Cô ăn dưới cái nhìn soi mói của Vũ Hóa Điền, trong lòng thầm lo nếu cứ như thế này cô nhất định sẽ đau dạ dày mất. Vũ Hóa Điền không lên tiếng, cô không biết hắn có ý đồ gì, cũng chỉ có thể ngẩn người nhìn chằm chằm bát đũa trước mặt. Một lát sau Vũ Hóa Điền đột nhiên hỏi: “Sao vậy, còn chưa ăn no à?”
Cô nấc một cái, ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: “Ta nhìn giống như chưa ăn no sao?”
Vũ Hóa Điền nhíu mày, không đáp. Cô chắc chắn hình tượng của mình trong lòng hắn lúc này đã biến thành heo tham ăn rồi.
Đúng lúc ấy Mã Tiến Lương ở ngoài cửa cầu kiến, Vũ Hóa Điền gọi vào, chỉ thấy hắn dẫn theo một người đàn ông râu ria xồm xoàm cô không quen cùng vào. Này Người đàn ông kia quỳ xuống, nói: “Đốc chủ, thương đội vùng này đều đến trạm dịch tránh gió cát, nơi này của chúng ta đã đầy người rồi, xin Đốc chủ không nên đưa người vào nữa.”
Vũ Hóa Điền đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, qua rất lâu mới lên tiếng: “Tiếp tục đưa vào.”
Râu xồm nói một tiếng: “Tuân lệnh.” Liền lui xuống.
Vũ Hóa Điền cùng Mã Tiến Lương đứng cạnh cửa sổ nhìn ra phía ngoài xa, Mã Tiến Lương còn lấy ra một chiếc ống nhòm để nhìn. Cô khinh thường bĩu môi, thật sự là hoài nghi với đôi mắt kỳ lạ ấy liệu hắn có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài không. Mã Tiến Lương hỏi: “Đốc chủ, Triệu Hoài An thật sự sẽ xuất hiện ở đây sao?”
Vũ Hóa Điền lại bắt đầu phát biểu luận điệu ‘Triệu Hoài An hữu dũng vô mưu’ của hắn, cô oán thầm: Bất kể là có dũng hay có mưu, có thể sống đến cuối cùng nhất mới là chân lý, nhân vật chính mới là vương đạo. Vũ Hóa Điền ơi Vũ Hóa Điền, ngươi đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi. Vũ Hóa Điền lại dặn dò vài câu, Mã Tiến Lương liền cáo lui.
Sau khi Mã Tiến Lương đi Vũ Hóa Điền quay lại ngồi bên giường nhắm mắt thư giãn, cô nhân cơ hội đi đến bên cửa sổ tìm kiếm bóng dáng Triệu Hoài An, nhưng không thấy. Có điều gian phòng này của Vũ Hóa Điền tầm nhìn rất tốt, hẳn là căn tốt nhất trong trạm dịch. Cô đi đến bên giường, do dự một lúc mới nói: “Đại nhân, ngài xem, nếu không có chuyện gì thì để ta về phòng mình nhé, ngài thấy có được không?”
Vũ Hóa Điền một lát sau mới nhàn nhã nói: “Trạm dịch hiện giờ đã đầy, không có phòng trống cho cô đâu. Thần y nếu như đã không muốn ở cùng ta thì tới chuồng ngựa ở cùng ngựa là được rồi.” Vũ Hóa Điền nói tới chỗ này liền mở mắt, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Cô cân nhắc giữa Vũ Hóa Điền và ngựa, không bằng cầm thú và cầm thú, cô quyết định lựa chọn cầm thú. Nhưng cô sờ lên cổ, Vũ Hóa Điền khôn khéo như thế, nếu quả thật nói cho hắn biết lựa chọn của cô, hắn nhất định sẽ đoán được cô cảm thấy hắn không bằng cầm thú, rồi sẽ vặn gãy cổ cô ngay tại chỗ nhỉ? Vì cái mạng nhỏ của mình, cô cười nói: “Vậy ta ở cùng đại nhân.”
“Vậy thì nói ít thôi.” Vũ Hóa Điền nói xong, lại nhắm mắt lại.
Trời mới biết lúc này cô rất muốn nằm xuống giãn gân cốt, bất lực là giờ phút này Vũ Hóa Điền đang độc chiếm cái giường duy nhất trong phòng, càng đáng giận hơn là hắn không biết sử dụng tài nguyên, chỉ ngồi có một góc bé xíu. Đáng xấu hổ! Đáng giận! Đáng hận!
Cô nằm bò ra bàn ngủ, mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn ngủ thiếp đi. Đến khi cô bị tiếng mở cửa đánh thức, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi. Vũ Hóa Điền mang người xuống tầng đi ra bên ngoài, cô liền đi tới bên cửa sổ nhìn. Là Vũ Hóa Điền sai người mang hai tấm bia đá ở Long Môn về.
Kế tiếp cũng không có gì khác với trong phim, Mã Tiến Lương bứt dây động rừng làm hỏng kế hoạch của Vũ Hóa Điền. Chỉ thấy từ bốn phương tám hướng xuất hiện n người áo đen, vây quanh tấm bia đá. Cô không khỏi tặc lưỡi, xem thường người ta hữu dũng vô mưu mà còn mang nhiều người thế? Ít nhất cũng phải một trung đoàn ấy nhỉ? Chậc chậc, miệng cọp gan thỏ, chột dạ chứ gì.
Đợi đến khi đám người đi gần hết, cô mới ra ngoài đi vệ sinh. Cô vừa kéo quần đi ra lại thấy Mã Tiến Lương ủ rũ đứng trong góc. Mã Tiến Lương là cao thủ, mặc dù hai người cách nhau khá xa, hắn vẫn phát hiện ra cô, chắp tay nói: “Phu nhân.”
“Ừm…” Cô không biết trả lời thế nào, có nên nói một câu “Hãy bình thân” không. Cô bước về phía hắn hai bước, rồi mới làm như nói chuyện phiếm: “Sao vậy, tâm trạng không tốt? Bị Vũ Hóa Điền phạt à?”
“Đốc chủ cũng không trách phạt thuộc hạ.” Mã Tiến Lương đáp: “Kế hoạch Đốc chủ trù tính nhiều ngày đều bị ta… Thuộc hạ tự trách.”
“A, ngươi đối với hắn trung thành thật đấy.” Cô dò xét nhìn Mã Tiến Lương từ trên xuống dưới một lượt, suy đoán liệu hai người này có gian tình không thể cho ai biết hay không. “Ngươi làm hỏng kế hoạch quan trọng của hắn, hắn lại không phạt ngươi. Nếu đổi thành ta, chắc đã vặn gãy cổ ta rồi!”
Mã Tiến Lương nhíu mày, một lát sau mới nói: “Đốc chủ không phải là người vô tình, tàn ác như vậy.”
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tin nhìn hắn. Mãi một lúc mới thốt nên lời: “Ngươi nói đùa sao? Hắn mà không tàn ác thiên hạ đã chẳng có ai tàn ác rồi! Ngươi không thấy hắn bóp cổ ta thế nào à, còn…” Cô không có nói tiếp nữa, những chuyện có thể chứng minh sự tàn ác của hắn nhất đều là những chuyện tư mật, cô có khổ mà khó nói. Cô liền sửa lời: “Còn uy hiếp muốn cắt lưỡi ta.”
“Phu nhân cũng nói là uy hiếp, không phải người vẫn đang yên ổn đứng trước mặt thuộc hạ sao?” Mã Tiến Lương đáp.
“Nhưng mà cổ thật sự bị bóp, vết vừa mới hết đấy. đừng nói rồi, tóm lại một lời khó nói hết a.” Cô lắc đầu thở dài nói.
“Phu nhân nói vậy là sai rồi. Ta đi theo Đốc chủ lâu nhất, không dám nói hiểu rõ Đốc chủ, nhưng tính tình của ngài ta cũng biết đôi chút. Đốc chủ tuy không thể nói là chiêu hiền đãi sĩ, thế nhưng đối với các đương đầu chúng ta đều rất tốt. Giống như hôm nay, ta làm hỏng chuyện quan trọng của Đốc chủ, nhưng một câu nặng lời ngài ấy cũng không nói. Đương nhiên, có thể làm tới vị trí như Đốc chủ không thể không có một chút thủ đoạn. Phu nhân nhiều lần khiêu khích quyền uy của Đốc chủ, nếu đổi là người ngoài chỉ sợ đã chết ngàn vạn lần rồi. Bởi vậy đủ để thấy Đốc chủ cũng không xấu xa như phu nhân nghĩ đâu.” Mã Tiến Lương nói.
Cô phản bác: “Đó là bởi vì hiện giờ ta còn có giá trị lợi dụng, bằng không hắn đã sớm giết ta rồi.”
Mã Tiến Lương lắc đầu nói: “Nếu như phu nhân được chứng kiến thủ đoạn của Tây xưởng thì sẽ không nói thế nữa đâu. Khoét mắt cắt lưỡi chỉ là trò trẻ con thôi, những hình phạt kia thuộc hạ cũng không muốn nói ra làm bẩn tai phu nhân. Đốc chủ nếu thật sự dùng thủ đoạn, phu nhân cho dù chỉ còn một hơi cũng còn phải ngoan ngoãn chữa bệnh cho Đốc chủ.”
“Ngươi…” Cô không cãi được, mãi mới nặn ra được một câu: “Ngươi đúng là trung khuyển, hắn cho ngươi cái gì mà khiến ngươi trung thành thế chứ!”
“Đốc chủ từng có ân với ta.” Mã Tiến Lương cũng không nói tỉ mỉ, ngược lại nói: “Phu nhân sở dĩ có thành kiến với Đốc chủ là vì phu nhân không hiểu ngài ấy. Thuộc hạ chỉ có thể nói thế thôi, còn chuyện phải làm, xin lỗi không tiếp phu nhân được.”
Trong lòng cô có ngàn vạn con Thảo Nê Mã chạy qua, nghẹn muốn ói máu, chờ Mã Tiến Lương đi xa, mới quát: “Đó là vì ngươi chưa bị hắn SM! Đúng là không biết thực tế chỉ mạnh miệng nói hươu nói vượn!”
***
p/s: Ahihi. Anh chỉ SM ai đó thôi chứ đối với người ngoài anh cũng tốt bụng lắm =)))))))))))
--------------------------
Chương 24
Trở về phòng, chỉ thấy một tiểu ca mặc đồ đen đang trải bộ chăn ga mới tinh Vũ Hóa Điền mang từ Kinh Thành tới lên giường. Vũ Hóa Điền ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm thị vệ đang làm việc. Thấy cô đẩy cửa vào, liền ra lệnh cho người kia: “Trải bộ chăn đệm được thay xuống đất đi.” Vũ Hóa Điền chỉ đất trống bên giường, người nọ liền nhanh nhẹn trải chăn đệm của trạm dịch xuống.
Được rồi, xem ra tối nay cô phải ngủ đất rồi. Cô đi vòng ra sau lưng Vũ Hóa Điền, nhanh chóng giơ ngón giữa về phía lưng hắn. Không ga lăng tẹo nào cả! Nhưng cô cũng không tức giận, coi như đây là trăng trối cuối cùng của hắn, chờ ngày mai sau khi hắn đi cô sẽ lập tức cuốn gói xuất quan. Nghĩ đến đây, cô cười rộ lên, khiến Vũ Hóa Điền lườm một cái. Cô vội vã hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Khụ, không có gì, vị tiểu ca kia, phiền anh trải dày chút, ta sợ lạnh.”
Vũ Hóa Điền có chút không kiên nhẫn nhìn cô, thị vệ kia vẫn chịu khó đi lấy thêm một chiếc chăn trải lên cho cô. Sau khi thị vệ kia trải giường xong rời đi, Triệu Thông cũng từ khách sạn Long Môn chạy tới cầu kiến Vũ Hóa Điền. Triệu Thông báo cáo tình huống của Phong Lý Đao ở khách sạn Long Môn cho Vũ Hóa Điền, Vũ Hóa Điền liền lấy chiếc gương xa hoa luôn mang theo mình ra, tỉ mỉ quan sát mình trong gương, nhìn có chút tự kỷ. Cô ở bên cạnh nhìn mà nổi hết cả da gà.
Cũng giống như trong phim Vũ Hóa Điền quyết định giả làm Phong Lý Đao, ám hiệu để liên lạc là “Long Môn phi giáp, tiện tri chân giả”. Triệu Thông lĩnh mệnh, liền đứng dậy trở về.
Trong phòng chỉ còn lại cô cùng Vũ Hóa Điền, đúng lúc này, trước mặt cô xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ, đó là hai sự lựa chọn:
A, Giúp Vũ Hóa Điền thay đổi vận mệnh hi sinh
B, Chết sống kệ hắn, chạy ra Ngọc Môn Quan
Cô cười khà khà, vui mừng đưa tay muốn chọt phương án B, lại phát hiện phía sau còn có một hàng chữ nhỏ hơn: 【 Bản công lược hữu nghị nhắc nhở, chọn B ở đây sẽ trực tiếp Bad Ending, lập tức GAME OVER bye bye cuộc sống, nếu như nếu không muốn chết, xin tránh lựa chọn. 】
Cô kinh hãi, may mà mình phát hiện kịp thời, nếu không thì đã toi đời rồi. Trong lòng cô tức giận mắng: Con mẹ nó, lừa bịp trắng trợn! Đây là đùa giỡn ta sao? Trêu chị đây rất vui sao? Cô ngẩng đầu góc 45 độ nhìn lên trần nhà, rơi lệ đầy mặt. Sau đó, căn cứ vào thuộc tính rất sợ chết, cô bất lực lựa chọn A, nước mắt trên mặt rơi càng nhiều.
Vũ Hóa Điền cau mày, vô cùng không vui nhìn cô. Cô nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, trong lòng càng thêm uất ức. Cô khịt mũi một cái, giải thích: “Ta không có khóc, vừa rồi là bị cát bay vào mắt.” Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên âm báo dễ nghe, dọa cô sợ hết hồn, ngay sau đó là thông báo: 【Độ hảo cảm +1】. Cô không nói gì, nước mắt càng rơi như mưa.
Một lúc lâu sau, Vũ Hóa Điền mới có chút cứng ngắc nói: “Không cần phải lo lắng.”
“Ta đâu có lo lắng.” Cô yếu ớt nói.
Vũ Hóa Điền lạnh mặt nói: “Vậy thì mau cất đống nước mắt của cô đi.”
Chờ cô nín khóc, đã có người mang những dụng cụ chữa bệnh của Vũ Hóa Điền vào. Pha thuốc tắm giữa hoang mạc cũng không phải phí phạm bình thường thôi đâu. Khi Vũ Hóa Điền tắm thì cô ở bên sầu não nghĩ xem giúp hắn thay đổi số phận vật hy sinh như thế nào. Nghĩ mà xem, ngoại trừ chữa bệnh cứu người thì cô chẳng biết gì cả, đâu thể tò tò đi theo sau mông hắn mọi lúc mọi nơi kéo dài tính mạng cho hắn chứ?
“Nước lạnh rồi!” Giọng nói không vui của Vũ Hóa Điền cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô vội vã đi tới thêm nước ấm cho hắn. Lại nghe Vũ Hóa Điền hỏi: “Thần y suy nghĩ cái gì mà tập trung vậy? Ta gọi mấy lần cũng không nghe.”
Cô cân nhắc một chút, rồi mới cẩn thận hỏi: “Đại nhân có biết Phong Lý Đao là người thế nào không?”
Vũ Hóa Điền hơi sững sờ, rồi mới đáp: “Mới vừa rồi Triệu Thông bẩm báo cô cũng nghe thấy rồi đấy, chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không đủ để tạo thành nguy cơ.” Vũ Hóa Điền dừng một chút, rồi mới nói: “Nếu thần y sợ, ngày mai ta sai người ở lại trạm dịch bảo vệ cô là được.”
Cô lắc đầu, rồi mới nói: “Phong Lý Đao sống bằng việc buôn bán tin tức trong giang hồ, người này cực kỳ xảo trá, mặc dù không biết võ công, nhưng cũng không thể khinh thường.”
Vũ Hóa Điền hơi kinh ngạc, nói: “Không ngờ thần y cũng xem như là người trong giang hồ rồi, chẳng những biết Triệu Hoài An, còn biết Phong Lý Đao?”
Cô nói dối: “Những người như chúng ta được gọi là lang trung giang hồ, là lang trung trong giang hồ chứ sao.” Cô phẩy tay áo nói: “Đại nhân còn nhớ vừa rồi Triệu Thông miêu tả Phong Lý Đao như thế nào không? Cử chỉ thô lỗ, hành vi hoang đường. Đại nhân biết cử chỉ thô lỗ, hành vi hoang đường là như thế nào không?” Nói xong, cô bắt chước động tác cùa Phong Lý Đao, đi đến phía trước bàn, đĩnh đạc ngồi xuống, cầm mấy miếng điểm tâm nhét vào miệng, rồi mới cầm lấy chén trà của Vũ Hóa Điền nốc một ngụm, ngẩng đầu lên nói: “Điểm tâm này ngon thật, đại nhân có muốn ăn thử không?”
Chỉ thấy Vũ Hóa Điền mặt đen như đáy nồi, không biết là bởi vì cô dùng chén trà riêng của hắn hay là vì hắn cho rằng mình không giả được Phong Lý Đao. Hắn lạnh lùng nói: “Ý thần y là gì?”
Cô cười nịnh nọt, nói: “Đại nhân ngài cao quý ưu nhã, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai tiêu sái, anh minh thần võ. Khí chất cao quý của ngài là từ trong ra ngoài, cho nên loại đầu trâu mặt ngựa sống trong giang hồ như Phong Lý Đao, ngài không giả trang được.” Cô bất an quan sát vẻ mặt Vũ Hóa Điền, thấy hắn không có ý muốn xông đến bóp chết mình, cô mới nói: “Đại nhân, ta có câu, ngài nghe xong có thể không vui, không biết có nên nói hay không?”
Vũ Hóa Điền nói: “Hiện giờ mới nhớ đến hỏi? Trước nói nhiều câu như vậy không câu nào khiến ta thấy vui. Sao không hỏi ta có nên nói hay không.”
Cô cười mấy tiếng, nói: “Ngài lòng dạ rộng lớn, sao có thể chấp nhặt với loại người như chúng ta. Ta muốn nói, đại nhân ngài có thể nghĩ đến chuyện giả làm hắn, hắn cũng có thể nghĩ đến chuyện giả làm ngài. Huống hồ ngài không ở khách sạn tọa trấn, những cấp dưới không có chủ kiến này rất có thể sẽ làm hỏng việc. Không phải ta nói, ngài xem Mã Tiến Lương Mã đại nhân, ở ngay trước mắt ngài còn làm hỏng việc kia kìa. Huống hồ mới vừa ngài còn nói cho bọn họ ám hiệu rồi, nghĩ mà xem, ngài có thể yên tâm sao?”
Vũ Hóa Điền nhắm mắt suy ngẫm một lát, chậm rãi đáp: “Xem thần y như thế này, là có kế sách rồi?”
Cô cười, nói: “Đại nhân nhìn rõ mọi việc.”
“Vậy nói nghe thử xem.” Vũ Hóa Điền nói.
“Ta cảm thấy bước đầu tiên chúng ta cần làm chính là đổi lại khẩu lệnh.” Cô hào hứng nói.
Vũ Hóa Điền lại nhàn nhạt liếc cô một cái, dập tắt nhiệt tình của cô. Chỉ nghe hắn nói: “Thần y dường như biết rất nhiều, cô muốn ta tin cô sẽ trung thành với ta thế nào đây?”
Cô hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Không phải ngài tự mình lôi ta từ trên núi xuống sao? Ngài không tin ta còn bắt ta làm gì?” Vũ Hóa Điền nghe xong mặt liền biến sắc, nhìn chằm chằm vào cổ cô, sát khí lộ ra. Vũ Hóa Điền là con lừa cần vuốt đuôi, cần được dỗ, cô vội vã sửa lời nói: “Ngài nhìn xem, cái mạng ta đã nằm trong tay ngài rồi, nhìn ta đâu có bản lĩnh làm gián điệp, ngài nói xem có đúng không?”
Vũ Hóa Điền lúc này mới nhắm mắt nói: “Cũng đúng, là ta nghĩ nhiều rồi.”
* * *