Giải bóng rổ học sinh trung học toàn quốc năm nay đã bắt đầu.
Một trong những sân thi đấu chính của giải miền Nam là trường số 3.
Trong trận chung kết khu vực vừa qua, nhà trường gọi hết tổng cộng 12 lớp chọn của cả 3 khối đến xem thi đâu, đây cũng là truyền thống của trường số 3 — dùng nửa ngày học để học sinh ưu tú của trường xem thi đấu, cảm nhận sự cạnh tranh, tận hưởng chiến thắng, chấp nhận thất bại và càng yêu trường hơn.
Úc Tri chủ động thêm một cậu.
Còn làm cậu càng thích Thích Đình Tiên hơn.
Không phải cậu chưa từng xem Thích Đình Tiên chơi bóng, hồi lớp 10 Thích Đình Tiên và bạn chơi bóng hay khi cậu ấy vào đội trường năm lớp 11 cậu đều đứng ở sân bóng để nhìn họ tập. Nhưng ý nghĩa của việc thi cho trường theo đúng nghĩa lại khác, làm cho các chàng trai như tỏa sáng.
Tiếng còi kết thúc vang lên, đội bóng rổ nam trường số 3 bước vào trận chung kết quốc gia với tư cách là nhà vô địch của giải miền Nam.
Có một hành lang dài từ sân khấu đến khu vực chờ, thời tiết tháng ba ấm lạnh nhưng vẫn có nắng trời, ánh sáng xuyên qua các ô cửa sổ hành lang rọi vào ảnh chụp trên tường, ở đó có thành tựu những năm qua của bóng rổ nam trường số 3, trong tủ kính còn có vài chiếc cúp. Úc Tri muốn đến khu vực chờ chờ Thích Đình Tiên vì vậy phải đi qua hành lang dài này, cậu vội vàng chạy đi chứ không rảnh nhìn những vinh dự này, đến chỗ rẽ thì thấy đã có một người vừa khoác áo vừa vội vàng đi tới, chính là Thích Đình Tiên.
Thích Đình Tiên vừa thấy Úc Tri đã cười, còn chưa mặc áo khoác xong đã ôm lấy cậu.
Úc Tri kiễng chân hôn lên cằm ai kia.
Thích Đình Tiên cúi đầu hôn xuống đôi môi cậu.
Họ chỉ hành động mà không nói gì.
Thích Đình Tiên dẫn Úc Tri ra sau hội trường, trong đó có thành viên của đội trường số 3, còn có một vài cô gái mặc đồng phục cổ động và áo khoác dài.
"Thích Đình Tiên ông đi đâu thế?" Đồng đội đi tới nháy mắt với cậu, "Tiêu Tiêu chờ ông nãy giờ."
Một cô gái dáng người cao ráo, trang điểm tươi tắn, tay cầm hoa ngượng ngùng e thẹn nhìn cậu.
"Đi tìm vị nhà tôi." Thích Đình Tiên vờ như không biết chuyện gì xảy ra cười nhạt, rồi lại gãi đầu, "Nhưng người ta ngại không chịu qua đây với tôi gặp mọi người, chỉ đành lần sau có cơ hội rồi giới thiệu."
Nụ cười trên mặt cô gái cứng lại nhưng vẫn tặng hoa cho cậu, "Chúc mừng các cậu vào chung kết."
Sau đó mới lịch sự rời đi.
"Thật á?" Các đồng đội còn kích động hơn mấy cô gái nhiều, chờ mấy nhỏ vừa đi đã nhào tới tra hỏi Thích Đình Tiên, "Đừng bảo ông chơi bọn này chứ? Im im cái thoát FA luôn?"
"Ông hỏi bạn tôi xem." Thích Đình Tiên kéo Úc Tri vào giữa, "Bọn tôi gặp nhau ở hành lang, cậu ấy có thể làm chứng cho tôi."
Đồng đội của Thích Đình Tiên ít nhiều gì cũng đã gặp Úc Tri, thậm chí gặp nhau trên đường còn chào hỏi, vừa nghe thấy vậy đã dời lửa chiến đi, "Úc Tri ông đừng có bao che cho ông ấy nhá! Biết bao các cô tỏ tình với ổnh ổng đều từ chối không thương tiếc vậy thì một cô gái thế nào lại có thể im hơi lặng tiếng bắt được ông ấy vậy?"
Úc Tri chớp chớp mắt, "Có rất nhiều người tỏ tình với cậu ấy hở?"
"Học sinh lớp chọn mấy ông không hiểu đâu, trường học bắt các ông yêu sớm thì nghiêm chứ bọn tôi thì khác, mỗi ngày ngoài chơi bóng ra cũng chỉ có chơi bóng, miễn là không mắc lỗi lớn sẽ không ai thèm quản, có bắt cũng bắt không hết, mà nếu ông là con gái thì ông nhìn anh Tiên của tôi xem không thích hả? Hơn nữa bọn tôi toàn tập với mấy ông già, cũng phải hẹn hò để tiêu khiển chứ –"
"Ông đừng có nói lung tung nha Đầu to," có người cười cắt lời anh chàng, "Bạn gái ông mà biết ông yêu vì vui chắc chắn sẽ đá ông."
"Tôi với bạn gái tôi mà là vui á?" Đầu to sợ liền, "Tôi theo đuổi em ấy hai năm mới thành, chúng tôi yêu nhau thật lòng!"
"Hầy, mấy người đẹp trong đội cổ vũ của tụi này bị Thích Đình Tiên từ chối hết," Đầu to lại gác lên vai Úc Tri, "Úc Tri ông phải nói cho bọn tôi nghe xem đến cùng là ai theo đuổi được Thích Đình Tiên thế? Xinh cỡ nào? Có phải trường chúng ta không?"
"Hỏi khẩu cung hả?" Cuối cùng Thích Đình Tiên cũng đưa tay kéo giật tay Đầu to ra, "Cậu ấy mới gặp thì biết được gì."
"Vậy ông giấu bồ của ông chặt quá rồi đó," Đầu to chậc chậc, "Úc Tri cũng không biết hả?"
"Bạn gái của bọn này đều giới thiệu cho anh em cả rồi, ông đừng có keo vậy chứ!"
"Được rồi được rồi," Thích Đình Tiên kêu dừng, "Chờ người ta sẵn sàng tôi nhất định sẽ dẫn cho mấy ông gặp."
Đầu to hết cách đành phải lùi một bước, "Vậy xem hình được không? Tôi chỉ muốn biết cô gái xinh đẹp nào làm chị dâu của tôi thôi."
"Khỏi xem," Thích Đình Tiên cười, "Không đẹp bằng tôi."
Mấy nam sinh cười phá lên nói cậu tự luyến nhưng không ai hỏi chuyện xem hình nữa.
Buổi trưa Úc Tri còn có lớp nên đi trước, vì vậy Thích Đình Tiên đưa cậu ra ngoài.
"Cậu... không giận chứ?"
Úc Tri biết người kia đang hỏi chuyện gì, lúc đầu vốn còn thấy hơi tủi thân nhưng lại bị câu hỏi này làm tan biến cả rồi, cậu móc lấy lòng bàn tay của Thích Đình Tiên, "Cậu muốn dẫn tớ đi gặp anh em của cậu hở?"
"Ừ, trong bọn tớ ai có người yêu sẽ dẫn ra giới thiệu với mọi người." Thích Đình Tiên thành thật, "Nhưng tớ lo cậu sẽ để ý."
"Cậu không ngại à?"
"Không ngại." Thích Đình Tiên nắm chặt lấy cậu, "Dù sao tớ cũng thường xuyên thi đấu ở ngoài, người khác nói thế nào cũng không ai có thể thay thế được vị trí của tớ, thành tích của tớ cũng còn ở đó, thắng là thắng thua là thua. Nhưng cậu thì khác... tớ sợ cậu vì tớ mà bị ảnh hưởng không tốt."
Úc Tri nhỏ giọng đáp lại. Cậu hiểu ý của Thích Đình Tiên, cậu ấy có bạn trai, miễn là không ảnh hưởng đến thi đấu thì cùng lắm chỉ bị người khác lời ra tiếng vào nhưng còn cậu thì khác, một là bị mời phụ huynh, hai là bị bạn học thấy sẽ ra sao chưa nói đến nhưng chắc chắn sẽ vô duyên những giải thưởng và học bổng.
"Chờ tụi mình tốt nghiệp đã." Thích Đình Tiên nhỏ giọng an ủi cậu, "Chỉ cần cậu sẵn sàng, thi đại học xong tớ sẽ giới thiệu cậu với tất cả bạn bè của tớ."
Úc Tri ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa sổ vẫn còn vương nắng, ánh nắng chiếu vào đôi mắt lông mày của Thích Đình Tiên tràn ngập sóng sánh dịu dàng.
Cậu đã có được Thích Đình Tiên rồi, Úc Tri nghĩ, có cái khác hay không cũng không quan trọng.
Nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ không cho phép cậu liều lĩnh.
Rõ ràng đã yêu nhau rồi nhưng lại luôn cảm thấy chưa đủ.
Úc Tri thở dài, Thích Đình Tiên đã ịn một nụ hôn lên môi cậu, "Về đi, về học cho giỏi."
Úc Tri nghe câu này không khỏi bật cười, nói như thể Thích Đình Tiên đã trở thành một học sinh ngoan chăm chỉ học tập ấy.