Chờ Vũ Hóa Điền tỉnh ngủ thì cô ngồi ở bên cạnh giường hắn cười tủm tỉm nói cho hắn biết lúc ngủ hắn ngáy như thế nào, nghiến răng như thế nào. Miêu tả cực kỳ chân thật, khiến mặt Vũ Hóa Điền đen như đáy nồi. Hắn trực tiếp mời cô tới chuồng ngựa ở mấy ngày. Bão cát vừa tan, khắp nơi đều là đất cát, cô còn lâu mới chịu tới chuồng ngủ, lấy cớ hắn bị thương cần chăm sóc ngang nhiên công khai tiếp tục ở lại phòng. Vũ Hóa Điền uống thuốc của cô hết ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, vật vờ qua ba ngày, cũng không có thời gian để ý tới cô.
Ba ngày sau Vũ Hóa Điền không chịu nằm trên giường nữa, mỗi ngày ăn mặc chỉnh tề triệu tập tâm phúc của hắn bày mưu tính kế, thương lượng âm mưu không thể để người khác biết. Nhân vật phản diện chính là như vậy, nếu như may mắn lật đổ được một nhân vật chính, thì nhất định phải tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Ngày thứ tư, Vũ Hóa Điền tuyên bố hôm sau lên đường hồi kinh. Cô kinh ngạc hỏi: “Nhanh thế à? Không phải nói cần nghỉ ngơi mấy ngày sao?”
“Bốn ngày còn chưa đủ sao?” Hắn hỏi ngược lại. Cô nghĩ cũng thấy đúng, Vũ Hóa Điền trong cung hầu hạ nương nương và Hoàng đế, xin nghỉ đi làm việc riêng quá lâu thực sự không tốt. Chẳng may vết thương nứt ra ấy hả? Ha ha, chính hắn không để ý, cô lo hộ hắn làm cái gì? Cô đã không muốn ở trong sa mạc rộng lớn này ăn cát từ lâu rồi, vui mừng dọn dẹp hành lý chuẩn bị về kinh.
Vũ Hóa Điền giục ngựa chạy như điên, đến khi tất cả vết thương trên người hắn đều rách ra mới tới bến thuyền. Sau khi lên thuyền chế độ đãi ngộ cuối cùng cũng quay về như lúc trước, cô có thể được nhìn thấy hoa quả rau dưa rồi. Hàng ngày, cô ngoại trừ thay thuốc cho Vũ Hóa Điền thì là ăn trái cây rau dưa, chẳng những ăn cô còn dùng dưa chuột để đắp mặt. Mỗi buổi tối trước khi ngủ phải đắp đầy dưa chuột lên mặt. Vũ Hóa Điền lần đầu tiên nhìn thấy cô mặt đầy dưa chuột đã suýt nữa đánh bay cô xuống nước. Nếu không nhờ tiểu thái giám bên cạnh lanh mồm lanh miệng hô một tiếng, thì cô cũng chỉ có thể đến hỏi Diêm Vương vì sao mình chết rồi. Từ sa mạc trở về cô chẳng những đen đi mà da trên mặt, trên tay đều trở nên thô ráp. Mà Vũ Hóa Điền ngoại trừ đen hơn một chút thì dường như không có gì thay đổi, làn da tốt đến mức khiến người ta đố kỵ.
Về phủ, người đầu tiên ra đón cô là Bé Củ Cải. Một thời gian không gặp, thằng nhóc này dường như đã cao lên không ít, vừa nhìn thấy cô đã nhào vào lòng cô, suýt nữa đẩy cô té ngã. Cô hỏi thằng bé có nhớ cô không, thế mà nó lại còn thẹn thùng. Bé Củ Cải không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó lại liến thoắng kể cho cô nghe chuyện lúc cô không ở phủ, nó đã học được cái gì. Theo tiên sinh luyện bao nhiêu chữ, đọc sách gì, theo Kế Học Dũng học một bộ quyền pháp. Nói xong, còn đánh cho cô xem một lần. Cô xoa đầu thằng bé khen nó thật thông minh, thật lợi hại, rồi mới hỏi nó trong thời gian cô không ở đây nó ăn thế nào, ngủ thế nào, có ăn nhiều rau uống nhiều nước không v…v…
Cả ngày hôm đó dù cô đi đâu Bé Củ Cải đều đi theo phía sau như cái đuôi nhỏ, vứt cũng không vứt được. Cô cười trêu thằng bé: “Chẳng lẽ sư phụ đi vệ sinh con cũng theo sao?”
Bé Củ Cải nghẹn đỏ mặt, cuối cùng lầm bầm: “Con ở bên ngoài chờ sư phụ…” Nói xong sau liền cúi đầu, khi ngẩng đầu lên thì đã nước mắt ròng ròng rồi. Thằng bé nghẹn ngào nói: “Sau này sư phụ đi đâu Tiểu La đều theo, sư phụ đừng bỏ lại Tiểu La một mình nữa.”
Cô nghe xong mũi nghèn nghẹn, không cầm được nước mắt. Thật tốt, cho dù đi đến đâu chỉ cần có người thực lòng nhớ đến cô là tốt rồi. Cô ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé, vỗ lưng nó nói: “Được, sư phụ sau này không bao giờ để Tiểu La lại một mình nữa. Ngoan, đừng khóc.” Ngoài miệng nói như thế, chính cô lại khóc trước. Bé Củ Cải thấy cô khóc, cũng nức nở theo, hai thầy trò cứ thế ôm nhau khóc trong phòng.
“Nam nhi không dễ rơi lệ, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa.” Vũ Hóa Điền còn chưa xuất hiện đã nghe thấy giọng, hắn bước vào liền đi thẳng đến ghế chính, ngồi xuống. Lập tức có người đưa khăn tay cho hắn rửa tay, rồi mới dâng trà. Hắn khẽ nhấp một ngụm, buông chén trà nhìn hai người.
Cô và Bé Củ Cải vội vàng tách ra, cô đứng dậy lau mặt lại sửa sang quần áo một chút. Bé Củ Cải dùng tay áo lau nước mắt, đi tới hành lễ nói: “Tiểu La bái kiến đại nhân.”
“Ừ.” Vũ Hóa Điền gật đầu, ra hiệu cho Bé Củ Cải đứng dậy đi đến bên cạnh hắn. Hỏi: “Mấy ngày nay đọc sách gì?”
“Luận Ngữ. Chương ‘Lý Nhân’.” Bé Củ Cải đáp.
Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, hỏi: “Cái gì là: Bần dữ tiện, thị nhân chi sở ố dã, bất dĩ kỳ đạo đắc chi, bất khứ dã?”
[Nghèo và thấp hèn, chẳng ai thích. Không dùng đạo nhân để thoát nghèo hèn thì không làm.]
Bé Củ Cải đáp: “Đúng là không ai muốn cuộc sống nghèo khó và thấp hèn, nhưng phải sử dụng phương pháp đúng đắn để thoát khỏi cuộc sống đó, nếu không thì không thể nào thực sự thoát ly nghèo khó và thấp hèn.” Lúc Bé Củ Cải trả lời, hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn khác với lúc kể cho cô nghe về cuộc sống hàng ngày.
Lúc này cô mới chợt nhận ra một vấn đề, thằng bé cần một người dạy nó cách làm người, một phụ thân. Nhưng điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Vũ Hóa Điền đã đảm nhiệm vai trò này. Cho dù có đập vỡ đầu, cô cũng sẽ không ngờ Vũ Hóa Điền lại kiểm tra bài tập của Bé Củ Cải. Cô cảm thấy người này toàn thân phát ra khí chất của nhân vật phản diện, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ‘cha hiền’.
“Rất tốt.” Vũ Hóa Điền rất hài lòng với câu trả lời của thằng bé, hắn hơi nhíu mày nói: “Vậy ngươi cho rằng phương pháp nào là đúng đắn?” Hỏi xong hắn lại nâng chén trà lên uống, có lẽ là đang cho Bé Củ Cải thời gian suy nghĩ.
Lúc này Bé Củ Cải đáp cực kỳ máy móc, có lẽ là tiên sinh dạy, nói tóm gọn là chăm chỉ học tập không ngừng cố gắng, tương lai thi đậu Trạng Nguyên làm vị quan tốt thanh liêm để đền đáp triều đình, đền đáp Hoàng đế. Thằng bé vừa nói xong, lại thấy Vũ Hóa Điền cười sâu xa, nói: “Ồ? Có đúng vậy không?”
Bé Củ Cải có chút khó hiểu, nhìn hắn, có lẽ là cũng không biết mình sai ở đâu. Chỉ nghe Vũ Hóa Điền nói: “Tiểu La trả lời không sai, chỉ là…” Hắn dừng một chút, khiến thằng bé cực kỳ tò mò, mới nói: “Lúc ngươi đền đáp triều đình nếu có một vị đại nhân quyền cao chức trọng nói với ngươi: ‘Không được, ngươi không thể làm như vậy.’ Nếu như ngươi không nghe hắn, tất cả những gì ngươi làm lúc trước sẽ trôi theo dòng nước, ngươi vẫn chỉ nghèo hèn. Vậy phải làm sao?”
“Vậy nghe theo vị đại nhân ấy?” Tiểu La không chắc chắn, đáp.
Vũ Hóa Điền lắc đầu nói: “Bất dĩ kỳ đạo đắc chi, bất khứ dã.” Bé Củ Cải lần này cũng không biết làm sao, ngước đôi mắt tròn xoe ngập nước nhìn hắn. Chỉ nghe Vũ Hóa Điền nói: “Làm quan phải nắm quyền lớn trong tay, muốn làm cái gì thì làm, không có ai quản được ngươi, cũng không dám quản ngươi.”
[Không do đạo lý mà được, thì không bỏ.]
Cô nghe xong tức giận muốn lật bàn, đây là vặn vẹo giá trị quan của thằng bé! Bé Củ Cải hiện giờ giống như một tờ giấy trắng, hắn nói gì sẽ nghe đấy. Mẹ kiếp, cô biết ngay hắn sẽ không tự dưng tốt bụng đi làm cha hiền mà?
Cô giận dữ nhìn Vũ Hóa Điền, bị đáp trả bằng ánh mắt sắc bén như dao, bại trận hoàn toàn.
-------------------------
Chương 30
Cô đứng bên tức sùi bọt mép, Tiểu La lại dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Vũ Hóa Điền, nói: “Đại nhân nói đúng, chỉ có như vậy mới có thể đi làm theo ý mình mà không bị ngăn cản.”
Cô nghe xong chỉ muốn ói ra máu.
Vũ Hóa Điền lại hỏi Bé Củ Cải: “Võ công luyện thế nào rồi?” Bé Củ Cải nghiêm trang nói tên bộ quyền pháp gần đây đang học. Vũ Hóa Điền gật đầu nói: “Ừ, bộ quyền pháp này mặc dù đơn giản, nhưng là trụ cột võ học, nhất định phải luyện thật tốt, trụ cột chắc chắn mới có thể tiến xa được.” Nói xong hắn ra hiệu cho Bé Củ Cải đánh cho hắn xem.
Bé Củ Cải cẩn thận tỉ mỉ đánh xong bộ quyền pháp này, lúc xong thì trên trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy thằng bé nghiêm túc đến mức nào. Vũ Hóa Điền đứng dậy đi đến cạnh thằng bé, tự mình uốn nắn vài tư thế, hơn nữa còn truyền thụ một chút võ học tâm đắc. Ví dụ như quyền này đánh ra sao mới có thể lập tức bảo vệ mình lại có thể làm bị thương kẻ địch, lại giải thích cho thằng bé tác dụng và nguồn gốc của vài tư thế.
Kiểm tra võ công xong, Vũ Hóa Điền lại sai người mang bàn đến, chuẩn bị xem thư pháp của Bé Củ Cải tiến bộ thế nào. Cô vội bảo người mang trà cho Bé Củ Cải, nói: “Vừa vận động xong, nghỉ một lát đã, uống nước ăn một chút gì đó mới tốt cho cơ thể.” Cô cường điệu nhấn mạnh mấy chữ “tốt cho cơ thể”, nhắc nhở hai người đang chìm đắm trong thế giới “Cha hiền con hiếu” kia rằng cô mới là đại phu, phải nghe lời dặn của đại phu.
Vũ Hóa Điền cũng không phản đối, cùng Bé Củ Cải chia bàn dùng điểm tâm và nước trà. Bé Củ Cải rửa tay xong đến trước bàn, chăm chú viết chữ, viết xong để bút xuống, đợi nét mực khô liền dâng tới trước mặt Vũ Hóa Điền. Vũ Hóa Điền nhìn cẩn thận một lượt mới nói: “Chữ này… Còn cần cố gắng.”
Không đợi Vũ Hóa Điền nói xong, cô đã chen miệng: “Ta thấy đã rất tốt rồi mà, nó còn bé, lại vừa phải học văn vừa học võ, còn phải dành thời gian luyện chữ. Ta cảm thấy thằng bé có thể làm được đến thế này đã rất giỏi rồi.”
Cô vừa dứt lời đã lập tức kéo giá trị thù hận lên người mình, thành công bị BOSS chọn làm mục tiêu. Vũ Hóa Điền dùng khóe mắt nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, mới thâm hiểm nói: “Thần y nói cũng đúng, so với đống chữ như gà bới của cô, chữ này quả thật đã rất tốt rồi.” Cô chỉ cảm thấy gân xanh trên trán lập tức nổi lên. Vũ Hóa Điền vẫn tiếp tục nói: “Nói ra thì thần y quả thật cũng nên luyện chữ đấy, kê đơn thuốc mang ra ngoài mua thuốc cho đỡ xấu hổ.”
“Ta không được luyện chữ từ nhỏ, viết được là tốt lắm rồi.” Cô lẩm bẩm.
Vũ Hóa Điền nhấp một ngụm trà, nói với cô: “Không bằng kể từ hôm nay thầy trò hai người cùng luyện chữ đi.” Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Vũ Hóa Điền, chỉ thấy hắn nghiêm trang nói với Bé Củ Cải: “Sau này, ngươi phải chỉ bảo sư phụ ngươi cẩn thận nhé.”
Bé Củ Cải hưng phấn đáp: “Tiểu La nhất định sẽ dạy sư phụ thật tốt.”
Cô chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, lảo đảo hai cái suýt ngã. Đúng là không biết lớn nhỏ, nào có đồ đệ dạy sư phụ? Cô há miệng định trả treo với Vũ Hóa Điền, lại thấy hắn nói với cô: “Cứ quyết định thế đi.” Giọng điệu kia khiến cô cảm thấy nếu như cô dám ý kiến, thì một phút sau sẽ bị khí lạnh hắn tỏa ra đông thành tảng băng. “Từ hôm nay, mỗi ngày cô viết hai mươi trang, một trang cũng không được thiếu.”
Đương nhiên không phải nói với Bé Củ Cải, cô tự hỏi mình lúc trước có phải đã đắc tội gì với hắn không, đoạn đường từ Long Môn về cô vẫn luôn ngoan ngoãn mà, chẳng lẽ là trả thù vụ cô dùng dưa chuột đắp mặt khiến hắn bị kinh hãi chút xíu sao? Sẽ không lòng dạ hẹp hòi đến vậy chứ? Cô còn suýt nữa bị hắn đập chết cơ mà.
Bất kể là vì sao, nếu Vũ Hóa Điền đã nói như thế thì không ai dám cãi lời hắn. Cô bị mời đến thư phòng ngồi cùng bàn với Bé Củ Cải, cùng học. Mới viết hai trang tay cô đã mỏi nhừ, cô nhìn Bé Củ Cải bên cạnh nghiêm túc học bài, chợt nảy ra một ý. Cô khẽ nói: “Bé Củ Cải.”
Bé Củ Cải để bút xuống, nhìn cô khó hiểu.
Cô cười lấy lòng, nói: “Tiểu La, sư phụ nhờ con một chuyện, con giúp sư phụ chép mấy trang được không? Tiểu La viết chữ vừa nhanh vừa đẹp, sư phụ sắp mệt chết cũng mới chỉ viết được có hai trang.”
Bé Củ Cải nhăn mày, nói: “Nhưng đại nhân đã nói là sư phụ phải tự viết rồi, như vậy mới luyện chữ đẹp được.”
Cô nhíu mày, vẻ mặt đau khổ ôm ngực như Tây Thi, thương tâm nói: “Tiểu La có đại nhân cho nên ghét bỏ sư phụ sao? Năm đó ở trên núi Tiểu La đối với sư phụ cung kính ngoan ngoãn biết bao. Chẳng lẽ con đã quên vị đại nhân kia đã bắt nạt sư phụ thế nào sao? Tiểu La không phải đã nói sẽ bảo vệ sư phụ sao?” Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Tiểu La.
Trẻ con rất dễ cảm động, Bé Củ Cải lập tức đồng ý chép nốt hộ cô số trang còn lại. Lừa trẻ con nhưng cô không hề thấy áy náy tẹo nào, vui vẻ làm chuyện của mình.
Ngày hôm sau, Vũ Hóa Điền trực trong cung về xong, cô và Bé Củ Cải liền được mời tới thư phòng Vũ Hóa Điền. Cô lần đầu tiên tới nơi này, có một chút vui sướng nho nhỏ. Hai người hành lễ xong, Vũ Hóa Điền hứng thú nhìn cô một lúc, rồi gọi Bé Củ Cải đến trước mặt hắn. Trên mặt bàn đặt mấy tờ giấy Bé Củ Cải viết thay cô. Có hai tờ đặt ở bên trái, còn lại mười tám tờ chỉnh tề đặt ở bên cạnh.
Vũ Hóa Điền cầm lấy bút, chấm mực Chu Sa, khoanh tròn lia lịa trên hai tờ giấy cô viết, rồi lại khoanh trên mấy tờ Bé Củ Cải viết. Chậm rãi nói: “Ngươi xem chỗ này, nét ngang phẩy móc này của sư phụ ngươi mượt mà, còn ngươi lại quá cứng rắn, rõ ràng không phải cùng một người viết.” Nói xong, hắn lại khoanh mấy cái, nói: “Nhưng có thể thấy được ngươi cố tình muốn bắt chước chữ viết của sư phụ, ví dụ như mấy chữ này cũng có chút tương tự.” Dừng một chút, hắn tổng kết: “Nếu làm giả, thì nhất định phải làm cho giống, không được để bị người khác phát hiện. Hiểu chưa?”
Đầu Bé Củ Cải sắp cúi chạm đến ngực rồi, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy, đáp: “Tiểu La hiểu rồi, Tiểu La lần sau cũng không dám trái mệnh lệnh của đại nhân nữa.”
Vũ Hóa Điền lại tốt tính ngoài ý muốn, nói: “Cũng không có ý trách ngươi, chỉ là lần sau cố đừng để cho ta phát hiện.” Nói xong, hắn đuổi Bé Củ Cải về.
Bé Củ Cải đi qua bên cạnh cô liền ném cho cô ánh mắt ‘Chúc may mắn’.
Vũ Hóa Điền quay sang nhìn cô, cô liền run lên một cái. Cô cười nịnh nọt nói: “Ha ha, ta biết sai rồi.”
Vũ Hóa Điền hừ nhẹ một tiếng, rồi mới đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đi quanh cô một vòng mới quái gở nói: “Thần y càng ngày càng giỏi nhỉ?”
Cô vội lắc đầu nói: “Không không không, không dám giỏi.”
“Không dám sao?” Vũ Hóa Điền lại đi một vòng, nói: “Ta thấy lá gan của cô đúng là rất lớn đấy.”
Cô lập tức quỳ xuống, giơ tay lên trời thề trung thành với hắn, tấm lòng này hết sức chân thành, tuyệt đối không hai lòng. Hơn nữa thề rằng mình đã hối hận về những sai lầm trước kia, cũng không dám bịa đặt hay làm giả nữa.
Bài diễn thuyết của cô dường như đã khiến hắn cảm thấy hài lòng, hắn ra hiệu cho cô đứng dậy, nói: “Thần y biết sai là tốt rồi, từ hôm nay mỗi ngày chép năm mươi trang. Nếu như để người khác chép hộ…” Hắn dừng lại một lát, nhìn chằm chằm vào hai tay cô, nói: “Một chữ chặt một đầu ngón tay.”
Cô sợ tới lập tức nắm tay lại, hắn rất hài lòng bóp cằm cô, nâng mặt cô lên, nói: “Không biết thần y có mấy ngón tay cho ta chặt đây?”