• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 33 (18+)

Vũ Hóa Điền nhìn cô, gằn từng chữ: “Nhớ rõ những gì ta từng nói không? Ta ghét dáng vẻ đắc ý này của cô.” Hắn lắc đầu, nói tiếp: “Nhìn đôi mắt này xem, không hề biết nói dối, ta có thể nhìn thấy đắc ý dưới đáy lòng cô. Ta nói đúng không, thần y?”

Khuôn mặt tiểu thái giám chết lúc trước lập tức hiện lên trong đầu, cô do dự trong giây lát, không biết có nên thừa nhận hay không. Nhưng miệng của cô lại nhanh hơn đầu óc, lập tức chối: “Ta không đắc ý, chuyện này không đáng để ta đắc ý. Ta cảm thấy may mắn là mình không chết đói ở trong phòng tối kia thôi. Đại nhân đã cứu mạng ta, ta cảm kích còn không kịp.”

“Chậc chậc, thần y đúng là nói khéo như rót mật.” Vũ Hóa Điền kéo cổ của cô bắt cô đứng lên, hắn đi một bước về phía trước, cô liền lùi một bước về phía sau, sau eo lại chạm phải bàn. Vũ Hóa Điền nói: “Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đối với loại người thích nói dối hơn nữa còn tự cho là thông minh nhất định không thể nương tay. Cô thấy đúng không, thần y?”

Cô không biết hắn muốn làm cái gì, trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn của hắn. Vũ Hóa Điền nhẹ nhàng nhướng mày một chút, mặt không cảm xúc bắt đầu xé quần áo cô. Cô giãy dụa ngăn cản hắn, nhưng chút sức lực của cô trước mặt một cao thủ võ lâm quả thực không hề có tác dụng. Quần áo của cô trong nháy đã bị hắn xé thành vải rách. Hắn dùng sức ấn thân trên lõa thể của cô lên bàn, hỏi: “Sao cô không học được cách ngoan ngoãn nhỉ?” Vừa nói xong, hắn bắt đầu xé váy của cô, chẳng mấy chốc cô đã trần truồng trước mặt Vũ Hóa Điền.

Cô sợ tới mức cả người run bần bật, lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm tân hôn, bụng dưới bắt đầu đau ê ẩm. “Ta van ngài, sau này ta không bao giờ làm chuyện gì khiến ngài tức giận nữa, bất kể là cái gì. Xin ngài tha cho ta lần này, ta xin hứa sau này sẽ nghe lời.”

Vũ Hóa Điền nhìn thân thể trần truồng của cô, trong mắt không có chút tình dục nào. Hắn dùng vải rách trên mặt đất trói tay cô lại, vải hơi dài, đầu cuối một trái một phải buộc cố định ở hai chân bàn. Lại tách hai chân cô ra, hai đùi buộc vào hai chân bàn còn lại. Cứ thế cô bị cố định trên bàn, không tài nào giãy được. Làm xong, hắn đứng ở bên bàn, lạnh lùng bình tĩnh nhìn cô.

Cô thấy được mắt hắn nhìn vào ngực mình, mặc dù hắn không làm gì, nhưng nhũ hoa của cô vẫn dần dần đứng thẳng. Cô cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cầu xin: “Thả ta ra, xin ngài. Ngài cần ta chữa bệnh cho ngài, làm thế này đối với cả ngài và ta đều không có lợi.”

“Cô hâm mộ ả đúng không?” Vũ Hóa Điền hỏi.

“Ai?” Cô khóc hỏi hắn, không biết tại sao trong hoàn cảnh này hắn còn có thể hỏi chuyện vớ vẩn khác.

“Vạn quý phi.” Vũ Hóa Điền đặt tay lên đầu gối cô, từng chút từng chút vuốt ve lên trên, làm cả người cô nổi da gà. “Hâm mộ những chuyện ta làm với ả, cô cũng từng thấy rồi đấy.” Nói xong ngón tay hắn đã tới vị trí bí ẩn nhất trên cơ thể cô. Hiện giờ tất cả đều phơi bày trước mắt hắn.

“Ngươi điên rồi !” Cô thét to: “Ta bị điên mới hâm mộ ả Vạn quý phi chết tiệt đó, ta chỉ mong cô ta đừng có tiếp tục quấy rầy cuộc sống của ta nữa! Ta chịu đủ cái cảnh bị kìm kẹp giữa hai người các ngươi rồi! Vũ Hóa Điền ngươi là đồ điên, con mẹ nó ngươi mau thả ta ra!”

“Nói cho ta biết, bây giờ có phải cô càng đắc ý hơn rồi không?” Vũ Hóa Điền hỏi.

“Đắc ý cái rắm! Chết tiệt, mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đắc ý hả?” Cô gào lên.

Ngón tay Vũ Hóa Điền chậm rãi vuốt ve hai cánh phía dưới, hắn vô cùng thông thạo loại chuyện này, hắn biết nên dùng sức ở mức độ nào để khiến chúng nó nở rộ. Ngón tay của hắn khéo léo vuốt ve cánh hoa và nhụy hoa, cho tới khi chỗ đó chảy ra giọt sương trong suốt. Thân thể cô không ngừng run rẩy, lại không còn là bởi vì sợ, mà là vì cảm giác tê dại rất nhỏ lại làm cô cảm thấy khủng hoảng ở thân dưới. Vũ Hóa Điền vừa tiếp tục vừa nói: “Nói dối, nơi này đã thích đến thế này rồi. Ta hỏi lại cô lần cuối, chưa từng đắc ý sao?”

Cô nhìn vào mắt hắn, không biết hắn hỏi chuyện lục soát cung hay là chuyện bởi vì bị hắn vuốt ve mà đắc ý. Cô không biết nếu như hiện giờ thừa nhận mình quả thật có chút đắc ý khi hắn vì cứu cô mà trở mặt với Vạn quý phi, thì liệu hắn có tự động cho rằng cô hâm mộ Vạn quý phi cùng hắn làm loại chuyện này không?

“Ta không ngờ thần y cũng can đảm như thế.” Vũ Hóa Điền không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, hắn rút ngón tay lại, cầm lấy ngọn nến bên cạnh giơ phía trên người cô, rồi mới từ từ nghiêng xuống.

“Bỏ ra! Bỏ nó đi! Cầu xin ngài!” Cô hoảng sợ giãy giạu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn sáp nến dần hình thành, cuối cùng rơi xuống ngực. “A! Đau! Van xin ngài, đừng như vậy, ta đắc ý! Ta thật sự đắc ý! Tha cho ta đi.” Vũ Hóa Điền như thể không nghe thấy, nhỏ từng giọt lên người cô. Ngực, nhũ hoa, bụng, bên đùi, hắn hài lòng nhìn cô không ngừng giãy giụa trên bàn, chân bàn ma xát với mặt đất phát ra tiếng két két ghê tai. Cô hét đến khàn cả cổ, vẫn còn cầu xin: “Đau… Cầu xin ngài đừng như vậy… Ta chưa làm sai cái gì mà… A… Đau… Đừng…”

“Chỗ này đã ẩm ướt thành thế này rồi, sao có thể nói đau? Là thoải mái mới đúng?” Vũ Hóa Điền nói, tiếng nói lại khàn khàn lạ thường. Ngón tay của hắn vuốt ve nhụy hoa ướt sũng, rồi đột nhiên đâm vào. Đầu ngón tay hắn từng chút từng chút sờ tới nơi yếu ớt nhất, dùng sức chọc vào, càng lúc càng nhanh. khoái cảm như thủy triều mãnh liệt lấn át đau đớn do bị nhỏ sáp nến, không ngừng đẩy cô đến cực hạn. Đau đớn do sáp nến trước khoái cảm như vũ bão thật chẳng đáng nhắc đến, thậm chí càng khiến luồng sóng nóng bỏng dưới thân mang đến khoái cảm điên cuồng hơn. Tiếng hét của cô dần thay đổi: “A… A… Đừng, đừng… A…”

Ngón tay Vũ Hóa Điền càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng mạnh. Cuối cùng trước mắt cô trắng xóa, thân thể căng lên, phần dưới cơ thể xoắn chặt ngón tay của hắn. Một dòng nước từ phía dưới phun ra, bắn lên quần áo hắn… Cô cao trào. Ngực Vũ Hóa Điền kịch liệt phập phòng, khàn khàn nói: “Không trả lời ta sẽ cắm ngọn nến này vào.”

Cơ thể cô đã ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt nói: “Vạn quý phi bắt ta hại ngài, làm trễ nải hai ngày trị liệu của đại nhân, đại nhân bất đắc dĩ mới phải cứu ta. Chuyện này không liên quan tới ta, từ đầu đến cuối đều là chuyện giữa ngài và Vạn quý phi.”

“Rất tốt.” Vũ Hóa Điền dường như đã khôi phục như bình thường, hắn cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ lau ngón tay, hỏi: “Còn đắc ý sao? Thần y.”

Cô lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

-----------------------

Chương 34

Vũ Hóa Điền lau tay sạch sẽ xong liền ném khăn tay xuống đất, mắt nhìn cô, nói: “Dù có đắc ý cũng đừng để cho ta nhìn ra, giấu nó sâu một chút.” Cô nghe xong chỉ khóc lắc đầu, Vũ Hóa Điền không để ý đến chuyện cô còn đang bị trói trên bàn, mà đi thẳng ra khỏi phòng. Vũ Hóa Điền đi ra ngoài không bao lâu, Tố Tuệ Dung liền rón rén đi vào.

Tố Tuệ Dung trông thấy bộ dạng chật vật của cô cũng không nói gì, chỉ dùng tốc độ cực nhanh tìm một chiếc áo choàng Vũ Hóa Điền để ở đây che cơ thể cô, lại cởi trói cho cô, mát xa chỗ bị trói. Cô nhẹ nhàng nói: “Lấy hết mấy thứ trên người nữa.” Giọng cô rất nhỏ, nhưng đối với người tập võ như Tố Tuệ Dung thì cũng không khó để nghe thấy.

Cô ấy dùng móng tay cẩn thận cậy từng vết sáp nến xuống, kể cả những giọt Vũ Hóa Điền nhỏ ở chỗ kín. Ngoài cửa có một tiểu thái giám nói: “Tuệ Dung cô nương, Đốc chủ sai ta đưa đồ tới.” Tố Tuệ Dung nhìn cô đợi lệnh, phát hiện cô chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà liền thở dài, rồi mới đi ra cửa mở hé một khe, nghiêng người đi ra ngoài. Đợi cô ấy trở lại, trên tay đã cầm mấy thứ. Cô ấy đến bên tai cô, nói nhỏ: “Đốc chủ sai người đưa thuốc mỡ và quần áo tới, nô tỳ thoa thuốc rồi thay quần áo cho người nhé?” Thấy cô không phản ứng, cô ấy lại khẽ gọi: “Phu nhân?”

Lúc này cô mới đáp: “Còn lựa chọn khác sao?”

Tố Tuệ Dung cẩn thận bôi thuốc cho cô rồi nhẹ nhàng giúp cô mặc quần áo, vừa nói: “Quần áo về phòng lại cởi ra, bịt vết thương lại như thế này cũng không tốt.”

Sau khi về phòng, tự cô viết một đơn thuốc, đưa cho người hầu đi sắc, uống xong thì đi ngủ. Cô ngủ thẳng tới sáng hôm sau, bị Tố Tuệ Dung gọi dậy thay thuốc. Cô giống như con búp bê rách nát, tùy ý cô ấy làm gì thì làm. Buổi tối là lúc Vũ Hóa Điền ngâm thuốc, Tố Tuệ Dung ghé vào bên tai cô nói: “Vừa rồi Đốc chủ đã truyền lời tới, nói là mấy ngày nay phu nhân có thể yên tâm dưỡng thương, không cần qua hầu hạ.”

Cô lại nhìn cô ấy một cái, nói: “Không cần, đỡ ta đi.” Cô thay quần áo, viết đơn thuốc, giao cho Tố Tuệ Dung: “Tối nay Đốc chủ nhà các ngươi cần thêm thuốc, sai người sắc theo phương thuốc này, nhanh chóng đưa tới nhân lúc còn nóng.” Nói xong, cô được cô ấy dìu đỡ cẩn thận đi tới phòng Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền vốn đang cởi quần áo, nghe được Tố Tuệ Dung và cô ở ngoài cửa cầu kiến liền lẳng lặng cầm quần áo mặc vào, rồi mới cho hai người vào. Cô thấy hắn và Tố Tuệ Dung trao đổi bằng ánh mắt, Tố Tuệ Dung ra hiệu cho Vũ Hóa Điền rằng: ‘Nàng hôm nay rất khác thường.’ Vũ Hóa Điền phất tay cho Tố Tuệ Dung lui. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn nhìn cô, không nói gì.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bình thường luôn ngồi, lúc ngồi làm ảnh hưởng tới vết thương, khiến cô nhíu mày mấy lần. Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm một lúc, thấy cô không có đến cởi quần áo cho hắn liền tự mình cởi.

Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, thế nên tiếng Vũ Hóa Điền ngồi vào trong thùng tắm liền vô cùng chói tai. Thịt non mới mọc phía dưới chạm vào thuốc khiến hắn đau đến môi trắng bệch, chẳng mấy chốc sau đã có mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống. Cô dùng vẻ mặt vô cảm nhìn Vũ Hóa Điền tắm, cho tới khi bên ngoài có tiểu thái giám bẩm báo nói thuốc đã sắc xong rồi. Cô liếc nhìn Vũ Hóa Điền, đúng lúc hắn cũng mở mắt nhìn cô, xem ra cũng không có ai thông báo cho hắn hôm nay cần thêm thuốc. Cô đứng dậy đi ngoài lấy thuốc, tự mình đưa tới trước mặt Vũ Hóa Điền, nói: “Đại nhân, hôm nay cần thêm thuốc.”

Vũ Hóa Điền không đưa tay ra nhận vẫn chỉ nhìn cô, chờ cô giải thích. Cô nói: “Căn cứ tình trạng cơ thể ngài, nếu như không cần thêm thuốc, ngài cho rằng ta sẽ tới đây nhìn ngài tắm sao?”

Vũ Hóa Điền nghe vậy mới đưa tay ra nhận lấy. Hắn cầm thuốc nhưng không uống, mà đưa lên mũi ngửi, rồi mới nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Thuốc này mùi là lạ.”

“Ta không biết đại nhân tinh thông dược lý như vậy từ bao giờ đấy?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn không chịu uống, liền giằng lại, đặt lên bàn. Cô lại ngồi xuống, nói: “Không uống thì thôi.” Vũ Hóa Điền dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một lúc, cuối cùng thấy không được gì mới thôi. Cô thấy hắn như vậy, không khỏi cười phá lên, cuối cùng gần như cười thở không ra hơi.

Vũ Hóa Điền nhíu mày nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn. Cô lau nước mắt chảy ra vì cười, thở không ra hơi nói: “Này, tối hôm qua ngài rất thích đúng không?”

Vũ Hóa Điền tức giận nói: “Làm càn!” Nét mặt kia rất giống con mèo bị giẫm vào đuôi.

Cô không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Ngài làm vậy với ta thích hơn hầu hạ Vạn quý phi rất nhiều đúng không? Ngài vốn cũng không muốn hầu hạ ả như vậy mà nhỉ? Có phải mỗi lần trông thấy bản mặt của ả đều cảm thấy buồn nôn không?” Cô cười ha hả, không đếm xỉa đến lửa giận của hắn, nói tiếp: “Nhìn ta đau, nhìn ta khóc, nhìn ta cầu xin ngài, có phải đặc biệt kích thích, đặc biệt sung sướng không? Ngài đừng lừa mình dối người, bởi vì ngài chính là một tên biến thái, ta cũng nhìn ra rồi. Khoái cảm của ngài xây dựng trên sự đau đớn của người khác, điểm này Vạn quý phi vĩnh viễn không thể thỏa mãn ngài.”

“Câm miệng! Cô chán sống rồi phải không?” Vũ Hóa Điền nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn lóc thịt cô vậy.

Cô lại lau nước mắt ở khóe mắt, bưng bát thuốc trên bàn, dùng móng tay gõ gõ bát, phát ra tiếng ‘keng keng’. Nói: “Ngài biết vì sao bát thuốc này có mùi lạ không? Ha ha, bởi vì đây là độc, không phải thuốc.” Nói xong, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng ném bát đi, bát sứ trắng liền rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cô lảo đảo đi về phía cửa, lại nghe phía sau có tiếng nước ‘rào rào’. Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Vũ Hóa Điền như con quay bay vọt từ trong nước lên, nhảy đến phía sau cô, cánh tay bắt được cô, kéo lại. Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức đẩy cửa vào xem, lại bị một câu “Cút ra ngoài!” của Vũ Hóa Điền làm cho sợ tới mức vội vàng khép cửa lại.

Tay Vũ Hóa Điền đặt trên dạ dày cô, dùng sức ấn một cái, cô lập tức cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, cúi đầu nôn ra. Vũ Hóa Điền vẫn dùng sức tra tấn dạ dày cô, cô nôn đến hoa cả mắt, gần như cả cơm tối qua cũng nôn hết ra rồi. Đến khi chỉ nôn ra được dịch dạ này, hắn mới thả cô ra.

Cô lảo đảo đi đến bên cạnh bàn, lấy nước trên bàn súc miệng, nhổ nước trong miệng ra, cô lại cười rộ lên. Ánh mắt Vũ Hóa Điền nhìn cô lúc này giống như nhìn thấy quỷ. Cô cười lớn đi tới cửa, lúc gần đi quay đầu lại nói: “Chẳng qua chỉ là một chút thuốc an thần mà thôi, ngài tắm xong nhớ uống, nếu không tới đêm phía dưới sẽ vô cùng đau đớn, lúc ấy thì đừng có khóc nhé.” Nói xong, cô không đếm xỉa đến ánh mắt phẫn nộ của Vũ Hóa Điền, xoay người rời đi.

* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK