“Vậy giờ ngươi muốn như thế nào? Giết gã?”
“Không.
Không thể giết gã ta.
Chúng ta cần phải đi ra ngoài.”
Trương Hách chống một tay lên bàn, trên miệng nở một nụ cười khó hiểu, “Không chỉ là đi ra ngoài, còn phải tìm được người năm đó đã phá hủy toàn bộ cái thôn này.”
Nghe được những lời này, tay cầm kiếm của Diêu Ngân Tử bạo phát đến nổi gân xanh, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng là một trong những người hủy thôn đấy.”
“Ồ?” Trương Hách sờ sờ cằm, vô tội nâng hai chân lên, “Đều là loài người ngu ngốc, sống hay chết thì có quan hệ gì.”
Diêu Ngân Tử vô cảm nhìn Trương Hách.
Trương Hách nở nụ cười, “Đừng dùng loại ánh mắt đấy nhìn ta, ngươi muốn giết ta, mười năm trước cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Thế nhưng…” Hắn hơi nhướng mi khinh thường nói: “Không ai có thể lấy mạng Gia đâu.”
“Ngươi đừng quên, còn một người có thể.” Diêu Ngân Tử đáp lại thái độ khinh thường của hắn.
“Người đó không thể.”
“Nhưng người đó có thể hạn chế quyền di chuyển của ngươi chỉ trong cái thôn này, ngươi dù có mạnh đến đâu thì cũng không thoát ra được.”
Mặt Trương Hách tối sầm xuống, híp mắt lại.
Diêu Ngân Tử đưa tay đặt lên thanh kiếm gỗ đào: “Người đó sẽ tới, nhất định sẽ tới giết ngươi sau đó sẽ được trường sinh bất lão.”
“Gia hiện tại có thể thử giết ngươi một lần, làm ngươi hồn phi phách tán.” Trương Hách trầm mặt nhìn người đối diện.
Diêu Ngân Tử đứng lên, thản nhiên nói: “Đây là sự thực, người đó có thể sống đến 300 năm, thời gian sắp tới, người đó nhất định sẽ đến.”
Thấy Trương Hách không nói gì, Diêu Ngân Tử nhìn về phía căn phòng bên cạnh: “Người này không thể để ở trong thôn quá lâu.
Ta có nghe ngóng thử, hắn là một con người bình thường, giữ lại trong thôn sẽ chỉ mang lại họa sát thân thôi.”
Trương Hách nở nụ cười, nhìn Diêu Ngân Tử với ánh mắt u ám: “Vậy ngươi cảm thấy nên xử lý hắn ta như thế nào?”
“Hoặc là đưa hắn đi ra ngoài, hoặc là để hắn chết đi.”
Trương Hách nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, nhướng mi, khịt mũi nói với Diêu Ngân Tử: “Đạo sĩ này thật cũng chẳng ra sao nha…Chậc chậc, máu lạnh như nhau cả thôi.”
Diêu Ngân Tử mặt không cảm xúc đứng dậy rời đi, y đi tới cửa liền quay người lại nói: “Chúng ta đều đã nắm chắc thân thể này.
Ngày hành động đã định là vào đêm mai.”
Trương Hách liếc mắt một cái, khuôn mặt hắn ẩn khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm, “Ngươi muốn gì?”
Diêu Ngân Tử dừng lại, quay lưng về phía Trương Hách, nhưng không lên tiếng.
“Ngươi biết bí mật kia.” Đây là một câu khẳng định, Trương Hách giật giật khóe miệng.
Diêu Ngân Tử nhấc chân rời đi.
Trương Hách ngồi trên ghế đẩu cúi đầu thật thấp.
Hồi lâu mới ngẩng lên, trong mắt lan đầy ánh xanh, từ khóe mắt tản ra, trên da cũng hiện lên màu xanh biếc của lá cây, cười một cách quỷ dị đầy tà khí: “Có thể ngươi mãi mãi sẽ không tìm ra được đâu.”
Trời trở sáng.
Hạ Quân ngồi dậy khỏi giường, thằng nhãi bên cạnh còn đang ngủ rất ngon lành, một chân gác lên chân gã.
Hạ Quân cong môi, đưa tay lên sờ vào vết sẹo trên cổ rồi lại nhìn vào lòng bàn tay.
Cuộn tay lại thành nắm đấm, quay đầu nhìn về phía Trương Hách đang ngủ say, Hạ Quân lại thả tay xuống.
Hạ lão đại muốn đánh hắn, điều này quả không sai.
Hạ lão đại lại không muốn đánh hắn, này cũng không sai.
Lão đại này là không đành lòng à? Đúng không? Gã làm đại ca thế này à, bị cuồng tra tấn hay gì?
Lúc này mà không đánh thì còn đợi lúc nào? Hạ Quân rón ra rón rén nhảy xuống giường, hướng mắt về chiếc ghế gỗ duy nhất ở trong phòng, cầm lên rồi áng chừng thử trọng lượng của nó.
Rắn chắc, nặng, chắc chắn có lực sát thương.
Hạ Quân đi tới bên giường, giơ tay lên, ôm ghế đến căng cả cơ tay.
Chẳng có điều gì bất ngờ xảy ra, Trương đại gia không tỉnh giấc một cách thần kỳ.
Hạ Quân quả quyết nện ghế vào đầu hắn.
Trương Hách lúc này mở mắt ra, Hạ Quân không cho hắn cơ hội phản kháng, liều mạng ném ghế vào đầu Trương Hách, ném đến mức đầu Trương Hách chảy máu.
Hạ Quân vứt cái ghế đẩu chạy ra ngoài cửa.
Mẹ! Cuối cùng cũng hả giận rồi! Các bạn nhất định muốn biết vì sao Hạ lão đại lại dám bất chấp nguy hiểm tính mạng lao vào đánh Trương đại gia của chúng ta.
Đại ca nhà chúng ta đã nuốt giận giả vờ ở cùng Trương đại gia tỉ mỉ quan sát ba ngày, phát hiện ra thằng quỷ này vào lúc sáng sớm là thả lỏng thoải mái nhất, huống chi bên ngoài thì nó vẫn là một cơ thể người sống, làm sao nó có thể không biết đau cho được?
Hạ lão đại ra tay nhanh chóng rồi vui vẻ chạy ra ngoài, chạy rất nhanh, nhưng quên không để ý đến Trương đại gia ở phía sau.
Cho nên đại ca không hề nhìn thấy sắc mặt âm trầm cùng với đôi mắt tỉnh táo thậm chí có phần u ám của Trương đại gia.
Nếu Hạ lão đại mà nhìn thấy cảnh này, với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong thế giới ngầm, thì sẽ biết cái ánh nhìn này là đại diện cho hai chữ: Âm mưu.
Hạ Quân không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình đang ở nơi nào, gã chỉ là không suy nghĩ chạy một đường từ trong nhà ra mà thôi.
Lúc này nhìn thấy ruộng đồng bát ngát bao la bao quanh gã.
Hạ lão đại chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
Thời tiết hơi u ám, có vẻ là sắp mưa.
Hạ Quân cũng không quản được nhiều như vậy, nằm xuống bãi cỏ dưới chân thở hồng hộc.
Hạ lão đại của chúng ta thực sự cảm thấy như được trở về nhà.
Nhắm mắt lại nhớ lại cái quá khứ bi thương, quá khứ của Hạ lão đại tuyệt đối là có thể khiến mọi người thương cảm nha.
Vận mệnh nhấp nhô, người phụ nữ mình yêu thì bị kẻ thù giết hại, mình thì bị anh em tính kế, bây giờ thì lại ở cái nơi chẳng thể trốn đi.
Nhưng Hạ lão đại không một chút bi thương, gã đang cảm thấy phẫn nộ.
Tất cả mọi thứ là do tên súc sinh Trương Thừa kia bày ra để hại gã.
Tìm một nơi để cho gã thoát thân ư? Tin nổi không?
Hạ Quân mở mắt ra, ánh mắt ngược lại lại có vẻ bình thản.
Gã bò dậy vỗ vỗ bùn đất trên người, lòng người dễ thay đổi, gã lăn lộn làm xã hội đen nhiều năm như vậy rồi, có dạng người nào mà gã chưa từng thấy qua cơ chứ.
Hạ Quân cũng coi như đã nghĩ thoáng rồi, bất quá quyết tâm muốn giết Trương Thừa của gã thì không thay đổi.
Không đi giết thằng nhãi ấy, chẳng nhẽ chờ nó tới giết mình? Gã căn bản cũng không quá tin tưởng rằng Trương Thừa lại tốt bụng tha cho gã như vậy.
Nếu đã đoạt vị trí của gã, đã nắm quyền thế trong tay, một giây sau chắc chắn sẽ đích thân giải quyết Hạ Quân gã.
Gã mà tin thằng nhãi đó niệm tình cũ buông tha cho mình thì gã hẳn bị ngu rồi.
Chỉ là không có thời gian.
Hạ Quân đang nghĩ, thằng nhãi đó rốt cuộc muốn làm gì mà vẫn chưa giết chết mình? Nó đang có kế hoạch gì?
Hạ lão đại đi dọc theo bờ ruộng, rốt cuộc cũng đến nơi có mấy hộ gia đình.
Gã đi tới một ngôi nhà nhìn có vẻ tương đối giàu có, lau mồ hôi trên trán rồi hỏi người phụ nữ đang quét nhà: “Chị hai, có thể cho xin chén nước không?”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, ôn hòa cười nói: “A, được chứ.” Sau đó thả chổi xuống đi vào trong phòng, bước tới cửa liền ra hiệu với Hạ Quân: “Vị huynh đệ, mau vào ngồi đi.”
Hạ Quân cũng không khách khí nữa, đi theo người phụ nữ vào trong nhà, đến phòng khách lấy một cái ghế ngồi xuống.
Lúc này từ ngoài cổng có một bé trai chạy vào, nó mặc một bộ quần áo ngắn tay, toàn thân thế mà lại không mang cảm giác lôi thôi bẩn thỉu nên có của một đứa trẻ nông thôn, sạch sẽ gọn gàng, mắt to quay ra tìm mẹ sau khi nhìn thấy Hạ Quân.
“Ngươi là ai vậy? Mẹ ta đâu?”
Hạ Quân thấy đứa nhỏ này cũng khá ngoan ngoãn nên cười cười: “Chú là người qua đường muốn xin ngụm nước uống, mẹ nhóc đi pha trà rồi, nhóc tên gì?”
Nụ cười của Hạ Quân cũng chẳng tính là gì, thế mà lại khiến đứa trẻ sợ đến rơi nước mắt, há miệng khóc lớn khi nhìn thấy vết sẹo dài và đáng sợ của gã.
Người phụ nữ đang ở trong nhà nghe tiếng khóc vội vàng chạy ra, ôm lấy đầu đứa bé dẫn nó vào phòng.
Hạ Quân cứng người không biết nên phản ứng thế nào, ông đây trông khủng bố đến vậy sao!?
Khỏi phải nói, mặc dù Hạ Quân không tính là đẹp trai nhưng mà gã rất nam tính nha, biết bao cô gái vây quanh gã.
Vậy mà hôm nay lại dọa sợ một đứa trẻ con.
Người phụ nữ kia bưng trà tới, để lên bàn rồi cười áy náy: “Thật xin lỗi nha vị huynh đệ, ngươi đừng để bụng làm gì.
Thằng bé này nó nhát gan vậy đó, rất thích khóc.”
Hạ Quân xua xua tay: “Không sao, trẻ con đều như vậy.”
Nói xong cũng bưng một bát nước uống cạn, nước lạnh trong bát nhanh chóng đi vào bụng Hạ Quân.
Hạ lão đại vừa lòng, liền thở dài một hơi.
Cơ thể cũng phấn chấn trở lại, có hy vọng có thể ra khỏi cái thôn chết tiệt này a.
“Chị hai à, cho hỏi một chút, muốn rời thôn thì còn phải đi bao xa nữa vậy?”
“Ra khỏi thôn?” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Hạ Quân, sau đó dường như phát hiện mình có chút thất thố liền cúi đầu cười cười: “Vị huynh đệ à, đừng xem chỗ này hẻo lánh, thực ra thôn này rất lớn, từ chỗ này muốn ra khỏi thôn nói thể nào đi chăng nữa cũng phải mất hai đến ba ngày đấy.”
Danh Sách Chương: