Cô sung sướng không sao tả xiết, Vũ Hóa Điền chắc hẳn đã tức điên lên rồi. Sau đó, mấy ngày liền cô cũng không đi hầu hạ Vũ Hóa Điền thay thuốc, Vũ Hóa Điền cũng không sai người tới tìm cô, hai người đã tiến vào cảnh giới ‘nhìn nhau ngứa mắt’ cao nhất.
Mấy ngày sau, Vạn quý phi chết, Hoàng đế bệnh liệt giường. Tang lễ tổ chức rất long trọng, mặc dù không nói rõ, nhưng tang lễ của hoàng hậu chắc cũng chỉ thế mà thôi. Những thứ này, là Tố Tuệ Dung vừa chải đầu vừa nói cho cô.
Trong phim cũng không nói rõ Vạn quý phi chết có liên quan tới Phong Lý Đao hay không, nhưng mà hiện giờ Vũ Hóa Điền không chết, đương nhiên không có cơ hội cho Phong Lý Đao xuất hiện. Như vậy tức là Vũ Hóa Điền giết chết tình nhân của mình sao? Vũ Hóa Điền dù thế nào cũng làm cho người ta có cảm giác hắn là kẻ mưu mô, cho dù hắn chưa làm, cô cũng sẽ theo bản năng cảm thấy là hắn làm. Nói như vậy tức là hắn và Vạn quý phi đàm phán không thành? Thật đúng là độc ác.
Vạn quý phi chết quả thật là hả dạ lòng người, ngoại trừ Hoàng đế, sợ rằng không có ai thực sự đau lòng, nghe nói ngay cả Vũ Hóa Điền gần đây cũng vui vẻ hiếm thấy.
Sau một khoảng thời gian ngắn bận rộn, vị đại phật này bỗng dưng xuất hiện ở phòng cô, cô nghi ngờ hắn đến bới lỗi, cho nên đối đáp vô cùng cẩn thận. Cô cúi đầu cung kính nói: “Không biết đại nhân tới đây là có việc gì?” Mặc dù cúi đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao trên đầu.
Vũ Hóa Điền không trả lời, mà đi thẳng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay ra, tỏ vẻ cho cô bắt mạch. Cô đặt ngón tay lên, mạch tượng bình thường, thế là cô đáp: “Đại nhân rất mạnh khỏe, chỉ có điều cần chú ý nghỉ ngơi, nếu thật sự cảm thấy mệt thì tạm thời ngừng thuốc, chờ hết bận lại dùng.”
Vũ Hóa Điền “Ừ” một tiếng, rồi lại im lặng. Một lát sau, Tố Tuệ Dung vào dâng trà rồi lại lui ra, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Cô cúi đầu, mắt xem mũi, mũi xem tim, đồng thời không ngừng suy đoán Vũ Hóa Điền muốn làm cái gì. Chẳng lẽ Vạn quý phi chết thật sự không phải hắn ra tay, hắn đau lòng quá độ đến chỗ cô tìm kiếm an ủi? Không đúng, không phải nghe nói gần đây tâm trạng hắn không tệ sao. Cứ im lặng thế này cô phát điên mất, thế là cô chủ động tìm đề tài nói: “Gần đây sao không thấy Bé Củ Cải, thằng bé có khỏe không?”
“Bình thường.” Vũ Hóa Điền nói xong, lấy khăn tay ra lau chiếc nhẫn trên tay. Trên mặt nhẫn khắc hoa văn kỳ quái, hẳn là đào được từ di chỉ Tây Hạ.
Cô tiếp tục hỏi: “Gần đây sao không thấy nó tới tìm ta?” Cô vẫn cảm thấy là Vũ Hóa Điền cố ý không cho hai người gặp mặt, nhằm báo thù chuyện ngày đó cô lừa hắn uống thuốc.
“Gần đây bài vở nặng nề, có lẽ là không rảnh.” Vũ Hóa Điền đáp hết lại thôi.
Cô giật giật ngón tay, không nói nữa. Tuy nhiên không thấy Vũ Hóa Điền rời đi, thế là cô chắc chắn tám chín phần là hắn muốn nói chuyện phiếm. Mỗi lần nói chuyện đều bắt đầu do cô mở lời, chấm dứt bằng hắn đe dọa. Hôm nay cô sẽ không nói trước nữa, nghẹn chết hắn đi!
Qua tầm hơn mười phút, cuối cùng Vũ Hóa Điền chịu hết nổi: “Sao cứ cúi đầu mãi vậy?”
Cô giật giật khóe miệng, rồi mới đáp: “Ta chẳng phải đang đề phòng có người nào đó không có việc gì làm lại bắt bẻ rằng trông thấy ta đắc ý sao?”
“Đã biết rút kinh nghiệm rồi, là ta đánh giá thấp thần y.” Vũ Hóa Điền quái gở nói.
Lúc này cô càng thêm chắc chắn là hắn tới kiếm chuyện, thế là cô không nói tiếp nữa.
Vũ Hóa Điền giống như đánh vào bông, không thoải mái. Đúng lúc Mã Tiến Lương ngoài cửa nói: “Đốc chủ, Trần đại nhân cầu kiến.”
“Biết rồi.” Vũ Hóa Điền nói xong nhìn cô, cầm lấy chén trà trên bàn thổi bọt trà, nhưng lại không uống, cuối cùng lại đặt chén trà về.
Vũ Hóa Điền đứng dậy rời đi, lúc này cô mới thở phào, thầm nghĩ mình tránh được một kiếp rồi.
Sau khi Vạn quý phi chết bốn tháng, Hoàng đế cũng bệnh chết. Tân Đế lên ngôi, chính là Minh Hiếu Tông – Chu Hữu Đường trong lịch sử.
Vũ Hóa Điền lần này càng bận rộn hơn, hắn đã mấy ngày không về phủ rồi, chuyện trị liệu cũng đành bỏ ngỏ. Xem tình hình thì trước khi tân đế ổn định, Vũ Hóa Điền sẽ không có thời gian quan tâm đến nửa người dưới của hắn nữa.
Tố Tuệ Dung đang chải đầu cho cô, cô nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình trong gương đồng, đột nhiên nói: “Vạn quý phi là người phụ nữ hạnh phúc, không ngờ tiên đế thích nàng ta như vậy. Nhiều năm độc sủng hậu cung, nàng ta chết tiên đế liền bệnh nặng. Đời này coi như nàng ta cũng không sống phí.”
“Tiên đế là người si tình.” Tố Tuệ Dung lựa theo lời của cô, nói.
Nói là si tình nhưng vẫn sủng hạnh nhiều người như vậy, nhưng ở thời đại này còn là một Hoàng đế, quả thật cũng có thể coi là si tình rồi. Con trai lão, chính là tân hoàng đế lại càng si tình, cả đời chỉ có một người phụ nữ là hoàng hậu. Si tình chẳng lẽ là di truyền sao?
Tố Tuệ Dung thấy cô không nói gì, lại trấn an: “Phu nhân không cần cảm thán, Đốc chủ cũng rất yêu thương phu nhân mà.”
“Khụ khụ khụ…” Cô nghe Tố Tuệ Dung nói vậy giật mình sặc nước miếng, suýt chết. Cuối cùng cô miễn cưỡng nói: “Cô đừng nói linh tinh. Cho dù cô bán mạng cho hắn, nói giúp hắn cũng đừng nói giả dối như thế chứ?”
“Phu nhân nếu nói không phải thì là không phải.” Tố Tuệ Dung nói xong, tập trung chải đầu cho cô.
Sau khi tân hoàng đăng cơ, chuyện đầu tiên làm là tiến hành thay máu quan viên triều đình. Cô cho rằng Vũ Hóa Điền chết chắc rồi, nhưng ai biết tân hoàng đế lại hạ thánh chỉ ban cho Vũ Hóa Điền n thứ tốt, mà ngay cả phu nhân trên danh nghĩa là cô đây cũng được thưởng không ít. Phiên dịch thánh chỉ thành lời nói hàng ngày thì đại khái chính là: Vũ Hóa Điền là người tâm địa lương thiện, cho nên phu nhân của Vũ Hóa Điền nhất định cũng là người lương thiện, cho nên thưởng.
Chưa nói đến cái logic hỗn loạn này, có điều sao Vũ Hóa Điền lại biến thành người lương thiện hả? Mắt nào của Chu Hữu Đường thấy Vũ Hóa Điền lương thiện? Điên rồi, đúng là điên rồi! Chu gia nhà bọn họ không có ai đầu óc bình thường cả. Thế này là thế nào? Bàn tay vàng trò chơi dành cho Vũ Hóa Điền sao?
Sau nghe Tố Tuệ Dung nói, hóa ra là Vạn quý phi năm đó ở hậu cung một tay che trời, hoàng tử trong nội cung bất kể là còn trong bụng mẹ hay mới sinh đều bị ả ta giết chết. Khi mẹ Chu Hữu Đường mang thai hắn vừa khéo gặp Vũ Hóa Điền dẫn người đi giải quyết công việc, cũng không biết tại sao lúc ấy Vũ Hóa Điền lại sinh lòng trắc ẩn, giúp cung nữ kia thuận lợi sinh ra đứa bé, hơn nữa còn giấu giếm nuôi lớn. Có thể nói là không có Vũ Hóa Điền năm đó hạ thủ lưu tình, sẽ không có Chu Hữu Đường.
Câu chuyện cảm động lòng người này cũng chẳng thể làm cô xúc động, cô chỉ bình tĩnh hỏi: “Cung nữ khi ấy cũng là người của Vũ Hóa Điền đúng không?”
Tố Tuệ Dung có chút ngượng ngùng hắng giọng nói: “Lòng Đốc chủ hướng về triều đình.”
“Mỗi lần cô nói giúp hắn như thế, cô không thấy trái lương tâm sao?” Cô hỏi.
“Nô tỳ thề trung thành với Đốc chủ.” Tố Tuệ Dung đáp.
Cô yên lặng cảm thán: Tẩy não triệt để thật.
-----------------------
Chương 36
Đống vàng bạc đưa cho cô trên danh nghĩa sau khi diễu hành qua trước mặt cô một lượt thì đều được đưa vào kho tư nhân của Vũ Hóa Điền khóa lại. Cô hận đến mức làm hình nhân viết tên của hắn lên ngày ngày đâm nó.
Tiên đế băng hà, tân đế kế vị, Vũ Hóa Điền quả thực bận rộn nửa năm. Khi gặp lại, cô lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Vũ Hóa Điền không cho người đến mời cô, mà tự mình đến phòng cô. Vũ Hóa Điền đi đến bên cạnh bàn ngồi xong, rồi mới đưa tay ra. Cô đi tới bắt mạch cho hắn, lại nghe Vũ Hóa Điền nói: “Lâu không gặp, thần y dường như đẫy đà không ít.”
Cô chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy vài cái, đáp: “Đại nhân gầy không ít, phải chú ý ăn uống, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Vũ Hóa Điền nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, rồi mới hỏi: “Thế nào?”
Cô sửng sốt mới sực ngộ ra là hắn nói đến cái thứ phía dưới, thế là hỏi: “Đại nhân hết bận, chuẩn bị tiếp tục trị liệu sao?” Thấy hắn gật đầu, cô xoay người đóng kỹ cửa phòng, rồi mới ngồi xổm trước người hắn, cởi quần hắn. Có lẽ do một thời gian không gặp nên không quen, Vũ Hóa Điền lại có chút lúng túng, hơi tránh một chút. Cô ngẩng đầu lên, nói: “Xấu hổ cái gì, cũng đâu phải chưa thấy bao giờ.”
“Nửa năm không gặp, thần y lại bệnh cũ tái phát đúng không?” Vũ Hóa Điền ngoài miệng nói vậy xong, lại hào phóng cho cô cởi quần.
Nửa năm không dùng thuốc, cái thứ phía dưới kia lại vẫn phát triển, có thể nói là tự phát, không cần thuốc thúc đẩy sinh trưởng. Cô ghé sát vào quan sát tỉ mỉ con sâu nhỏ này, phát hiện vẻ ngoài nó rất đầy đủ, đây quả thực là kỳ tích giới y học. Cô dùng hai ngón tay kẹp lấy con sâu, nhìn trước nhìn sau cẩn thận, rồi mới nói với Vũ Hóa Điền: “Nó phát triển không tệ, có thể nói ngoại trừ việc nó cực kì nhỏ thì hoàn toàn giống dương vật bình thường. Cho nên theo lý thuyết mà nói, ta cảm thấy nó đã sống lại rồi đấy, đại nhân.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hóa Điền, lại phát hiện mặt hắn sa sầm đáng sợ. Thế là cô cẩn thận hỏi: “Có cái gì không đúng sao?”
“Thần y nghĩ sao?” Vũ Hóa Điền dùng ánh mắt hận không thể rút gân lột da nhìn chằm chằm cô. Cô đáp lại bằng ánh mắt “Ngài không nói sao ta biết”, vô tội nhìn hắn. Vũ Hóa Điền cắn răng nói: “Cô cố ý đúng không?”
Cô nghiêm túc tự hỏi một lát, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ! Ngài chê nó quá nhỏ chứ gì!”
“Xoảng” một tiếng, Vũ Hóa Điền quét chén trà trên bàn xuống đất. Được rồi, giọng điệu của cô có thể làm thương tổn tự tôn đàn ông yếu ớt của hắn.
Cô vội vã an ủi: “Đừng nóng giận, mặc dù hơi nhỏ, nhưng có còn hơn không, đúng không?” Cô xoa tay, nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi vào giai đoạn trị liệu thứ hai đi, chủ yếu là khôi phục kích cỡ của nó. Ngài cho ta vài ngày, ta cần điều chỉnh phương thuốc, lên kế hoạch trị liệu lần nữa.”
Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, im lặng một lát lại nói: “Kim thượng đa nghi, không chịu để người khác hầu hạ, ta sẽ mau chóng sắp xếp xong chuyện trong nội cung.” Nói xong hắn liền rời đi.
Đây là cái gì? Khai báo công việc sao? Hắn báo cáo cho cô biết công việc của hắn? Cô nghĩ lại, người bệnh nói rõ cho bác sĩ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, điều này thật sự không có gì đáng kinh ngạc.
Mấy ngày sau cô luôn giam mình trong phòng nghiên cứu phương thuốc. Hôm nay ánh mặt trời vừa đẹp, hiếm khi cô thấy muốn ra ngoài đi dạo, tiêu hao chút mỡ tích lũy gần đây. Quả nhiên là an nhàn khiến người ta béo phì, nửa năm không có Vũ Hóa Điền làm khó dễ, cô quả thực ăn ngon ngủ kỹ, thịt cũng ‘trồng được’ không ít. Cô gọi Tố Tuệ Dung, mang vài hạ nhân bắt đầu đi dạo trong phủ.
Nói thực ra, cô chưa đi dạo trong phủ của Vũ Hóa Điền bao giờ, bởi vậy đến bây giờ vẫn thấy lạ lẫm. Nơi cô có thể tùy ý đi lại được phân chia rõ ràng, nơi không thể vào nhất định cất dấu không ít âm mưu không thể để người khác biết, cô cũng không có hứng thú lén lén lút lút đi tìm hiểu. Tố Tuệ Dung vừa đi vừa giải thích cho cô, quả là một hướng dẫn viên du lịch tận tâm.
Đi ngang qua một tiểu viện độc lập phía tây thì cô dừng bước. Nói: “Ta không biết quý phủ còn có nơi náo nhiệt thế này đâu.” Trong viện kia không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như có ai đó đang mắng một cô gái, nhưng cô gái kia cũng không dễ bắt nạt, mỗi một câu đều cãi lại. Tay sai của Vũ Hóa Điền xưa nay luôn tuân thủ phép tắc, dám công khai cãi vã như vậy quả thực hiếm thấy.
“Chẳng qua chỉ là một con nhóc quê mùa không hiểu quy củ thôi, phu nhân không cần trách móc.” Tố Tuệ Dung nói.
Cô cười cười, nói: “Ta đâu có trách, ta vốn cũng chỉ là một con nhóc quê mùa không hiểu quy củ thôi, không sao cả.”
Mặc dù cô cũng không có định quan tâm đến bọn họ, nhưng vẫn có người vào đó mắng rồi. Đại khái là phu nhân nhà chúng ta đi ngang qua nơi này bị đám các ngươi ồn ào làm phiền, nói nhỏ chút v…v… Cô định tiếp tục đi, lại nghe trong viện có một cô gái hắng giọng hô: “Phu nhân chó má gì chứ? Thái giám cũng cưới vợ sao?”
Một giọng lạnh lùng khác nói: “Láo xược! Ai u… Ngươi mau buông tay” Giọng nói kia chỉ chớp mắt đã biến thành kêu rên.
Cô thầm nghĩ có chút thú vị, bất chấp người bên ngoài ngăn cản cứ thế đi vào. Vừa bước vào tiểu viện, tất cả mọi người đều hành lễ với cô, chỉ có một cô gái vẫn đứng tại chỗ dùng ánh mắt hiếu kỳ và thương cảm nhìn cô. Cô “Hả?” một tiếng, con nhóc đen như than này sao nhìn quen vậy. Tố Tuệ Dung bên cạnh ghé sát vào tai cô nói: “Đây là nha đầu Đốc chủ chuẩn bị đưa vào cung hầu hạ kim thượng, nửa tháng trước đã vào phủ học quy củ rồi ạ.”
Cô nhìn chằm chằm con nhóc đen thui kia một lúc, mới kinh ngạc nhận ra đây không phải cô gái người Thát Đát đấy sao, tên gì cô không nhớ rõ. Sau khi rửa sạch đống hình vẽ kỳ dị trên mặt, cô quả thực không nhận ra. Cô hỏi Tố Tuệ Dung: “Cô ta tên gì?”
“Thường Tiểu Văn.” Tố Tuệ Dung đáp.
“Này, làm vợ thái giám cảm giác thế nào?” Thường Tiểu Văn nói xong, đám người xung quanh liền nín thở.
Cô cười nói: “Coi như thoải mái, dù sao cũng không có phải học quy củ nhiều như vậy.”
“Chờ ta được sủng ái xem còn ai khiến ta chướng mắt, ta sẽ giết hắn, cô cũng như vậy.” Thường Tiểu Văn nói.
Cô không để ý, cười cười, nói: “Vậy cô cố mà học quy củ cho tốt đi, cẩn thận còn chưa gặp được kim thượng đã bởi vì phạm vào quy củ nào đó mà bị đánh chết rồi.”
Thường Tiểu Văn nghe xong cười to, nói: “Ta thích cô.”
“Vậy cám ơn.” Cô cười trả lời cô ta, rồi mới dẫn người ra ngoài.
Ngươi không ngờ Vũ Hóa Điền đã đi tới bước này, tiên đế tại vị bên cạnh lão có Vạn quý phi, kim thượng kế vị hắn liền đưa Thường Tiểu Văn vào. Vừa trầm trồ nước cờ Vũ Hóa Điền tạo ra, vừa cảm thán quanh đi quẩn lại lại về nguyên tác rồi.
***