời, bần đạo sẽ tự rời đi.” Cử chỉ người này khô khan, vẻ mặt nghiêm túc.
Bế con hồ ly đang rầm rì để xuống đùi, chỉnh vạt áo ngồi xuống bên cạnh ghế tài xế.
Trong phút chốc, Hạ Quân không kịp phản ứng, cái loại người vô liêm sỉ này đã ai gặp qua bao giờ chưa? Gặp chưa? Ông đây chắc chắn là chưa từng gặp!
“Ông đây không cần biết mày là ai, cho mày 30 giây, cút xuống!”
“Ấn đường của thí chủ đã thâm lại, mây đen bao phủ, khiến cho những thứ không sạch sẽ quấn lấy.”
“Quấn cái mả cha nhà mày! Cút khỏi xe cho bố mày!”
“Thứ đó cực kỳ lợi hại, thí chủ không ra khỏi cánh rừng này chính là do bị nghiệt súc kia phù phép.”
“Bố mày nhắc lại lần nữa…”
“Lâu như vậy còn chưa ra, nó nhất định sẽ tìm tới ngươi.”
“…Kia, sao tao phải tin mày!” Hạ Quân nghe đến đấy thì trong lòng cũng thấp thỏm, người này nói cũng đúng, có khi là gặp được cao nhân rồi.
Vị đạo sĩ kia xốc con hồ ly lên, lấy ra một tấm bùa trong túi vải, dán lên trán hồ ly, con hồ ly vặn vẹo mấy vòng, đột nhiên biến thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Hạ Quân không kịp chuẩn bị ngã lùi về sau! A! Đây là ma thuật à?!
“Đồ đạo sĩ thối tha, hèn hạ này! Mau thả lão nương ra! Lão nương muốn giết ngươi! Cái thứ đạo sĩ thối tha, vô liêm sỉ này!”
Cô gái kia vừa mở miệng đã nhào lên người đạo sĩ.
Đạo sĩ bình tĩnh, ngồi một chỗ, dùng một đoạn bùa gán lên người cô ta.
Sau đó mặt không nhìn Hạ Quân: “Diêu Ngân Tử.”
“Ông đòi tiền tôi làm cái quái gì!”
Hạ Quân tỉnh táo lại, thấy vị đạo sĩ kia vừa mở mồm đã đòi bạc, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Không lẽ đây là loại thần lừa đảo chuyên đi lừa tiền à?
Vị đạo sĩ cũng tối sầm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Tên.”
“Đệt! Nói cho rõ hộ cái, bớt bớt cái kiểu tỏ vẻ nho nhã đi.” Hạ Quân nhìn về phía thiếu nữ trên đùi Diêu Ngân Tử, không xác định mà hỏi một tiếng: “Cái này… Đây là yêu quái?”
“Bah! Cả nhà người mới là yêu quái! Lão nương là tiên! Là đại tiên!” Người thiếu nữ kia vừa nghe thấy lời này của Hạ Quân lập tức nổi dẫn, nhưng chưa gì đã bị đạo sĩ ngăn lại, không cử động nổi.
Diêu Ngân Tử nói: “Trăm năm yêu nghiệt, hoành hành trong nhân gia đã lâu.
Hôm nay phải thu phục nó.”
Đây là kiểu gì? Hạ Quân nhíu nhíu mày, chẳng nhẽ đạo sĩ nào cũng có cái điệu bộ này à?
“Lùi xe 100 mét sẽ có hai chỗ rẽ, bên trái có một vườn hoa bên đường, đi dọc con đường ấy là có thể rời khỏi cánh rừng này.”
Diêu Ngân Tử thản nhiên nói, sau đó nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào nữa.
Hạ Quân nửa tin nửa ngờ mà lùi xe, đúng như lời của đạo sĩ, lùi được 100 mét, quả nhiên có hai ngã rẽ.
Hạ Quân lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, bên trái có một vườn hoa hồng.
“Ha, thật kỳ lạ.
Ông đây lúc đi qua không thấy hai con đường này á.
Không ngờ ông cũng có bản lĩnh phết.” Hạ Quân khoát tay lên tay lái, quay đầu nhìn vị đạo sĩ kia.
Đạo sĩ kia có vẻ như ngủ say, không hé răng.
Con hồ ly kia chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Hạ Quân, Hạ Quân vừa nhìn, ái ôi, cô bé này thật xinh xắn.
Thầm nghĩ, đúng là hồ ly có khác, dáng dấp cũng phải là loại thưởng đẳng.
“Ta có đẹp không?” Cô bé kia bắt đầu thay đổi thái độ thô thiển, hai mắt chớp chớp, thanh âm nhu hòa.
“Đẹp.” Hạ Quân gật đầu.
“Vậy… ngươi gỡ giúp ta lá bùa này đi, nhân gia sẽ bảo đáp ngươi thật tốt…” Hai má hồ ly kiều diễm, lại còn phối hợp thẹn thùng, sợ là đàn ông nào nhìn thấy cũng mềm lòng.
Hạ Quân cũng không ngoại lệ, cái tâm hồn kia, nhìn thật mềm mại, sờ cái chắc cũng có thể nặn ra xuân thủy.
Hạ Quân lộ một nụ cười, nhìn cô ta, “Lấy thân báo đáp hm?”
“Ừm…” Hồ ly hạ mắt, âm thanh nhu nhu nhược nhược mà nói.
Hạ Quân nở nụ cười: “…Ông đây cũng không hiếm lạ gì của này, đàn bà kiểu gì ông cũng chơi rồi, nhóc chỉ là một con hồ ly, đòi câu dẫn ông đây á? Không có cửa đâu.”
“…”
Hạ Quân lộ ra một nụ cười lưu manh, đưa tay nặn nặn hai má hồ ly, “Còn non lắm.”
Con hồ ly nổi điên lên, đôi mắt tròn vo trợn lên như cái đèn lồng: “Lão nương phải giết ngươi! Giết chết tên biến thái nhà ngươi! Khốn kiếp! Bọn ngươi mau thả lão nương ra, việc đầu tiên lão nương làm là giết ngươi! Lão nương muốn ăn sống các ngươi!”
“Nói thêm câu nữa đi, nói thêm câu nữa là ông đây đè cô em ra đấy!” Hạ Quân giả bộ tức giận nhìn cô ta, khối sẹo trên mặt lộ ra vẻ ác bá.
Con hồ ly nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Hạ Quân, vừa nghĩ đến hiện tại không có năng lực đối kháng bọn họ.
Đành phải hung hăng cắn miệng, trợn mắt lên nhìn lão gã, như thể thật sự có ý nghĩ muốn ăn sống Hạ Quân.
Hạ Quân vui vẻ, đưa tay nặn cái má trơn mềm của đứa nhỏ này, tâm lý sảng khoái.
Chà chà, quả nhiên, hồ ly tinh thật xinh đẹp.
Xe đi được một nửa thì đột nhiên dừng lại, Hạ Quân kiểm tra, hóa ra là hết xăng.
Lần này nguy rồi.
“Này! Người anh em! Dậy đi!”
Hạ Quân lắc lắc Diêu Ngân Tử.
Diêu Ngân Tử mở mắt ra, khiến cho hồ ly biến lại nguyên hình, ngửa đầu nhìn ra cửa sổ.
“Nửa canh giờ nữa mà chưa ra khỏi thôn, tất sẽ có ác quỷ xuất hiện.”
Hạ Quân vừa nghe thấy những lời này, khiếp sợ hoảng loạn.
“Ai, không phải, tôi nói đây là nơi nào, sao lại có thể nhiều ma quỷ như vậy.”
Diêu Ngân Tử mở mắt ra liếc hắn, không nói gì, lại nhắm mặt tựa lưng vào ghế ngồi.
Hạ Quân cuống lên, “Mày phải giúp ông đi, mày là đạo sĩ mày không sợ, nhưng tao là ngươi sống á! Người sống sờ sờ ra á!”
“Còn nửa canh giờ.” Diêu Ngân tử lạnh nhạt nói.
“Nửa giờ cái con mẹ mày à! Nghĩ biện pháp cho ông đi! Bố mà không thoát khỏi cái thôn này là bố giết mày!” Hạ Quân kéo đạo bào của Diêu Ngân Tử, dùng khuôn mặt hung ác mà đe dọa.
Diêu Ngân Tử không nhanh không chậm đẩy tay Hạ Quân ra, thò tay sờ mó lồng ngực con hồ ly.
“50 ngàn.”
“Cái gì!?”
“50 ngàn, phí để ngươi rời khỏi thôn an toàn.”
Danh Sách Chương: