• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 47

Vũ Hóa Điền nằm nghiêng quay mặt về phía cô, một tay chống đầu, tay kia thì quấn lọn tóc xòa xuống vì vừa vận động kịch liệt của cô vào ngón tay mình.

Cô nhìn hắn một cái, chu môi nói: “Đồ lừa đảo, không phải ngài đã nói mình không cứng nổi sao?”

“Bọn họ không hữu dụng bằng cô.” Vũ Hóa Điền nói xong lại liếc cô một cái, hỏi một câu gần như tất cả đám đàn ông đều để ý: “Thích không?”

Cô muốn trợn mắt, nghĩ thầm: Thích cái lông, đau muốn chết, còn không thoải mái bằng để hắn dùng tay, bụng cô đến giờ vẫn còn đau đây này. Nhưng cô không dám đả kích trực tiếp lòng tự trọng của tên biến thái này, sợ hắn tra tấn cô thảm thiết hơn. Thế là cô chỉ nói: “Bụng ta vẫn còn đau đây này.”

Vũ Hóa Điền coi đây là khen ngợi, vui vẻ nhận lời khen. Hắn đứng dậy chỉnh quần áo, nói: “Dậy đi, còn chưa xăm xong, đây là xăm màu, không nhanh sợ là tối nay không dược ngủ đâu.”

Cô thương lượng: “Hay để mai đi? Đại nhân cũng mệt rồi mà đúng không?”

Vũ Hóa Điền: “Không mệt.”

Cô cố dùng đôi chân đã nhũn như mì sợi, lảo đảo đi đến bên vò rượu, cầm lên uống. Uống đến khi không uống nổi nữa cô liền ngồi lên ghế, dạng hai chân ra, hào phóng nói: “Làm đi.”

Vũ Hóa Điền ngồi đối diện cô, nâng hai chân cô lên, dùng khăn lau chất lỏng màu trắng ngà khiến người ta đỏ mặt đang chảy ra phía dưới. Lau hết bên trong lại chảy ra. Hắn thở dài: “Thật tham ăn, rốt cuộc đã nuốt bao nhiêu vậy?”

Men say xông lên đầu, Vũ Hóa Điền trước mắt đã biến thành hai, nghiêng nghiêng ngả ngả. Cô nheo mắt lại nhìn hắn, nói: “Nuốt bao nhiêu không phải đều là ngài đút vào sao?” Không thích chân bị hắn giữ, cô giãy vài cái, chẳng may đạp vào lồng ngực hắn.

Vũ Hóa Điền thoải mái bắt được cổ chân mảnh khảnh của cô, tách chân cô ra dùng dây thừng buộc lại. Cô đang say nên vẫn không chịu ngoan ngoãn, Vũ Hóa Điền liền nhíu mày nói: “Còn giãy nữa sẽ chặt chân cô.”

Chuyện sau đó cô không nhớ rõ, chỉ biết mình mơ mơ màng màng thiếp đi mất. Lúc mở mắt ra thì đã trở về phòng mình, Tố Tuệ Dung ngồi bên chờ cô tỉnh.

“Giờ nào rồi?” Đầu cô đau như búa bổ, muốn ngồi dậy.

“Phu nhân đừng nhúc nhích, phía dưới còn đang bôi thuốc đấy.” Tố Tuệ Dung vội vàng ấn cô nằm lại, sai người mang canh giải rượu lên, rồi mới nói: “Phu nhân ngủ một đêm, còn chưa đến giờ Tỵ, phu nhân muốn ăn gì không?”

Lúc này cô mới nhớ đến chuyện hôm qua xăm hình. Cô xốc chăn lên nhìn vào giữa hai chân. Phía dưới bôi một lớp thuốc mỡ trong suốt rất dày, nhưng vẫn nhìn ra đang sưng tấy đỏ lừ, kéo dài đến bắp đùi trong. Tuy đã nhìn ra chút màu sắc nhưng sưng đến mức hoàn toàn không nhận ra hoa văn.

Bản thân không thể tự nhìn thấy chỗ kín, nhưng chắc hẳn cũng vô cùng thê thảm. Cô nhìn phía dưới, tim cũng run lên bần bật, không biết công tác sát trùng làm thế nào, chẳng may có biến chứng, có thành ma cô cũng sẽ không tha cho Vũ Hóa Điền. Cô run rẩy nói với Tố Tuệ Dung: “Mang gương đến, để ta nhìn xem.”

Tố Tuệ Dung hơi do dự, chậm rãi khuyên: “Hay là phu nhân chờ mấy ngày nữa rồi xem. Hiện giờ còn chưa hết sưng, không nhìn ra gì cả. Nhưng phu nhân không cần lo lắng, Đốc chủ nói nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi. Mấy ngày này phu nhân tạm thời đừng xuống giường, nằm trên giường dưỡng bệnh nhé?”

Vành mắt cô đỏ lên, có cảm giác muốn khóc. Sao cô lại ra nông nỗi này chứ? Nếu không gặp phải Vũ Hóa Điền thì giờ có lẽ cô đã gả cho một phu quân như ý ở cái trấn nhỏ kia rồi sống cuộc sông nông phu sơn tuyền rồi. Dù thế nào cũng không phải chịu đựng tình cảnh bị người ta bắt nạt thế này. Cái hệ thống chết tiệt, bắt buộc phải công lược một tên Boss xấu xa, tại sao không phải là vài nam chính cho cô tự lựa chọn? Haiz… Đúng là cuộc đời….

Lại nói tiếp, Vũ Hóa Điền hiện nay coi như đã ‘trọng chấn hùng phong’, lúc trước lại mới chỉ nói nếu hắn không mọc được thì sẽ làm gì cô chứ chưa hề nói đến chuyện nếu mọc được cô sẽ được gì. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp hắn giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, lúc ấy chỉ lo sợ hãi hoàn toàn quên mất việc phải bàn điều kiện! Hối hận chết mất. Nhưng chuyện này bây giờ bàn cũng không muộn, bị hắn bắt mấy năm cô luôn răm rắp nghe lệnh, biểu hiện không ưu tú nhưng cũng coi như rất tốt, thương lượng tha mạng cho cô hẳn là vẫn được nhỉ?

Nghĩ như vậy, cô dưỡng thương đồng thời bắt đầu suy nghĩ quá trình đàm phán. Cái gì có thể cho, cái gì kiên quyết không nhượng bộ.

Mấy ngày sau, phía dưới hết sưng, Tố Tuệ Dung mang gương đồng cho cô xem. Hắn quả thực đã chuyển bông mẫu đơn trên tranh lên người cô, yêu diễm xinh đẹp, hai cánh hoa của cô cũng tự nhiên giấu trong cánh mẫu đơn. Cô than thở: “Biến thái.”

Sau khi vết thương khỏi hẳn, cô lập tức ra ngoài thông khí. Mấy ngày nay người ở trong phủ luôn là Phong Lý Đao, Vũ Hóa Điền không hề quay về.

Kim thượng dường như mắc chứng vọng tưởng bị hại, lòng nghi ngờ rất nặng, gần như có thể nói là không tin tưởng ai ngoại trừ Vũ Hóa Điền. Rơi vào đường cùng, Vũ Hóa Điền dành dùng Phong Lý Đao làm thế thân, thay hắn đi hầu hạ hoàng thượng, còn hắn thì trốn ở chỗ bí mật gần đó làm một số chuyện không thể để người khác biết, diệt trừ tất cả các thế lực chống đối hắn.

Phong Lý Đao cũng rất tốt, cô thích đến tìm hắn buôn chuyện. Bình thường hắn cũng phải đè nén, ngay cả người để nói chuyện cùng cũng không có, nhìn thấy cô cũng vui vẻ buôn tào lao.

Hai người hàn huyên trời nam đất bắc cả một ngày, buổi tối ăn cơm xong liền bị Vũ Hóa Điền thực gọi đi. Chú ý, địa điểm không phải thư phòng của hắn mà là phòng ngủ.

Cô chỉnh đốn lại thái độ, lần đầu tiên vào phòng ngủ của hắn. Để cuộc nói chuyện có mở đầu tốt đẹp, cô không chớp mắt cúi đầu nhìn mũi chân, dáng vẻ như cô dâu mới.

Lúc cô đi vào Vũ Hóa Điền đang ngồi uống trà, thấy cô vào liền đặt chén trà xuống: “Hôm nay nói chuyện vui vẻ nhỉ?”

“Giết thời gian thôi, không có lợi như nói chuyện với đại nhân.” Cô thành thật nói.

“Vậy sao? Thế mà ta không nhìn ra.” Vũ Hóa Điền cầm lấy chén trà, dùng nắp gạt bọt trà, nói: “Phía dưới lành rồi đúng không, đã có thể đi lung tung được rồi.”

Cô ăn ngay nói thật: “Đã lành.”

Giọng điệu Vũ Hóa Điền không tốt, xem ra hôm nay không thể đàm phán vấn đề đi hay ở được rồi.

Vũ Hóa Điền đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nâng cằm cô lên: “Vừa lành đã chạy lung tung là không được, nào…” Hắn kéo cô đến bên giường, cầm một cái dây xích xích cô lại.

Đó là một dây xích bằng vàng, mặt phía trong để không làm xước da có lót tơ lụa, mặt ngoài gắn đá quý xa hoa. Trên xích có một chiếc vòng cổ bằng vàng nhỏ, đầu còn lại cố định trên tường, độ dài dây chỉ có thể để cô đi lại giữa giường và gần bàn.

Cô choáng váng, chờ tới lúc hoàn hồn hắn đã nhanh chóng khóa vòng cổ lại, giấu chiếc chìa khóa tinh xảo vào người.

----------------------------

Chương 48

Cô giật cái vòng cổ bằng vàng kia, tuy nhìn rất nhỏ nhưng ghim vào tường rất chắc, ko tài nào giật ra được. Cô mếu máo hỏi Vũ Hóa Điền: “Đại nhân, ngài đang đùa đúng không? Không vui chút nào cả! thả ta ra đi.”

“Ta nhìn giống như đang đùa sao?” Vũ Hóa Điền chỉ huy hai thái giám chuyển bàn sách và cả cái giường lớn từ thư phòng tới. Bàn đặt cạnh cửa sổ, chỗ đó cô không với tới. Hắn qua đó, ngồi xuống bắt đầu phê duyệt sổ sách. Nhìn cái vỏ chói lọi kia, cô nghi đó là tấu chương dâng cho Hoàng đế.

“Đại nhân, ta sai rồi. ngài nói cho ta, ta nhất định sẽ sửa, đừng xích ta được không? Rất đáng sợ.” Cô đi đi lại lại trong phạm vi hữu hạn có thể hoạt động.

“Biết sợ rồi à? Muộn rồi.” Vũ Hóa Điền không thèm ngẩng đầu lên, nói.

Cô biết hắn có bệnh sạch sẽ, thế là cô dọa: “Không tiện chút nào, ta ăn uống vệ sinh đều ở trong phòng ngài. Chắc mùi sẽ không dễ ngửi đâu?”

“Không sao, đám người hầu sẽ xử lý, thần y đừng lo, yên tâm ở lại đây đi.” Vũ Hóa Điền nói xong, tạm ngừng một chút, gọi một thái giám đến, sai: “Mang chăn đệm đến đây cho thần y, trải ở đằng kia.” Hắn chỉ chỗ trống dưới đất trước giường hắn, “Trải dày một chút, cẩn thận kẻo thần y cảm lạnh. Mang cả thùng tắm vào.”

Cô tức giận ngồi xuống ghế, cố ý dùng sức để ấm chén phát ra tiếng vang.

Vũ Hóa Điền lại coi như không nghe thấy, tiếp tục làm việc.

Cô vẫn không chịu từ bỏ, cố ý tạo ra tạp âm, kéo bàn, kéo ghế… Cuối cùng Vũ Hóa Điền cũng không thể chịu được nữa, đen mặt đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên: “Vẫn chưa học được bài học?” Ngón tay hắn từ cằm trượt xuống, chạm vào cái vòng trên cổ cô.

Cô gõ gõ cái dây xích, ngẩng đầu nói: “Ngài bóp đi, bây giờ ta có vòng bảo vệ, có bản lĩnh ngài bóp gãy nó càng tốt.”

“Cô đúng là đã nhắc nhở ta.” Vũ Hóa Điền xé rách áo của cô, chỉ còn lại cái yếm. Cách yếm, hắn nắm nhũ hoa của cô, hơi dùng sức, cô liền đau đến vặn vẹo cả mặt.

Hắn nói tiếp: “Ta hẳn là nên đeo hai cái vòng ở đây, xuyên dây xích vào, như vậy sẽ không cản trở ta bóp cổ cô nữa, thần y thấy có đúng không?”

Cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu, nói: “Thứ đấy đừng nên đeo lung tung, sẽ hỏng đấy, thật đấy!!!” Nói xong, cô lại trái lương tâm bổ sung: “Cứ thế này cũng rất tốt rồi.”

Vũ Hóa Điền nghe xong câu trả lời của cô, vừa lòng quay lại bàn tiếp tục viết lách. Một lúc sau có hai thái giám ôm đệm chăn vào, tuy rằng bọn họ vừa bước vào liền cúi đầu tập trung làm việc nhưng cô vẫn ôm ngực trốn vào góc. Trải đệm xong, nước nóng cũng được đưa vào, bọn họ liền lui ra.

Vũ Hóa Điền đi đến bên thùng, nói với cô: “Còn ngây ra đó làm gì?”

Cô bị hắn nói, sững sờ hỏi: “Hai chúng ta cùng tắm hả?”

Vũ Hóa Điền đen mặt, gằn giọng: “Cởi quần áo.”

Cùng đúng, hắn mắc bệnh sạch sẽ, sao có thể tắm cùng người khác?

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười lấy lòng đi tới hầu hạ hắn cởi quần áo. Cô tò mò hỏi: “Trong phủ không phải có phòng tắm sao? Sao không qua đó?”

“Khuya rồi, tắm qua thôi.”

Kết quả, Vũ Hóa Điền tắm qua thay tổng cộng bảy thùng nước. Thật lãng phí!

Hắn tắm xong, lại sai người đổi nước cho cô tắm. Cô quay lưng về phía hắn cởi yếm và quần trong, bước vào thùng tắm, không ngừng thôi miên mình là: Chuyện gì cũng đã làm hết rồi, nhìn một cái cũng không mất gì. Cô lén liếc nhìn Vũ Hóa Điền, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm liền lập tức quay đi, đỏ mặt tắm tiếp.

Vũ Hóa Điền nghỉ ngơi một lúc, lau khô tóc liền thổi tắt nến, đi ngủ, sau đó… Không có sau đó. Cô còn tưởng rằng hắn sẽ tra tấn cô cơ, kết là là chẳng xảy ra gì cả.

Cô biến thành vật sở hữu của Vũ Hóa Điền.

Liên tục mười ngày sau đó cô bị nhốt trong phòng hắn, nhưng cũng chỉ là nhốt mà thôi. Cô không biết là thứ phía dưới kia của Vũ Hóa Điền dùng không tốt, hay do hắn không phải người trọng sắc dục. Nhớ lại lúc Vũ Hóa Điền vẫn còn là thái giám, mấy lần tra tấn cô đều là những khi cảm xúc không ổn định. Điều này cũng không khó hiểu. Thái giám không cảm nhận được dục vọng, chỉ có thể thông qua phát tiết cảm xúc để thay thế. Nhưng hiện giờ ngoại trừ lần xăm cho cô thì không thấy cảm xúc của hắn dao động quá lớn nữa, ngay cả tính tình cũng tốt hơn rất nhiều, không còn vui giận thất thường như xưa. Thế này là sao nhỉ? Nội tiết tố cân bằng sao?

Nhân lúc hắn gần đây tương đối bình thường, cô quyết định nói chuyện với hắn về vấn đề đi hay ở. Cô bắt đầu từ thời tiết, từ nông đến sâu.

Vũ Hóa Điền lúc này đang dựa vào sạp, một tay cầm sách.

Cô tươi cười, nói: “Đại nhân đang đọc sách đấy à?”

Vũ Hóa Điền: “Ừ.”

Cô: “Không biết là sách gì mà lại hấp dẫn đại nhân như vậy?”

Vũ Hóa Điền: “Lần trước không phải cũng đưa cho cô một quyển rồi sao? Sao vậy? muốn bàn luận về tập tranh này à?”

Cô: Q口Q

Vũ Hóa Điền khép quyển đông cung kia, ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Thần y có chuyện gì?”

Cô bị đôi mắt phượng của hắn liếc một cái run bắn cả người, vội hỏi: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn cả. Ha ha ha, nếu như quấy rầy ngài đọc sách thì để hôm khác nói cũng được. A ha ha…”

Vũ Hóa Điền nhìn cô một cái rồi mới tiếp tục đọc sách.

Tuy lần này không được nhưng cô cũng không từ bỏ, lại chọn ngày khác.

Vũ Hóa Điền ngồi trong phòng viết gì đó, cô cảm thấy chắc là đang phê duyệt tấu chương, hoàn cảnh đứng đắn như thế hẳn là sẽ không nhắc tới SM nữa. Thế là cô nói: “Đại nhân viết lâu như thế có cần nghỉ không? Mắt nhìn lâu nên nghỉ ngơi, nếu không sẽ rất mỏi đấy.”

Vũ Hóa Điền: “Có chuyện gì?”

Cô quyết định nhắc tới trấn nhỏ, hy vọng hắn nhớ lúc lúc bắt cô, như vậy thì khi cô đưa ra yêu cầu cũng sẽ không cảm thấy quá đột ngột.

Cô nói: “Ta luôn sống cùng lão thần y ở trên núi, có một lần một nông hộ dưới núi có con hồ ly chạy vào chuồng gà, ngài đoán xem nó làm gì? Hồ ly kia thế mà lại nằm trong ổ gà ấp trứng! Chuyện này lan truyền trong trấn rất lâu, mọi người đoán già đoán non. Đại nhân ngài nghĩ sao?”

Vũ Hóa Điền: “Con hồ ly kia chuẩn bị ấp nở trứng gà, nuôi lớn, dạy dỗ hài lòng rồi từ từ ăn.”

Hắn nói nhẹ như lông hồng, nhưng cô lại cảm thấy hắn đang nói bậy, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô nói: “Sao ngài nói đáng sợ vậy. Ta cảm thấy hồ ly với con gà chưa ra đời kia kiếp trước chắc chắn là người yêu, hồ ly sợ người yêu mình còn chưa kịp ra đời đã bị ăn mất nên đến trước để bảo vệ. Ngài thấy sao?”

Vũ Hóa Điền lập tức đưa ra ý kiến trái ngược: “Nực cười. Nếu thật sự là vậy thì cũng chỉ khiến hộ nông kia được thêm một tấm da hồ ly mà thôi. Con hồ ly kia nên cắn chết nông hộ để ngừa họa trước, hoặc không cũng nên mau chóng mang người yêu kiếp trước của nó đi.”

Cô: T口T

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK