• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 19
Cô quỳ đến mức đầu gối mất cảm giác giác thì chuyện xấu xa trong màn mới ngừng lại. Vũ Hóa Điền mặt không cảm xúc vén màn lên đi ra, hắn nhìn lướt qua cô đang quỳ dưới đất, rồi mới nhẹ nhàng khép màn. Vũ Hóa Điền đi đến phía ngoài cạnh bình phong, trên kệ trong góc phòng đặt một chậu đồng. Vũ Hóa Điền cầm lấy bồ kết để ở bên, tỉ mỉ rửa tay. Dường như đã biết trước được thời gian, hai tiểu nha đầu rón rén đẩy cửa vào, trên tay mỗi người bưng một chậu nước sạch. Vũ Hóa Điền lại rửa lại hai lần mới thôi.
Vũ Hóa Điền đi vòng qua bên cạnh bình phong, thấp giọng nói với cô vẫn còn đang quỳ: “Ngây ra đó làm gì? Muốn quỳ ở đây cả đêm hả? Còn không mau đi!”
Nghe hắn nói vậy, cô vội vã đứng lên. Nhưng vì quỳ quá lâu, chân tê mất cảm giác nên vừa đứng dậy liền lảo đảo ngã sang bên. Trên chiếc kệ bên cạnh cô đặt một bình hoa để trang trí, không khéo làm sao lại bị cô va phải, lắc lư vài cái liền rơi khỏi kệ.
Ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Vũ Hóa Điền vốn cách cô mấy bước lại đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng đón được bình hoa, còn cô thì ngã oạch xuống đất. Vũ Hóa Điền tỉ mỉ kiểm tra bình hoa, thấy không sứt mẻ tẹo nào mới cẩn thận đặt nó về vị trí cũ, còn nói với cô đang nằm dưới đất: “Còn không mau đứng dậy?”
Cô ngã không đau, nhưng cảm giác buồn nôn lúc trước càng thêm mãnh liệt, suýt nữa đã nôn ra. Cô cuống quít đứng lên, gần như là tông cửa xông ra, lao tới gốc cây trong sân liền bắt đầu nôn. Buổi tối cô còn chưa ăn cơm, bởi vậy không nôn ra được gì ngoại trừ dịch dạ dày.
Vũ Hóa Điền bước ra cửa, nhìn lướt qua cô đứng dưới tàng cây nôn đến không biết trời đất gì, thái độ càng âm u. Hắn ra hiệu cho một gã thái giám đứng bên ngoài, tiểu thái giám này liền quay người đi, sau đó hắn mới tiếp tục mang theo một đám thái giám nghênh ngang rời đi.
Cô nôn xong, vịn cây đứng thẳng dậy thở dài một hơi, vừa quay đầu đã thấy một tiểu thái giám im lặng đứng ở bên cạnh, suýt nữa khiến cô sợ hết hồn. Tiểu thái giám kia cười tủm tỉm đưa một bình nước ấm mời cô súc miệng, cô nhìn hắn một cái, rồi mới nói: “Nước này… Không có độc chứ?”
Tiểu thái giám cười, đáp: “Phu nhân nói gì vậy, đây là Đốc chủ cố ý dặn nô tài đưa tới cho người.”
Nghe hắn gọi “Phu nhân” cô cũng đã đoán được là người trong phủ Vũ Hóa Điền rồi. Lúc này mới an tâm nhận lấy súc miệng. Xong đâu đó, tiểu thái giám lại nói với cô: “Xe ngựa của Đốc chủ đã chờ ở bên ngoài, mời phu nhân đi lối này.”
Cô thật sự là không muốn ngồi chung với Vũ Hóa Điền, liền hỏi: “Cái kiệu đưa ta đến đây đâu?”
“Người nói gì vậy, đó là người của cung Vạn quý phi, đương nhiên sẽ không đưa phu nhân về rồi. Phu nhân xin mời, đừng để Đốc chủ chờ lâu.” Tiểu thái giám nói xong liền đưa tay ra mời, dẫn cô tới thẳng thiên môn. Xe ngựa Vũ phủ quả nhiên chờ ở đó.
Bất đắc dĩ lên xe ngựa, thấy trong xe ngựa còn có một cái bàn nhỏ, liền tiện tay đặt bình nước còn một nửa lên bàn. Cô vừa ngồi vững, xe ngựa đã chậm rãi đi. Cô cúi đầu, dùng khóe mắt quan sát cấu tạo bên trong xe ngựa. Phía dưới bàn nhỏ còn có ngăn kéo, chỉ thấy Vũ Hóa Điền mở một ngăn kéo trong số đó ra, thật không ngờ bên trong lại là mấy món ăn vặt. Hắn dùng ngón tay cầm một quả mứt hoa quả cho vào trong miệng, sau đó thì không làm gì nữa.
Cô nuốt nước miếng, bởi vì lúc trước vừa nôn, cho nên trong cổ họng bây giờ vừa rát vừa đau. Cô hắng giọng một cái, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể ăn một chút được không?”
Vũ Hóa Điền hé nửa con mắt nhìn, không nói có thể cũng không nói không thể. Cô thấy hắn không giống như muốn bới lông tìm vết, liền tự động cúi người cầm mấy miếng mứt hoa quả đặt vào lòng bàn tay. Cô vừa đưa mứt hoa quả vào trong miệng liền nghe thấy Vũ Hóa Điền nói: “Tối nay…”
Hắn vừa mở lời, mứt hoa quả trong miệng cô liền nghẹn ở cổ họng không nuốt cũng không nhổ ra được. Trong lòng cô buồn khổ, thầm nghĩ: Người này sao lại không thức thời thế nhỉ? Hai người không ai nhắc tới việc này chẳng phải là xong sao? Chuyện xấu hổ như thế, nhất định phải nhắc lại sao? Cô dùng sức nuốt miếng mứt hoa quả, rồi mới nói: “Đại nhân ngài yên tâm, tối nay ta không nhìn thấy gì hết, thật đấy.”
Vũ Hóa Điền bỗng dưng mở mắt, tỏa sát khí, cô sợ tới mức run bắn lên, mứt hoa quả trong tay rơi xuống váy. Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới âm trầm nói: “Rất buồn nôn sao?”
Cô theo bản năng gật đầu, rồi mới chợt sững lại, lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Đại nhân ngài rất…” Nói tới đây liền kẹt, nghĩ mãi cũng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra được một câu: “Rất thuần khiết.” Nói xong, cô liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi cho rồi.
Vũ Hóa Điền bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn, cô liền ngã vào bên cạnh hắn. Eo đập vào thành xe, cô đau đến mức da đầu tê rần. Không đợi cô phản ứng, hắn đã đè cô xuống, khiến cô quỳ trong xe ngựa, nửa người trên dựa vào ghế.
“Ngài muốn làm gì!” Cô sợ hãi, bắt đầu giãy giụa.
Vũ Hóa Điền rút dây lưng của cô, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng trói lại. Cô chỉ có thể dùng nửa người trên dựa vào ghế ngồi để giữ thăng bằng. Vũ Hóa Điền lấy ra một chiếc khăn tay, vặn thành dây thừng, hắn bắt buộc cô há miệng, dùng khăn tay chặn ngang miệng cô, cuối cùng buộc thắt nút sau đầu kết. Lúc này ngoại trừ rên rỉ thì cô hoàn toàn không nói được gì nữa.
Vũ Hóa Điền ở phía sau cô lạnh lùng nói: “Cô biết những kẻ dám có vẻ mặt ấy trước mặt ta giờ thế nào không? Nghiền – xương – thành – tro.”
Vũ Hóa Điền xốc váy của cô lên, phát hiện bên trong không mặc quần dài. Hắn khinh thường hừ một tiếng, nói: “Mặt ngoài giả vờ ngây thơ, thực tế cũng chỉ phóng đãng như thế mà thôi. Phụ nữ chẳng phải đều giống nhau sao, dâm đãng.” Hắn cởi quần lót hiện đại của cô, cô sợ hãi khóc òa lên. Hình ảnh đêm tân hôn lại hiện lên trong đầu, dưới bụng quặn đau, cơ thể run lẩy bẩy.
Vũ Hóa Điền nhìn xung quanh, thuận tay cầm cái bình nhỏ cô đặt trên bàn, đâm miệng bình vào nơi đó của cô. Chất lỏng ấm áp chảy vào trong cơ thể, bụng cô liền căng đến khó chịu. Dòng nước chảy theo chân xuống sàn xe ngựa, lại theo vân gỗ lan rộng ra. Đến khi nửa bình nước đã chảy hết, Vũ Hóa Điền mới rút bình nước ra, đặt sang bên.
***
p.s: Ây da, công công, ngài thật thuần khiết =))))))) có mà mơ ý, tin người v~ =)))
-----------------------
Chương 20
Vũ Hóa Điền khép ba ngón tay lại, trực tiếp đưa vào chỗ kín của cô. Ngón tay hắn bởi vì quanh năm luyện kiếm cho nên hơi có vẻ thô ráp, lòng ngón tay ma sát tỉ mỉ sờ lần trong ‘hành lang’. Khi ngón tay hắn chạm vào một chỗ nào đó liền dừng lại, không ngừng ấn giữ xoay tròn. Có nước bôi trơn, hắn tiến vào cũng không khiến cô cảm thấy quá đau. Cảm giác này hoàn toàn giống nhau lần đầu tiên của cô, mềm mại ngoài ý muốn làm cô cảm thấy khủng hoảng.
Ngón tay Vũ Hóa Điền ở trong mật huyệt của cô không ngừng rút ra đâm vào, phát ra âm thanh dâm mỹ. Một loại cảm giác kỳ lạ từ phía dưới dâng lên, cô cố gắng chống lại cảm giác sung sướng ấy, cắn chặt khăn tay trong miệng, không để cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào. Thân thể cô dần dần từ run rẩy do sợ hãi biến thành run rẩy do hưng phấn, ngón chân cũng bất giác co lại. Cô dường như biết được sau đó sẽ là cái gì, có chút thấp thỏm chờ mong lại có một chút sợ hãi. Ý thức dần dần bay xa, phía dưới cứng đờ theo động tác đút vào của Vũ Hóa Điền mà dần thả lỏng.
Ngay vào giây phút quyết định Vũ Hóa Điền lại rút ngón tay ra, cô lập tức rơi từ đám mây xuống đáy cốc. Phía dưới vẫn khẽ mấp máy, không biết là dư vị hay là chờ mong. Mặc dù thân thể của cô vì thế mà cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng lại lặng lẽ thở dài một hơi, cũng may không cao trào trước mặt hắn, như vậy hắn cũng sẽ không nhìn thấy vẻ mặt đáng xấu hổ của cô.
Khăn tay của Vũ Hóa Điền đã dùng để bịt miệng cô, hắn nhìn ngón tay mình có chút chán ghét nhíu mày, rồi mới dùng váy của cô lau mạnh chất lỏng trên tay. Sau khi lau khô ngón tay, hắn cởi khăn tay bịt miệng cô, nhìn cô nằm sấp thở không ra hơi, nói: “Sao vậy, lần này thần y không nói nữa à? Không thấy buồn nôn nữa sao?”
Cô khó nhọc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, học giọng điệu của hắn hỏi ngược lại: “Sao lần này đại nhân không đeo bao tay nữa ? Không thấy bẩn nữa à?”
Vũ Hóa Điền nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn nhỏ trong xe ngựa, cái bàn lập tức đổ sập trước mặt cô. Mảnh gỗ vụn bắn tung tóe, cả cô và Vũ Hóa Điền đều không có thể tránh khỏi. Người bên ngoài xe ngựa giống như điếc hết, lặng lẽ làm chuyện của mình, không ai vén rèm lên quan tâm đến sống chết của cô.
Sau đó cô và Vũ Hóa Điền đều không nói gì, chỉ còn tiếng xe ngựa lăn bánh “lộc cộc”, tới tận khi xe ngựa dừng hẳn trước cửa nhà. Vũ Hóa Điền vén rèm lên, lập tức có một tiểu thái giám đi tới, quỳ trước xe. Vũ Hóa Điền giẫm lên lưng hắn xuống xe, nói: “Tuệ Dung, đỡ thần y xuống.”
Tố Tuệ Dung lên xe nhìn thấy bộ dáng của cô liền hít vào một hơi, cô ấy nhanh nhẹn cởi dây thừng trên tay cô, giúp cô sửa sang lại quần áo, rồi mới đỡ cô xuống xe. Cô được Tố Tuệ Dung dìu về phòng, chuyện đầu tiên chính là sai người múc nước rửa sạch cảm giác dinh dính phía dưới, cũng muốn rửa sạch loại cảm giác quái dị kia.
Tắm rửa xong, cô liền lên giường giả chết. Chẳng bao lâu sau, Tố Tuệ Dung liền bưng cơm canh đẩy cửa vào, nói: “Phu nhân, ăn một chút gì đi?”
“Không đói bụng.” Cô đáp.
Tố Tuệ Dung bày thức ăn lên bàn, nói thêm: “Ăn một chút đi? Buổi tối người cũng chưa ăn, nghe nói người còn… Nôn nữa.”
“Ta nói không ăn! Mang đi.” Cô không nhúc nhích.
Tố Tuệ Dung im lặng một lát lại nói: “Phu nhân… Đốc chủ mời người qua bên đó, nói là đến giờ dùng thuốc rồi.”
“Không muốn đi.” Cô kéo chăn trùm kín người.
Tố Tuệ Dung đi tới kéo chăn của cô, nói: “Phu nhân, bây giờ không phải lúc giận dỗi, nếu không Đốc chủ trách tội…”
“Bảo Thất Lang đi, hắn ngày ngày xem ta chế thuốc, nếu như không học được thì đúng là phế vật.” Cô bực tức nói.
“Phu nhân…” Tố Tuệ Dung còn muốn nói tiếp, đã bị cô bực bội ngắt lời: “Được rồi, phiền chết mất! Đi ra ngoài! Đừng để ta nói lần thứ hai.”
Tố Tuệ Dung thấy cô kiên quyết, chỉ có thể bất lực ra ngoài. Không lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô nổi giận: “Sao vậy, không phải đã nói để Thất Lang đi à, không được sao?”
“Nếu không muốn chế thuốc, vậy thì mau ngủ đi.” Giọng nói bình thản của Vũ Hóa Điền vang lên, giống như thể người trói cô trên xe ngựa vừa rồi không phải là hắn vậy. Cô sợ tới mức lăn từ trên giường xuống, may mà trên người quấn chăn nên không cảm thấy đau. Cô hoảng sợ nhìn Vũ Hóa Điền, chỉ thấy hắn bình tĩnh đi tới ngồi bên giường cô, từ trên cao nhìn xuống.
Cô đứng lên, nịnh nọt cười nói: “Đại nhân nói gì vậy, mới mấy giờ mà đã đi ngủ chứ? Ta sẽ đi chuẩn bị thuốc tắm cho ngài ngay đây, ta sang bên kia đợi ngài đại giá.”
Vũ Hóa Điền nhíu mày, nói: “Như thế rất tốt.”
Hắn vừa dứt lời, cô liền tông cửa bỏ chạy.
Buổi tối trước khi ngủ, Tố Tuệ Dung trải giường cho cô, sau đó nói với cô còn đang rửa mặt: “Phu nhân, từ ngày mai nô tỳ không thể tiếp tục hầu hạ phu nhân rồi. Ngày mai có nha đầu mới đến, nô tỳ đã gặp rồi, rất nhanh nhẹn.”
Cô hơi sững sờ, quay đầu lại hỏi: “Đại nhân phạt cô à? Là tại ta sao?”
“Không phải, là Đốc chủ có chuyện khác cần nô tỳ làm, chỉ sợ thời gian tới sẽ không được gặp phu nhân rồi.” Tố Tuệ Dung cúi đầu, trên mặt dường như có chút không muốn, không biết là phát ra từ nội tâm hay giả vờ. Người ở đây đều thành tinh, rất khó đoán được suy nghĩ thật trong lòng.
Cô đột nhiên trợn tròn mắt, lập tức đoán được việc Tố Tuệ Dung phải làm: tiến cung giả cung nữ mang thai. Nội dung phim bắt đầu rồi! Cô không nói gì, chỉ đi đến bên ghế, ngồi xuống. Thời gian qua cô sống quá an nhàn, còn chưa chuẩn bị gì, bắt đầu từ bây giờ phải bắt đầu suy nghĩ cho tương lai rồi. Cô nhìn Tố Tuệ Dung, đối với cô gái sớm chiều ở chung mấy tháng này cô cũng không biết nên nói cái gì. Cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nặn ra một câu: “Vậy… Cô phải cẩn thận nhé.” Cô vốn định nói: Chỉ cần cô còn một hơi, tới tìm ta sẽ không chết được đâu. Nhưng nghĩ kỹ lại lại sợ cô ấy cảm thấy cô rủa cô ấy, cho nên không nói nữa nữa.
Tố Tuệ Dung lại dặn dò cô vài câu, phần lớn đều là: “Không nên đối nghịch với Đốc chủ, kết quả người khổ vẫn là mình.” Nói như vậy, có một khoảnh khắc cô cảm thấy cô gái này thật lòng muốn tốt cho cô.
Sau khi cô ấy rời đi, cô nằm ở trên giường nhớ lại những chuyện xảy ra mấy tháng qua. Những nhân vật trong phim ảnh đã sớm biến thành người thật, tồn tại trong thế giới của cô. Vũ Hóa Điền rất đẹp nhưng rất khốn nạn; Tố Tuệ Dung dịu dàng như nước; Mã Tiến Lương trung thành vĩnh viễn không rời Vũ Hóa Điền; Đàm Lỗ Tử thường hay bị Vũ Hóa Điền phái ra ngoài làm việc; còn sư phụ võ thuật mới ra lò của bé củ cải là Kế Học Dũng đầu trọc. Những người ‘cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp’ này chẳng bao lâu nữa sẽ theo Vũ Hóa Điền tự tìm đường chết. Hiện giờ cô nên làm gì đây?
*** p.s: Vừa nhờn được 2 giây, công công nói 1 câu là tịt ngòi =v= đồng chí, chí khí của đồng chí đâu 凸ಠ益ಠ)凸
* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK