• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 63

“Con… Con của ta…” Cô sững sờ vài giây rồi lập tức nói với Vũ Hóa Điền: “Lấy ngân châm của ta tới! Lúc ngài học võ có học vị trí huyệt vị không?”

Vũ Hóa Điền sai người lấy ngân châm, nói với cô: “Có học qua, nàng…”

“Tốt lắm, ngài làm theo lời ta, châm cứu trợ sản.” Cô nói.

Vũ Hóa Điền có chút do dự, lại nói: “Vậy nàng…”

Cô cố cười gượng, nói: “Không còn thời gian nữa rồi, nghe ta, không sao đâu.”

Sau khi ngân châm được mang tới, Vũ Hóa Điền nghe theo hướng dẫn châm cứu cho cô, hắn tìm huyệt vị vô cùng chính xác, ra tay cũng chuẩn, nếu có chỗ nào không xác định sẽ hỏi cô ba lần. Sau khi đâm vào chín huyệt vị, sức lực của cô dần dần khôi phục. Cô cười với hắn: “Ngài lần đầu dùng châm đã được đến thế này đúng thật là nhân tài, hay là ngài bái ta làm thầy đi?”

Vũ Hóa Điền thấy cô trở lại bình thường cũng thoáng thở phào, lại nghe cô vẫn còn tâm tư nói chuyện tào lao liền trách: “Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn sức nghịch ngợm!”

Cảm thấy sức lực của mình khôi phục, cô lại bắt đầu chỉ huy hắn tiếp tục châm cứu. Những châm đâm vào huyệt vị vừa nãy đều là để kích thích thể lực, tiếp theo là trợ sản. Mỗi một châm đâm xuống cô đều cảm thấy bụng đau thêm ba phần, nếu như không có những châm trước làm chỗ dựa thì có lẽ bây giờ cô đã đau chết rồi.

Những bà đỡ kia liền vội vội vàng vàng trở về, cô nghe theo lời bọn họ dùng sức dùng sức lại dùng sức, không biết qua bao lâu, cô nghe thấy bà đỡ vui mừng hô lên: “Thấy đầu rồi, sắp được rồi! Đầu ra rồi! Phu nhân cố lên, còn một đứa nữa!”

Đứa bé thứ hai có lẽ hấp thu dinh dưỡng không tốt, bé hơn đứa đầu rất nhiều, thế nên cũng ra rất nhanh. Cảm thấy bụng nhẹ bẫng, cô cũng thở phào một hơi, mềm oặt trên giường. Bọn nha đầu ôm đứa bé được tắm rửa sạch sẽ tới cho cô xem, cô miễn cưỡng mở mắt, chỉ có thể nhìn được cảnh tượng mờ mờ, cô nghe được loáng thoáng đứa đầu là bé gái đứa thứ hai là bé trai, em trai mặc dù hơi nhỏ nhưng cả hai đều rất khỏe mạnh.

Sau khi thả lỏng cô cảm thấy càng lúc càng mơ hồ, người xung quanh nói gì cũng không rõ, giống như linh hồn bị kéo ra khỏi cơ thể, ngay cả đau đớn cũng không còn rõ nét nữa, cuối cùng trước mắt cô bỗng tối sầm, mất đi tri giác.

Khi cô tỉnh lại trong phòng đã trở nên yên tĩnh, cô quay đầu nhìn lại phát hiện Vũ Hóa Điền ngồi ở bên giường. Hắn không thâm tình nắm tay cô, cũng không khóc lóc bày tỏ với cô, chỉ ngồi im, không biết là đang suy nghĩ hay đang ngẩn người.

Lúc này hệ thống đột nhiên thông báo, hai lựa chọn hiện ra trước mặt cô:

【A】 Rời đi.

【B】 Ở lại.

Cô nhìn cẩn thận, phát hiện cả hai lựa chọn đều chọn được, chính điều này lại làm cho cô do dự. Bây giờ ngay cả con mình trông như thế nào cô còn chưa biết, cứ thế vứt bỏ chúng mà đi cô thực sự không nỡ, nhưng cuộc sống ở thế giới cũ cũng làm cô lưu luyến.

Cô quyết định đầu tiên là nên nói chuyện với Vũ Hóa Điền rồi tính. Thế là cô nói: “Con đâu?” Nói xong lại phát hiện Vũ Hóa Điền dường như không nghe thấy, không có phản ứng. Cô chống người ngồi dậy lại thấy cơ thể nhẹ bẫng, không mệt mỏi như người vừa sinh con xong. Cúi đầu nhìn, cô hoảng sợ phát hiện mình biến thành trong suốt, mà cơ thể còn nằm ở trên giường, mắt nhắm chặt.

Bốn chữ ‘Hồn lìa khỏi xác’ xuất hiện trong đầu cô!

Cô đưa tay chạm vào Vũ Hóa Điền, ngón tay xuyên qua cơ thể hắn. Hắn không nhìn thấy cô, cũng không cảm nhận được cô. Cô tiến lại gần nhìn hắn, hắn có vẻ hơi mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu, dưới mắt cũng đã có quầng thâm. Đây rõ ràng là đã thức đêm rồi! Cô quay đầu lại nhìn cơ thể mình, không biết mình đã hôn mê bao lâu. Cô chọc chọc mũi hắn hỏi: “Con đâu?”

Vũ Hóa Điền đột nhiên cử động, phát ra một tiếng thở dài. Cô sợ hết hồn, còn tưởng là hắn nhìn thấy cô thế là vội vàng bay về trong thân thể mình. Một lát sau mới phát hiện hắn thực sự chỉ là đang thở dài mà thôi, lúc này mới dám thở phào. Hắn hẳn là đang lo lắng cho cô? Hẳn là vậy. Nghĩ đến lựa chọn của hắn trong lúc quyết định, trong lòng cô bỗng thấy ngòn ngọt. Đàn ông thời đại này có thể lựa chọn bảo vệ mẹ thật sự là không dễ dàng, dù sao vợ mất có thể tái giá, con thì không ai chê ít.

Cô ngồi dậy mặt đối mặt với hắn, tầm mắt không biết sao lại nhìn tới môi hắn, môi mỏng, hình môi rất đẹp, nhìn thật ngon miệng. Hắn từ trước tới nay vẫn chưa hôn cô bao giờ, thích sạch sẽ là bệnh, phải chữa! Cô đưa mặt tới gần, áp lên môi hắn một lúc. Hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện hữu của cô, cô áp một lúc thấy không thú vị liền thôi.

Lúc này, tiếng trẻ con khóc nỉ non từ phòng bên truyền tới.

Con của cô!

Cô đi xuyên qua tường, tới xem hai đứa bé. Chỉ thấy hai tiểu đứa bé nằm ở hai nôi khác nhau, có hai bà vú ở bên cạnh trông coi. Một bà vú ôm lấy đứa bé đang khóc, đầu tiên là sờ mông, thấy tã vẫn khô, liền cởi áo cho đứa bé bú sữa. Cô nhìn nhìn, đây là đứa lớn hơn, hẳn là con gái ra trước. Bé con mở đôi mắt tròn xoe ra sức mút sữa, đôi mắt đen lúng liếng rất có hồn. Cô trìu mến sờ lên cái tay nhỏ bé của con bé, lại không cảm nhận được gì.

Cô lại nhìn con trai trong nôi, thằng nhóc này nhiều nếp nhăn cực kì nhỏ, lúc này đang nhắm mắt ngủ. ‘Xấu quá, như con khỉ con vậy’, cô nghĩ thầm. Cô dùng ngón tay chọc cái má nhỏ nhắn của thằng bé, nói: Sau này con phải ăn nhiều mới cao lớn cường tráng được. Mặc dù đứa bé đang ngủ nhưng bà vú không hề lười biếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm. Người Vũ Hóa Điền chọn cô yên tâm, bọn trẻ còn nhỏ hắn đã quan tâm như vậy, tương lai chắc chắn cũng sẽ không để chúng chịu khổ.

Cô quay về phòng, phát hiện Vũ Hóa Điền vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, hắn không biết mệt sao? Cô ghé vào tai hắn, mắng khẽ: “Đồ ngốc!”

Cuối cùng khi cô trở về chuẩn bị xử lý hai lựa chọn, lại phát hiện cả hai lựa chọn đã biến thành màu xám, không ấn được! Nhìn kỹ, phía dưới có thêm hàng chữ nhỏ: 【 Lựa chọn quá thời gian đã mất hiệu lực. 】

Cô nhìn hai lựa chọn màu xám, lại nhìn cơ thể của mình. Mẹ nó, thế này là sao! Mất hiệu lực là thế quái nào? Vậy làm sao bây giờ, cô lúc này rốt cuộc là người chết hay người sống! Cho dù mất hiệu lực cũng phải để cho linh hồn cô nhập vào người sống lại đã chứ! Cô biết ngay là hệ thống này sẽ không cho cô lựa chọn ngon lành thế mà, hệ thống này tồn tại chính là để gài cô! Hiện giờ cuối cùng cũng chơi chết cô rồi, vui chưa? Sung sướng chưa?

Đang lúc cô vô cùng rối rắm, lại nhận được thông báo mới: 【 Chúc mừng người chơi bước vào tình tiết ẩn! 】

Còn có cả tình tiết ẩn? Cô còn đang buồn bực, lại thấy Tố Tuệ Dung đẩy cửa vào.

----------------------------

Chương 64

Vũ Hóa Điền thấy Tố Tuệ Dung đi vào, hỏi: “Tra được chưa?”

Tố Tuệ Dung nói: “Bẩm Đốc chủ, đã hỏi tất cả đại phu trong thành, không ai biết cách châm cứu Đốc chủ đưa xuất phát từ đâu, chỉ nói xem từ huyệt vị thì thấy có tác dụng trợ sản, còn sau khi dùng sản phụ sẽ như thế nào những đại phu kia cũng không dám khẳng định.”

Vũ Hóa Điền nghe sau trầm ngâm một lát mới nói: “Ta biết rồi, đi xuống đi.”

Tố Tuệ Dung dừng một chút nhưng không đi, chỉ nói: “Đốc chủ đã hai ngày không chợp mắt rồi, ngài đi nghỉ một lát đi, để nô tỳ chăm sóc phu nhân.”

Vũ Hóa Điền không nói gì, chỉ xua tay, ra hiệu cho Tố Tuệ Dung đi ra ngoài, Tố Tuệ Dung thấy thế cũng đành phải lui ra ngoài.

Cô bay tới đối diện Vũ Hóa Điền, quan sát khuôn mặt hắn.

Khó trách tiều tụy như vậy, thì ra là đã không ngủ hai ngày rồi. Sau khi bay vài vòng trong phòng cô lại cảm thấy chán, không biết tình tiết ẩn hệ thống nói là gì, tóm lại cô không muốn cứ tiếp tục buồn chán thế này nữa, thế là cô bay sang phòng bên nhìn bọn trẻ. Không giống Vũ Hóa Điền nhìn lâu sẽ thấy chán, bọn trẻ đáng yêu đến mức cô nhìn bao lâu cũng không đủ, cho dù bọn chúng vẫn chỉ luôn ngủ mà thôi. Nếu có thể nhìn thấy bọn trẻ trong lúc ngủ mơ đột nhiên nhúc nhích, cô có thể vui sướng rất lâu.

Là một linh hồn nên cô cũng không thấy buồn ngủ, cứ nhìn bọn trẻ như vậy cả đêm, ngày hôm sau cô mới bay về phòng xem Vũ Hóa Điền. Hắn còn tiều tụy hơn hôm qua, cứ tiếp tục thế này thì không được, nếu như hắn không ngủ cô đành phải nghĩ cách dùng chút thủ đoạn khiến hắn ngủ. Nhưng bây giờ cô là một linh hồn, không nhìn thấy không sờ thấy, nói chuyện cũng không ai nghe thấy, đúng là một vấn đề lớn.

Cô còn đang suy tính xem có cách gì có thể khiến hắn ngủ thì Đàm Lỗ Tử đến báo cáo công việc, cách cửa cầu kiến.

Vũ Hóa Điền cho hắn vào, hỏi: “Thế nào rồi?”

Đàm Lỗ Tử nói: “Bẩm Đốc chủ, Kinh Thành truyền tin đến. Đã lén hỏi thăm trong Thái Y Viện, không vị đại nhân nào biết loại châm cứu ấy. Thôi đại nhân còn nói, nhìn từ huyệt vị có thể thấy đó là biện pháp ‘đập nồi dìm thuyền’, không bất đắc dĩ tốt nhất không nên dùng. Thôi đại nhân đã kê một phương thuốc, đều là thuốc bồi bổ nguyên khí. Ông ấy nói chưa thấy loại châm cứu này bao giờ nên cũng không dám tùy tiện dùng thuốc.”

Nói xong, hắn đưa cho Vũ Hóa Điền một đơn thuốc.

Vũ Hóa Điền cầm lấy nhìn một lượt, cô cũng ghé lại gần xem. Hắn xem xong lại trả đơn thuốc cho Đàm Lỗ Tử: “Sai người sắc theo đơn này, mỗi ngày đút cho thần y.” Nói xong liền vuốt ve nhẫn vàng của mình, không lên tiếng nữa.

Đàm Lỗ Tử nói: “Có khi nào cách châm cứu ngày ấy dùng là do phu nhân tự nghĩ ra, cho nên mới không ai biết không ạ?”

Vũ Hóa Điền nghe xong lập tức lắc đầu: “Không thể nào. Nàng tuy là đệ tử của thần y nhưng theo ta thấy y thuật cũng chỉ bình thường, bảo nàng rập khuôn làm theo thì được chứ khó mà tự nghĩ ra được gì, đừng nói tới cách châm cứu phức tạp ấy.” Nói đến đây, Vũ Hóa Điền dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Sai Tiến Lương đi tìm ở kho sách lão thần y để lại, chưa biết chừng có ghi lại.”

Cô nghe đến đó cũng phải giơ ngón cái lên khen ngợi, không hổ là Vũ Hóa Điền, thật hiểu cô. Phương pháp châm cứu ngày đó cô dùng quả thực là có ghi trong sách thuốc lão thần y để lại. Trong đó không hề nhắc tới hồn rời khỏi xác, nhưng quả thực sử dụng xong sẽ tổn thương nguyên khí. Phương thuốc Thôi đại nhân kê thực sự đúng bệnh.

“Thuộc hạ cáo lui.” Đàm Lỗ Tử vẫn đứng sau lưng Vũ Hóa Điền để bẩm báo, nói cáo lui xong lại nhanh như chớp nâng tay lên đánh xuống. Vũ Hóa Điền một là không đề phòng hắn, hai là thức liên tục mấy ngày đã rất mệt mỏi, không kịp phản ứng đã bị đánh ngất rồi. Đàm Lỗ Tử lẩm bẩm: “Thuộc hạ đắc tội!” Liền đỡ Vũ Hóa Điền ra khỏi phòng.

Đàm Lỗ Tử đưa Vũ Hóa Điền tới phòng ngủ, để hắn lên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho hắn, rồi mới ra ngoài quỳ, chờ Vũ Hóa Điền tỉnh lại xử lý. Cô vẫn luôn đi theo nhìn Đàm Lỗ Tử làm hết thảy, thầm nghĩ: Nhị đương đầu uy vũ! Chiêu này nhanh gọn lại hiệu quả, cô cũng đỡ phải đau đầu nghĩ cách làm Vũ Hóa Điền ngủ.

Cô cho rằng Vũ Hóa Điền ít nhất cũng phải mê man hai ngày hai đêm, kết quả thằng nhãi này ngủ chưa tới ba canh giờ đã tỉnh lại.

Lúc hắn ngủ cô cũng nằm ở bên chống đầu nhìn hắn. Hắn ngủ không yên, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Đáng tiếc cô không thể đi vào trong đầu hắn, nếu không cô thực sự muốn xem xem hắn đang mơ cái gì.

Vũ Hóa Điền đột nhiên tỉnh lại, hắn bỗng dưng mở mắt, cô bị hắn dọa cho hết hồn, ánh mắt hắn sắc bén không hề giống như vừa tỉnh ngủ. Vũ Hóa Điền dùng vài giây suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, lúc này ánh mắt mới dần dịu lại. Hắn lưu loát vén chăn đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng, cô vội vã bay theo.

Hắn đi qua bên cạnh Đàm Lỗ Tử cũng không thèm ngừng lại, chỉ nói một câu: “Chuyện giao cho ngươi đã làm chưa? Còn ở đây làm gì?”

Hắn trở lại phòng cô ở cữ, trong phòng là Tố Tuệ Dung hầu hạ. Vũ Hóa Điền hỏi: “Thế nào rồi?”

Tố Tuệ Dung lắc đầu đáp: “Vẫn như cũ.”

Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.” Nói xong, hắn thay vị trí Tố Tuệ Dung. Hắn vẫn ngồi im y hệt hôm qua, nhưng lần này ngồi chưa được bao lâu hắn bỗng thở dài, nói như trút giận: “Nàng nói xem có phải ta đã làm sai rồi không?”

Cô nhìn xung quanh một lượt, Tố Tuệ Dung đã đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại cô và Vũ Hóa Điền. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giống như đang chạm vào vật báu vô cùng quý giá. Cô chưa bao giờ thấy Vũ Hóa Điền đối xử với cô như thế, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lúc ở chỗ Vạn quý phi, cô ngã va vào bình hoa, Vũ Hóa Điền đỡ bình hoa chứ không đỡ cô.

“Khi đó ta không nên nghe lời nàng, bây giờ nàng bảo ta phải làm sao? Ta đã hứa với nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả ta tự tay… Nàng nói ta nên làm thế nào?” Nói mấy câu dường như đã tiêu hết toàn bộ kiên nhẫn của hắn. Hắn đột nhiên đứng dậy vỗ vào khung giường gỗ. Khung giường vẫn nguyên vẹn nhưng tất cả bàn ghế trong phòng đều nát vụn, mảnh gỗ bay tứ tung.

Hắn đứng ở bên giường cúi người nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có sự cho phép của ta, sao nàng dám xảy ra chuyện? Cho dù nàng chết cũng phải chết trên tay ta, nếu không dù là đường xuống Hoàng Tuyền ta cũng phải lôi nàng về! Ta nói nàng không sao nàng nhất định phải tỉnh lại, hiểu chưa?”

Cô hoàn toàn bị khí thế của Vũ Hóa Điền làm cho sợ hãi, theo bản năng gật đầu rồi mới giật mình nhớ ra hắn hoàn toàn không nhìn thấy cô. Cô chép miệng, quả nhiên là sinh con xong là hết ưu đãi, ngay cả đánh thức cũng hung dữ như thế. Cô còn đang oán thầm, đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho hồn bay phách tán.

Chỉ thấy Vũ Hóa Điền cúi người, môi chạm lên môi cô!

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK