Ý thức dần dần khôi phục, Hạ Quân thấy đầu mình đau như búa bổ, gã không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc tìm được đám người Trương Hách, cả người gã đột nhiên như muốn rơi xuống một cái vực sâu không đáy, mất đi ý thức.
Hạ Quân cau mày mở mắt, thấy mình đang đi về phía Trương Hách.
Hạ Quân xoa xoa đầu, Trương Hách ở phía trước mặt không thay đổi nhìn gã, Đại Hắc cũng vậy.
Tiếp đó, Hạ Quân mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng, vẻ mặt của mấy người bọn họ đều y hệt nhau, không biểu lộ bất cứ điều gì nhìn gã, như những pho tượng.
Hạ Quân dừng bước, vào lúc gã đang do dự có nên bước tới hay không, mấy người kia đột nhiên khôi phục lại như thường.
Tiểu hồ ly luôn luôn là đứa nói nhiều nhất, “Ha, tên lưu manh kia, đi đâu lêu lổng đếy?”
Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? Trong lòng Hạ Quân có chút buồn bực, lại nhìn kỹ bọn họ một lượt.
Trương Hách khoanh hai tay trước ngực híp cặp mắt như cáo nhìn gã, đứa nhỏ Đại Hắc kia thì mím môi không nói tiếng nào đứng ở một bên, trong ánh mắt còn ẩn chút tâm tình.
Hạ Quân an tâm, đến lúc này thì chắc là không sai nữa rồi.
Nhìn cánh cửa không tên không hiệu trước mặt, Hạ Quân nhíu nhíu mày, không có gợi ý nào, bên trong cánh cửa này ai biết sẽ là cái gì?
Mấy người Trương Hách từ lúc bắt đầu vẫn luôn trầm mặc, tựa như không muốn nói chuyện với Hạ Quân, Hạ Quân cũng buồn bực không biết lại chọc đến chỗ nào của vị đại gia này, sao lại làm mình làm mẩy với mình rồi.
“Gặp sao yên vậy.” Diêu Ngân Tử mở miệng nói chuyện, sau đó liếc mắt nhìn Đại Hắc rồi nhìn Hạ Quân.
Lúc nhìn về phía Hạ Quân, Diêu Ngân Tử dùng thanh kiếm gỗ đào chỉ chỉ vào gã, cuối cùng lạnh nhạt nói một câu: “Tự cầu phúc cho bản thân đi.”
“…” Hạ Quân quay đầu nhìn sau lưng, cuối cùng mơ mơ màng màng chỉ vào bản thân, “Mày là đang nói tao á?”
Diêu Ngân Tử không đáp lại, nhấc chân đi vào bên trong cánh cửa kia.
Hạ Quân còn có chút mông lung, tiều hồ ly xoa xoa cằm như đang suy nghĩ gì đó nhìn Hạ Quân, “Ta cũng cảm thấy ngươi có cái gì đó không đúng, từ khi thoát ra khỏi quỷ trấn ngươi liền trở nên kỳ kỳ quái quái.”
Tiểu hồ ly đến gần Hạ Quân dùng sức ngửi một cái, Hạ Quân vội vàng lùi ra xa vài bước, “Mày ngửi cái gì đấy, trên người ông đây ngoài mùi mồ hôi ra thì còn có thể có mùi gì nữa chứ.”
Tiểu hồ ly nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy có cái gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói ra được là sai ở chỗ nào.
Cuối cùng ả bỏ qua Hạ Quân, đuổi theo bước chân của Diêu Ngân Tử: “Áo bào vàng, áo bào vàng, ngươi biết có chuyện gì không? Ngươi mau nói cho ta nghe một chút thôi!”
“…” Khóe miệng của Hạ Quân giật một cái, ái chà, đã đặt biệt danh cho người ta rồi cơ đấy.
Hạ Quân quay đầu đi, bất thình lình đối diện với đôi mắt U lục, theo phản xạ có điều kiện tính vung cánh tay cầm dao lên đâm xuống, lại bị Trương Hách bắt được, Hạ Quân có chút tức giận, “Cái đcm mày không một tiếng động đứng đằng sau tao để làm cái gì?”
Trương Hách nghiêng đầu đánh giá Hạ Quân, một lát sau, hắn thả tay của Hạ Quân xuống.
Sau đó nói: “Phải đi phía sau ta, không được tách ra nửa chừng.”
Dứt lời hắn liền đi thẳng về phía trước, Hạ Quân đứng yên nhìn bóng lưng của hắn chưa vội tiến lên.
Đột nhiên hai chân của gã nặng trịch, không có cách nào di chuyển được.
Trương Hách ở đằng trước không nghe thấy tiếng gì chậm rãi xoay người lại nhìn gã, một giây kia toàn bộ cơ thể của Hạ Quân cứng đờ, gã cảm nhận được, trong một giây ấy, hắn không thở nổi mà tim cũng ngừng đập.
Trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Hạ Quân không thể nhúc nhích nổi, chỉ có đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm phía trước.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?” Đúng ngay lúc này, Hạ Quân đột nhiên bị đẩy một cái, Hạ Quân đột nhiên thức tỉnh, chỉ nhìn thấy đôi mắt to tướng của tiểu hồ ly phóng đại kề sát trước mặt, đồng tử của Hạ Quân bỗng nhiên thu nhỏ lại.
“Này, sợ đến váng đầu rồi ư? Ngươi thấy cái gì vậy? Có thể khiến cho ngươi sợ đến vậy?” Tiểu hồ ly vỗ vỗ mặt Hạ Quân, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân, ả cau mày tựa như có chút không vui, nói: “Ta cũng nhìn thấy…”
“Có một vài đoạn quá khứ không muốn nhìn thấy…” Tiểu hồ ly xoay đầu lại, “Cánh cửa này nhất định là khó xông vào.” Tiểu hồ ly hếch cằm cau mũi một cái, sau đó giả vờ thâm trầm thở dài.
Hạ Quân từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế như vậy, tiểu hồ ly cảm thấy Hạ Quân nhất định là bị sợ đến choáng váng đầu óc rồi, giơ tay vỗ bốp một cái vào gáy Hạ Quân, thì thầm nói: “Tên lưu manh, ngươi không phải thực sự bị váng đầu rồi chứ? Phốc, ha ha! Kém cỏi thật.
Làm ơn đấy, mấy thứ ngươi vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi, đều là chuyện đã qua cả rồi.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, quá khứ của ngươi là cái dạng gì? Lại có thể làm ngươi sợ đến vậy.”
Tiểu hồ ly ngồi xổm trước mặt Hạ Quân, trên đỉnh đầu của ả sau khi hóa thành hình người vẫn còn chừa lại hai cái tai hồ ly đung đưa.
Hạ Quân cứng ngắc giơ hai tay mình lên, gã sờ soạng mặt của mình, sau đó lại sờ sờ cơ thể của mình, trên mặt vẫn là vẻ sợ hãi không thôi, cuối cùng gã lắc đầu một cái: “Không có gì.”
“Ai nha, ngươi nói một chút đi chứ, quá khứ của ngươi trông như thế nào vậy? Đừng có hẹp hòi như thế mà!” Tiểu hồ ly lải nhải quấn lấy Hạ Quân.
Hạ Quân buồn bực phất phất tay: “Tránh sang một bên, tránh sang một bên.”
Nhìn thấy bên cạnh cũng có vài người đang ngồi, Trương Hách, Diêu Ngân Tử, Đại Hắc, bọn họ đều nhắm chặt hai mắt.
Hạ Quân mặt đầy cảnh giác nhìn tiểu hồ ly: “Bọn họ đang bị làm sao thế?”
Tiểu hồ ly giơ hai tay lên, nhún vai: “Đừng hỏi ta, ta chẳng biết gì đâu.
Ta cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện mình đang ở trong cái hang động lớn này rồi.”
Hạ Quân bán tín bán nghi nhìn tiểu hồ ly, tiểu hồ ly nổi điên, đứng ở trên cao nhìn xuống Hạ Quân rống to: “Ánh mắt đó của ngươi là ý gì vậy hả?! Lão nương lừa ngươi rồi à? Ngươi thực sự cho là lão nương hiếm lạ ngươi à? Muốn ăn ngươi sao? Lão nương không thèm nhá!”
Hạ Quân lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó hỏi: “Vậy tại sao lại xuất hiện tình huống như thế này?”
Nghe thấy Hạ Quân hỏi vấn đề này, biểu cảm của tiểu hồ ly ngay lập tức xụ xuống.
Ả “lạch cạch” một tiếng mài cặp móng vuốt của mình lên một hòn đá, hai mắt hướng nhìn lên trên, yếu ớt nói rằng: “Việc này nói ra rất dài dòng…”
“Nêu trọng điểm.” Hạ Quân nhức đầu nhìn con nhóc này.
“Ừm… Tâm ma.”
“Cái gì mà tâm ma?”
“Ma tính ở sâu tận đáy lòng ngươi, nó ở nơi sâu xa nhất, phủ đầy bụi bặm đã lâu, có khi ngay cả bản thân cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Nếu như một tâm ma thức tỉnh, vậy thì coi như xong đời.”
“Đáng sợ đến thế sao?”
“Đúng vậy, trong lòng mỗi người đều sẽ có một bóng ma.
Nếu như ta nghĩ không sai, bên trong cánh cửa này, có khả năng chính là tự đấu tranh với chính mình.” Tiểu hồ ly gật gật đầu, ả u buồn thở dài, sau đó nhún vai nhìn xuống đất.
“…” Hạ Quân nghe xong câu trả lời quỷ dị này lại nhìn thấy biểu cảm quỷ dị của tiểu hồ ly, tâm lý nhất thời tê cứng, do dự mấy lần rồi vẫn mở miệng: “Mày… cái tâm ma ở trong lòng mày là cái gì?”
Tiểu hồ ly xoay đầy lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Quân, sau đó quay đầu đi, ngửa đầu nhìn trời, tựa như đang nhớ lại những ký ức trước kia, “Tâm ma của ta là… ta đã từng trộm một thứ của loài người…”
“Trộm cái gì?”
“Một con gà.”
“…”
“Nhân loại kia là nam.”
“… Ân, tuy rằng mày miêu tả có chút quỷ dị, nhưng tao vẫn có thể nghe hiểu chút.”
“Sau đó, ta cứ trộm gà của hắn mãi, hắn cũng phát hiện ra ta, biết ta là trộm, nhưng lại không hề nói gì.
Khi đó ta cảm thấy, a, đây thực sự là một nam nhân hiền lành nhân hậu.”
Tiểu hồ ly dừng lại một hồi, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Sau đó ta vẫn cứ trộm rồi trộm, trộm cho đến lúc hắn chết mới thôi.”
“…” Hạ Quân nghe xong câu chuyện khá “thương tâm” này khóe miệng giật giật một cái, “Ừm… Mày nén bi thương.”
“Hắn là bị ta móc tim nên chết.”
“…!!” Trái tim Hạ Quân nảy lên một cái, gã đề phòng nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly xoay đầu lại nhìn gã, “Đấy, lại bày ra cái bộ dạng đó!”
“Này, quá khứ của ngươi trông như thế nào? Ngươi vừa mới thấy cái gì vậy?” Sau khi nói xong tiểu hồ ly lại khôi phục bộ dạng ti tiện không tim không phổi.
Hạ Quân không lên tiếng, xoay người xem tình hình của ba người kia.
Tiểu hồ ly không buông tha quấn lấy gã, “Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ đã khắc phục được.
Ngươi cũng nói cho ta biết đi, sau khi nói xong tâm ma của ngươi cũng sẽ biến mất.”
Hạ Quân bị làm phiền không nhịn được nữa, mới nói: “Còn có thể thế nào chứ, chém chém giết giết thôi.”
“Đó là cái dạng quá khứ gì? Có tàn nhẫn và đẫm máu không? Cho nên…”
“Thì là thời gian làm xã hội đen bị người ta đánh cho không ít, cuộc sống nghẹn khuất, đơn giản là bị chịu ấm ức từ những chuyện vặt vãnh lông gà lông tỏi.
Nói xong rồi đó, lăn sang một bên ngây ngốc tiếp đi.” Còn không đợi tiểu hồ ly kịp nói gì, Hạ Quân liền mở miệng chặn lời ả.
Tiểu hồ ly thức thời gật gật đầu, ngồi xổm ở một bên không nói gì.
Hạ Quân nhìn mặt Trương Hách, biểu tình trên mặt con hàng này dường như vô cùng bình tĩnh, Diêu Ngân Tử cũng vậy, không có gì khác thường, giống như đang ngủ vậy.
Mà Đại Hắc ở giữa lại không như vậy, lông mày nhíu chặt lại với nhau, dường như đang rất thống khổ, khi thì bi thương khi thì bình tĩnh.
Nhìn một lúc, Hạ Quân trầm mặc giơ tay ra giúp anh chàng lau mồ hôi trên trán.
Tiểu hồ ly ở bên cạnh tiến đến, “Đừng nhìn thường ngày hắn đối xử hờ hững đối với ngươi, nhưng mà hắn lại quan tâm ngươi hơn ai khác đấy.”
“…” Hạ Quân không có ý định tiếp lời, cùng con nhóc phá hoại này nói chuyện chỉ tổ càng nói càng đen, đến cuối cùng còn không biết con nhóc này có thể nghĩ ra được những câu chuyện hoang đường đến cỡ nào nữa.
Ba người kia vẫn không thấy tỉnh lại, Hạ Quân nhàm chán đi vòng vo trong sơn động vài vòng, phát hiện ra đây là một sơn động bị phong bế, không tìm được cửa ra.
Hạ Quân quay trở vào ngồi trên một tảng đá nghịch con dao trong tay, thỉnh thoảng lại theo dõi động tĩnh của mấy người kia.
Giằng co rất lâu, Hạ Quân cảm thấy được cơ thể như nhũn ra, có chút mệt mỏi.
Tiểu hồ ly ngồi ở bên cạnh hóa thành nguyên hình ngồi yên tại chỗ vờn vờn cái đuôi của mình không biết trời đâu đất đâu, một lát sau ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Hạ Quân, sợ hãi nên ba chân bốn cẳng xông đến bên người gã, “Tên lưu manh này! Ngươi cũng đừng có ngủ nha! Ta con mẹ nó lại quên nói cho ngươi biết, không thể ngủ, không thể ngủ ở đây, ngủ một giấc là ngươi cũng xong đời luôn!”
“Tỉnh lại đi!” Tiểu hồ ly gắng sức lay người Hạ Quân, cơ thể Hạ Quân theo nhịp đẩy của tiểu hồ ly, nhưng mí mắt cũng chẳng thể mở lên nổi.
“Mau chóng tỉnh, mau chóng tỉnh lại!” Tiểu hồ ly cào cào vài phát lên mặt Hạ Quân muốn đánh thức gã, gấp đến rối tinh rối mù.
“Xong…” Tiểu hồ ly ảo não nhìn Hạ Quân không chút phản ứng nào..
Danh Sách Chương: