Hạ Quân đi ra sau nhà, nhìn mấy hộ gia đình lân cận, gã rõ ràng có thể nhìn thấy mấy người đang làm việc ruộng đồng, Hạ Quân có chút thất thần.
Lúc mới đến đây còn không cảm thấy gì, hiện tại càng nhìn thì càng quỷ dị, nhớ tới những lời người phụ nữ kia nói, nơi này là quỷ thôn, nói là quỷ thôn, vậy dĩ nhiên sẽ chẳng có người.
Nếu vậy thì, bây giờ thứ gã đang nhìn thấy là quỷ? Nếu là quỷ thì cmn làm quỷ đi chứ, tại sao cả một quỷ thôn lại đều sinh hoạt giống như những người bình thường làm gì? Không phải rất kỳ lạ sao?
“Nơi này vốn được gọi là thôn Hạ Chương… Nhưng là… hiện giờ thì có thể gọi là quỷ thôn đi.
Đại đa số thôn dân đều quên rằng mình đã chết rồi, ban ngày họ đều sinh sống như người bình thường.
Trời vừa tối thì tất cả ký ức sẽ thức tỉnh.
Ai… Vinh ca a…”
Thanh âm của một người phụ nữ vang lên bên tai, giọng nói tựa như mang theo một sự bi thương dày đặc, cuối cùng tiếng thở dài đó càng ai oán.
Hạ Quân đột nhiên quay đầu lại, phía sau không một bóng người.
Tìm kiếm xung quanh một lần nữa, kết quả vẫn là giống như ban đầu.
“Ngươi đang làm gì?”
Một âm thanh đột ngột vang lên làm Hạ Quân sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thì thấy là thằng cháu Trương Hách, da gà da vịt trên người Hạ Quân đến giờ cũng không xuống được.
Mẹ nó thằng ranh này là thích giả thần giả quỷ, nói chuyện lúc nào cũng trầm trầm u ám, cmn mày nói chuyện cho nó cẩn thận vào được không?! Mặc dù trong lòng mắng hắn té tát, mặt ngoài Hạ Quân vẫn là quay mặt đi không phản ứng lại thằng oắt này.
Trương Hách khoanh hai tay trước ngực híp mắt nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân nghiêm mặt đi về phía sau hắn, Trương Hách bất thường không có gây khó dễ cho Hạ Quân.
Hắn nhìn phía xa, trong mắt không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười hứng thú.
Hạ Quân quay lại phòng không bao lâu lại chạy ra ngoài, gã hất hàm hỏi: “Mày dẫn tao đến chỗ này có mục đích gì?”
Trương Hách quay đầu lại nhìn gã, trên khóe miệng treo một nụ cười nhã nhặn.
Cái bộ dạng này khiến cho Hạ Quân há hốc mồm trong nháy mắt, dáng vẻ này, gương mặt này, tại sao gã lại thấy mặt thằng cháu trai này như đang phát sáng nhỉ? Gã lập tức lấy lại tinh thần, suýt chút nữa thì quên béng mất, thằng ranh này có phải là người đâu, không phải mọi người đều nói yêu quái rất thích dùng thủ đoạn mê hoặc lòng người này sao, thông thường kết cục của những người bị mê hoặc đều sẽ rất thảm.
Trương Hách dịch dần đến, cách Hạ Quân rất gần, hắn nói: “Ngươi tới đây, ta cho ngươi biết.”
Hạ Quân có chút do dự, cái bộ dạng này với câu nói không có tự xưng “Gia” kia… Thấy thế nào cũng đều có gì đó quái lạ, thế nhưng đại ca đang rất muốn biết câu trả lời do dự mãi cuối cùng vẫn là dịch đầu lại gần.
“Bốp!” Hắn vừa mới đến gần thì đã bị tát cho một cái điếng người, chấn động đến mức lỗ tai Hạ Quân đều ong ong.
Trương Hách nhếch mép cười lạnh, hắn nắm lấy cằm Hạ Quân, ngón tay chà chà râu ria lổn nhổn trên cằm gã, giọng nói của hắn như là giọng giữa hai người yêu nhau, nhẹ nhàng ôn nhu gảy nhẹ bên tai, khiến cho đầu óc con người ta lung lay: “Bởi vì gia cảm thấy ngươi thú vị, không mang về đây thì thực sự quá đáng tiếc.”
Hạ Quân bị chọc giận, nhưng mà gã cũng không có ngu ngốc mà đi cứng đối cứng với thằng oắt này.
Hai tay Hạ Quân nắm thành quyền, hung hăng ép ngón cái vào trong lòng bàn tay, đem sự phẫn nộ phát tiết trên người mình.
Đau đớn cuối cùng cũng gọi lý trí về, ngực Hạ Quân phập phồng lên xuống, gã cúi đầu xoay người quay trở lại phòng.
Thằng oắt con này! Sớm muộn gì ông đây cũng sẽ khử mày!
Việc không đi cùng Trương Hách của Hạ Quân cũng khiến cho Trương Hách có chút khó chịu, y nhìn theo hướng mà Hạ Quân rời đi, trong mắt đầy sự hung tàn.
Hạ Quân cảm thấy bây giờ hắn phải rộng lượng, không thể chấp nhặt với một một thằng thanh niên vô tri như vậy.
Không thể chuyện bé xé ra to, đúng không.
Được rồi, tuy rằng Hạ Quân cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề nhưng việc này vẫn không giúp cho hắn quên nhanh như vậy.
Không thì hắn có thể làm gì chứ? Nhịn đi.
Năm đó vào lúc ở thế giới ngầm cùng người khác liều sống liều chết có loại tức giận nào mà hắn chưa từng chịu qua chứ, nhưng mà, quay đầu lại những người kia không phải là từng người từng người đều quỳ gối xin tha dưới chân hắn, dáng vẻ thấp hèn đáng thương đó không phải đều chết ở trong chính tay hắn sao?
Thằng cháu Trương Hách này tính tình âm u khó chịu, không ai nhìn thấu.
Hắn mà mất hứng liền cho ngươi vào chỗ chết dằn vặt, hắn mà cao hứng thì cũng chẳng cho ngươi nửa điểm ngon ngọt.
Hạ Quân trở lại phòng, Đại Hắc đang thu dọn lại cái giường mà hắn ngủ.
Hạ Quân đi tới lôi một khẩu súng ra nhét vào trong túi, gã quyết định rồi, cứ ở trong phòng này đối mặt với thằng cháu kia sớm muộn rồi sẽ có ngày hắn bị tức chết, chi bằng ra ngoài giải sầu, đi lên ngọn núi gần đây bắt lấy vài con súc vật để giải hận.
Đại Hắc thấy thế liền dừng lại động tác tay, anh đứng bên cạnh Hạ Quân chuẩn bị nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Hạ Quân nhìn thấy hành động nói của anh chàng thì thấy có chút buồn cười, gã vỗ vỗ vai Đại Hắc: “Thằng nhóc ngốc này, không cần phải sốt sắng như vậy, buông lỏng một chút.
Đại ca đi ra ngoài săn hai con thỏ hoang mang về nướng ăn, nếu muốn đi thì đi cùng tao.”
Đại Hắc không nói gì.
Hạ Quân chân trước đi ra cửa chân sau anhliền theo tới.
Hai người lúc đi ngang qua người Trương Thừa, thằng đó chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Diêu Ngân Tử mở miệng: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Hạ Quân không đáp lại y, mang theo Đại Hắc muốn rời đi.
“Không được phép, tất cả đều không được phép ra ngoài.” Diêu Ngân Tử đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ.
Đại Hắc lập tức chắn trước người Hạ Quân, chĩa súng vào đầu Diêu Ngân Tử.
Diêu Ngân Tử ngước mắt lên và nhìn thứ trên đầu mình, cau mày rồi nhìn chằm chằm vào khẩu súng một cách thích thú, mắt nhìn thẳng vào khẩu súng này.
Mà cái bộ dáng ấy thì lại như một thằng ngốc đang trừng mắt vậy.
Hạ Quân cũng chẳng thấy thằng này tốt hơn chút nào, lập tức lạnh mắt trả lời: “Mày cho là bọn tao có thể chạy khỏi chúng mày chắc? Cái chỗ chết tiệt làm gì có chỗ nào để đi? Ông đây đi tìm đồ ăn.”
Diêu Ngân Tử vừa trừng cây súng kia vừa như đang suy tính gì đó, sau đó mở miệng nói: “Để lại vật này, trước khi trời tối hai người nhất định phải về.”
Hạ Quân ngược lại cũng khá là thoải mái, một hai khẩu súng này hắn cũng chẳng quan tâm.
Từ đâu đó móc ra một khẩu súng vứt lên người Diêu Ngân Tử.
Nào ngờ con hàng này vẫn không chịu thả người.
Hạ Quân đen mặt: “Mẹ nó chứ, mày nói mà không biết giữ lời à? Thân là đạo sĩ mà méo có đạo đức à? Trừng cái đầu mày á, trừng nữa coi chừng bị sét đánh!”
“Bần đạo muốn thứ này.” Diêu Ngân Tử nhìn khẩu súng trong tay Đại Hắc.
Hạ Quân thích thú, nhếch miệng nở nụ cười: “Cho mày cái đầu ấy! Có để bọn bố đi không đây!” Nói đùa, khẩu súng trong tay Đại Hắc đã bên hắn bao năm, ép Đại Hắc cho y khẩu súng kia còn khó hơn là đòi mạng gã.
Thế nhưng vừa dứt lời, Hạ Quân liền há hốc mồm, trơ mắt nhìn Đại Hắc đưa khẩu súng trong tay mình cho cái thằng đạo sĩ đần thối kia.
Hạ Quân không nói gì, súng này là của người ta, tự mình đem đi cho giờ chẳng nhẽ lại đi đòi lại à?
Cái chỗ chết tiệt này thực sự không thể ở lại một giây nào.
Hạ Quân vẫy tay ra hiệu cho tên đạo sĩ kia biến đi, còn mình và Đại Hắc thì mỗi người một ba lô bước ra ngoài.
Hạ Quân Đại Hắc mới vừa đi được không bao lâu, bóng dáng Trương Hách liền xuất hiện trong đại sảnh.
Mặt mày tên nhãi ranh Trương Hách này cực kỳ ảm đạm mà nhìn kẻ đang nghiêm túc nghịch khẩu súng trong tay kia.
“Con mẹ nó ngươi cho đám kia ra ngoài?!”
Trương Thừa vốn bị trói ở bên cạnh thấy vẻ mặt này của Trương Hách thì có sợ hãi mà thấp đầu xuống.
Diêu Ngân Tử nghe thấy âm thanh thì cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Trước lúc trời tối bọn họ sẽ bình an vô sự trở về.”
“Ngươi còn chưa có sự đồng thuận của gia.” Cả mặt Trương Hách đều đen kịt lại, Hạ Quân ra ngoài có chuyện hay không mắc mớ gì đến hắn? Mà mẹ nhà nó chứ, tại sao gã lại muốn cùng tên tiểu tử kia ra ngoài!? Tên nam tử này có phải là thấy mình đối xử với hắn quá tốt rồi không!? Dám làm càn như vậy?
Đại ca đang đi trên đường mà nghe được đoạn hội thoại này thì chắc cũng chảy máu não mà chết mất.
Mẹ nhà nó đây quả nhiên là một người không thể nói nổi mà!
Lúc đó Hạ Quân và Đại Hắc đã đi tới đường nhỏ.
“Đại Hắc, cảm ơn nhóc.”
Đại Hắc không có ngẩng đầu, vẫn nhìn thẳng mà đi về phía trước.”Có thể giúp đỡ đại ca là em mừng rồi.”
Hạ Quân thẳng thắn nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng, móc ra một khẩu súng ném cho Đại Hắc, “Đây là khẩu súng tốt ông lấy được lúc chưa bị thằng Trương Thừa phản bội.
Cũng là hàng hiếm đấy, bồi thường cái kia.
Cầm lấy đi!”
Đại Hắc đưa tay nhận súng, nói: “Cảm ơn đại ca.”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Đại ca coi chú là anh em, tất nhiên là chú sẽ có phần rồi.”
Hạ Quân còn đang bận rộn vui mừng, không phát hiện Đại Hắc vùi đầu nhìn khẩu súng trong tay, môi anh mím chặt, trong mắt lập lòe một thứ cảm xúc phức tạp.
Khi đi ngang qua nhà của người dân trong thôn, Hạ Quân bình tĩnh lạ thường, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, không hề vì biết trong những ngôi nhà này đều là quỷ mà hiện vẻ sợ hãi và cấm kỵ một người nên có.
Nếu thật sự nghĩ đại ca vô dụng như vậy thì mấy người nhầm rồi.
Một đại ca đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm sẽ vì cái loại chuyện này mà thấy sợ sệt bất an ư? Đại ca băng khác thì không biết như nào, nhưng Hạ Quân nhất định không phải.
Hạ Quân gã đang tìm kiếm một thứ.
Danh Sách Chương: