Chuyện kéo Chung Ân đi cắm trại dã ngoại dễ hơn Doãn Bình Chương tưởng tượng nhiều, anh gặp cậu trước cửa nhà vẫn còn đang mặc đồng phục, cậu nghe xong chỉ sững ra một lúc rồi nói: "Em nói với mẹ một tiếng."
Vậy xem như đã đồng ý rồi.
Ngày khởi hành Doãn Bình Chương mang theo rất nhiều đồ trong ba lô, trong đó có rất nhiều thứ được chuẩn bị hai phần và cái giá phải trả là khi còn chưa đi được nửa đường anh đã đau lưng đau chân, bị cái đám chuyên đạp xe cường độ cao kia cười cho một trận.
Lúc nghỉ chân Chung Ân đi qua lấy túi trên lưng anh, đưa lại túi của mình, "Đổi túi."
Doãn Bình Chương cầm túi của Chung Ân lên, "Nhẹ thế? Cậu không mang theo gì hết đúng không?"
"Đồ thay, đồ vệ sinh." Chung Ân dừng lại rồi nói tiếp, "Anh Từ nói phía trước còn một đoạn dốc dài, anh không đi được thì dừng lại, em đi với anh."
Doãn Bình Chương đếm chữ rồi ngạc nhiên: "Em thật sự nói một hơi hơn ba mươi chữ, còn nhiều hơn số chữ mấy năm nay em nói cộng lại nữa."
"..."
Người bên cạnh nghe thế chọt vô, "Lúc Doãn Bình Chương nói em trai mình còn đẹp trai hơn mình bọn anh không tin, giờ thấy thì đúng là thật."
"Từ Á nói thêm nói bớt đó, chứ lúc Doãn Bình Chương nói còn lố hơn, gì mà "dù đẹp trai nhưng cũng không bằng tôi", giờ lại nói thế," Cô gái đưa cho Chung Ân một bình nước, "Chị nói cho em hay, trong đám đực rựa ở đây anh Từ của em là không đáng tin nhất."
"Tôi không đáng tin hồi nào," Từ Á làm mặt xấu rồi lại nói với Chung Ân, "Tiểu Chung đẹp trai thế này có phải từng lén hẹn hò với bạn nữ nào trong trường đúng không?"
"Ông đừng có dạy hư em tôi," Doãn Bình Chương sợ Chung Ân phớt lờ nên vội vàng đập vai Từ An, "Khai giảng là lên 12 rồi, vào lúc quan trọng này ông còn truyền bá tư tưởng yêu sớm cho người ta, hơi lạ à nha."
"Chẳng phải vừa hay tôi có em họ đấy sao — A."
Cô gái đưa tay che miệng Từ Á, cười xin lỗi với Chung Ân, "Em xem, thằng cha này nói nhảm dữ lắm."
Chung Ân mỉm cười, "Cảm ơn chị tiểu Hi."
Doãn Bình Chương nhìn gương mặt tươi cười của Chung Ân ngẩn người, lại nhớ đến hồi bé Chung Ân không thích cười nhưng luôn bày vẻ mặt cười ngoan với bạn bè hay khi chào hỏi người khác.
Đến đoạn dốc kia Doãn Bình Chương thật sự không lên nổi, đi được nửa đường nhảy xuống đẩy xe lên, Chung Ân đạp phía sau cũng đi xuống đẩy xe cùng anh, chờ đến khi hai người qua hết đoạn dốc đến chỗ nghỉ kế tiếp thì những người khác đã ngồi nghỉ hết rồi. Cũng may hồ Tiêm Vân không xa trung tâm Kinh Châu lắm, cả nhóm vừa đi vừa nghỉ đến chạng vạng mới đến được chỗ cắm trại ở hồ.
Các cô gái nói rằng sẽ đến khu sinh hoạt tắm trước rồi ăn tối, vì vậy mọi người giúp nhau dựng lều, hẹn 8 giờ sẽ nướng thịt. Doãn Bình Chương chỉ cảm thấy mình còn mệt hơn hồi học quân sự mới nhập học gấp trăm lần, ráng lết đi dựng lều tắm rửa xong chỉ ước được chui vào túi ngủ nằm liệt luôn. Trước khi ngủ còn muốn căn dặn Chung Ân nhưng chàng trai lục túi tìm đồ rồi ném cho anh một cái bịt mắt, "Em đi nướng thịt giúp bọn anh Từ, anh ngủ đi."
"..." Được rồi, khỏe hơn mình nhiều.
Doãn Bình Chương ngủ không biết trời trăng gì cả, lúc tỉnh lại đã gần mười giờ, anh chui ra khỏi túi ngủ lần theo địa điểm Từ Á gửi định vị cho anh, đi từ xa đã thấy cả bọn ngồi vòng quanh đống lửa chơi ma sói.
Điều làm anh ngạc nhiên là Chung Ân cũng ngồi trong đó, đang ra hiệu để giết dân làng.
Lý Hi làm thẩm phán tuyên bố phe soi đã thành công tàn sát phe đối lập.
Từ Á hét lên "aw" rồi nhào về phía Chung Ân, "Tiểu Chung, con sói em gian trá quá đi!"
Chung Ân không tránh bị cả đám vây lại, có khen có cười có giận, Doãn Bình Chương thấy cậu như thế cũng mỉm cười.
Cậu khác với người ngoan ngoãn mỉm cười cảm ơn lúc ban sáng, Doãn Bình Chương chợt cảm thấy chuyến này mình chịu khổ cũng đáng giá.
Cả đám chơi ma sói hết ván này đến ván khác đến tận sáng, tất cả mọi người đều tỏ vẻ "cuối cùng ngày mai cũng không phải dậy sớm đạp xe nên tối nay chơi thả ga", chỉ có Doãn Bình Chương mơ màng cầm bài dân làng treo máy.
Mãi đến khi kết thúc trò chơi anh mới nhận ra không biết Chung Ân đã đi đâu, chỉ nghe Từ Á nói chơi được một nửa Chung Ân nhận điện thoại nên nói với họ đi ra ngoài nghe máy.
Doãn Bình Chương đi theo hướng Từ Á chỉ đi tìm, khi đi thẳng đến tận hồ mới thấy bên kia truyền đến tiếng nói chuyện.
Chỗ Chung Ân đứng không có đèn, Doãn Bình Chương chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ và nghe loáng thoáng được vài câu, dù không rõ nội dung lắm nhưng nghe giọng cứ như đang kiên nhẫn dỗ dành ai đó, nói chung không giống như đang nói chuyện với Ân Tú Mai.
Doãn Bình Chương chờ đến khi Chung Ân cúp điện thoại quay lại, rồi chợt nhớ đến chuyện Từ Á đùa Chung Ân hồi sáng – đừng bảo yêu thật đấy chứ.
"Quen bạn gái thật à?"
Chung Ân nhìn anh, "Bạn trai."
Lần cuối cùng Doãn Bình Chương ngạc nhiên thế này là mấy năm trước khi anh biết chuyện nhà Chung Ân.
Nhưng Chung Ân không cho anh thời gian để ngạc nhiên, chỉ bước nhanh về lều, trước khi vào lều thì nói, "Nếu để ý, em sẽ không vào."
Doãn Bình Chương còn đang khiếp sợ lại mềm nhũn cả lòng, đưa tay kéo chàng trai vào lều, "Nói cái gì đó, nhanh vào ngủ."
Nói là đi ngủ nhưng lúc cơn buồn ngủ của Doãn Bình Chương đã tan sạch từ lúc chơi ma sói. Anh còn muốn nói chuyện với Chung Ân, rồi cũng tự hỏi liệu có nên tìm hiểu rõ tình hình ở chỗ Hoàng Ngọc trước hay không, rồi thấy làm sao cũng không ổn, vô số suy nghĩ xoay vần trong đầu làm anh phải bồn chồn.
Bên này Doãn Bình Chương đầy lòng tâm sự giả vờ ngủ đã nghe Chung Ân bên cạnh nói, "Có phải anh muốn nói chuyện với em không?"
Doãn Bình Chương bị vạch trần nhất thời cũng không biết phải nói từ đâu, chỉ đành nói một cách nhạt nhẽo: "Nếu người kia có chuyện muốn em về, ngày mai em có thể đi xe buýt về."
"Không cần. Hôm nay sinh nhật cậu ấy, đã xong rồi."
"Hôm đó em có thể từ chối đi với anh."
Chung Ân, "Anh đã đến tìm em rồi, chắc hẳn là không có ai để tìm."
... Anh rủ Chung Ân ra ngoài chơi với ý muốn giúp người ta tích cực hơn nhưng cuối cùng thằng nhóc này lại tưởng anh không tìm được ai đi cùng nên phải rủ em ấy cho đủ sỉ số. Doãn Bình Chương dở khóc dở cười, rồi lại cảm thấy người anh như mình trong lòng Chung Ân còn quan trọng hơn em bạn trai kia, vì thế chẳng hiểu sao lại thấy hơi vui.
Nói là muốn tâm sự nhưng thực ra Chung Ân rất ít nói, chủ yếu là Doãn Bình Chương nói quanh vấn đề như bảo cậu nghiêm túc với bản thân hay chuyện tính hướng hay chuẩn bị cho tương lai.
Anh cũng không biết Chung Ân nghe lọt tai được bao nhiêu điều.
Nhưng cũng may không ngủ thiếp đi trong mấy lời dặn dò của anh, đến khi anh dừng lại còn nói, "Em nhớ rồi."
Cuối cùng nói lí nhí, "Cảm ơn anh trai."