Trận chung kết giải bóng rổ được tổ chức ở Bắc Kinh, lúc Thích Đình Tiên lên máy bay cũng là lúc Úc Tri đang tự học buổi tối.
Vốn cậu đã tìm được lý do chính đáng để đi đưa nhưng lại bị Thích Đình Tiên cản lại.
"Tớ có mang theo con cáo nhỏ cậu tặng tớ."Thích Đình Tiên sờ đầu cậu, "Ý là cậu ở cùng tớ."
Úc Tri lẩm bẩm: "Thời gian nó đi theo cậu còn nhiều hơn tớ."
Đây cũng là nguyên nhân khiến Úc Tri luôn cảm thấy dù đang yêu nhau nhưng vẫn không thỏa mãn.
Lớp cậu và Thích Đình Tiên cách xa nhau, ký túc xá cũng là bán trú nội trú, mỗi ngày chỉ có lúc ăn trưa ăn tối là có cơ hội gặp nhau, còn phải nhờ Thích Đình Tiên tập bóng ở trường mỗi khi giáo viên lớp chọn không dạy quá giờ.
Họ thường mang cơm ra sân bóng ăn, cạnh sân có hàng ghế khán đài có những học sinh đang xem đội bóng tập, có những cô gái cười đùa nói chuyện và cũng có những đôi bạn trẻ thầm yêu nhau, bao gồm cả cậu và Thích Đình Tiên.
Úc Tri không dám công khai nắm tay Thích Đình Tiên nên chỉ có thể gắp thịt trong hộp của mình qua cho người kia, rồi gắp lại cần tây Thích Đình Tiên không thích ăn vào hộp mình.
Cậu nghe thấy tiếng cười của mấy cô gái gần đó thì suýt chút giật mình đánh rơi cả đũa.
Thích Đình Tiên lại như thể không nghe thấy, ăn xong dọn rác và hộp cơm rồi sóng vai với Úc Tri ra ngoài, "Mốt lên lớp 12 rồi đừng ở ký túc xá nữa, sống với tớ đi."
"Hả?"
"Tớ cũng cảm thấy thời gian ở bên cậu quá ít." Thích Đình Tiên cúi đầu nhìn Úc Tri, cười thở dài, "Chưa kể có khá là nhiều chuyện bất tiện."
Úc Tri cảm thấy mình lại như bốc cháy.
Thích Đình Tiên đi thi đấu.
Úc Tri vẫn lên lớp như thường lệ chỉ là vẫn luôn nhớ nhung Thích Đình Tiên, ngay cả Trần Dương còn có thể nhìn ra lòng cậu không ở chỗ này.
Cuối cùng chờ đến được đến hết ngày học bù thứ bảy, Trần Dương và Úc Tri đều chọn ở lại trường để tự học, bởi vậy hai người hết tiết chính quý còn phải học tự học, đến tan cả tiết tự học rồi mới được lấy lại điện thoại từ chỗ giáo viên chủ nhiệm.
Bình thường hiệu quả học tập của cậu rất cao nhưng tuần này cậu chỉ nóng lòng muốn lấy lại điện thoại, chỉ cảm thấy tiết tự học 40 phút này trôi qua quá chậm.
"Úc Tri," Trần Dương chạy đến ngồi bên chỗ trống bàn cậu, đưa tay quơ quơ nhỏ giọng hỏi, "Mấy ngày nay ông làm gì như mất hồn mất vía thế?"
"Không có gì."
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng nha." Trần Dương hỏi tới, "Có phải ông yêu đương với cô nàng nào rồi không?"
Úc Tri bị nói huỵch toẹt ra có hơi chột dạ nhưng vẫn ghét bỏ đẩy Trần Dương một cái, "Ông tưởng ai cũng như ông tối ngủ mớ gọi tên Lưu Huyên chắc."
"Đó là do tôi yêu Huyên Huyên nhiều nhiều," Trần Dương và Lưu Huyên đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, chưa kể trước nay tính tình cậu ta tùy tiện nên cũng không ngại người khác chọc mình nhưng vẻ mặt của Trần Dương lại kỳ lạ, "Tôi gọi tên Lưu Huyên thì cũng bình thường đi nhưng là ông đấy, tôi nghe ông mớ gọi tên Thích Đình Tiên nè."
Úc Tri ho sặc sụa.
"Thật hả?" Úc Tri ép mình phải tỉnh táo, "Hồi nào?"
"Mới thứ tư này, tối tôi đi tè nghe ông gọi."
... Đó là ngày đầu tiên Thích Đình Tiên đi thi đấu, trước khi đi hai người nhín thời gian rỗi trốn trong phòng thay đồ của đội bóng hú hí một lúc, tối đó Úc Tri liền mơ thấy Thích Đình Tiên.
Úc Tri đành cắn răng nói dối, "Tôi nhớ rồi, tôi mơ thấy cậu ấy lấy bóng đánh tôi."
"Tôi nói mà... cậu gọi thảm thiết." Trần Dương tin ngay, "Nhưng ông với Thích Đình Tiên quả thật rất có cảm xúc."
"Là sao?"
"Thì là... theo lời của bọn Huyên Huyên là cp, không phải Thích Đình Tiên trong đội bóng rổ đấy sao, có rất nhiều bạn nữ chú ý cậu ta lắm, toàn nói hai ông là cp, trên web còn có post của hai ông đấy."
"... Web?"
"Đúng đó, của trường mình nhưng tôi không chơi cái đó chỉ có Huyên Huyên hay xem thôi." Trần Dương phổ cập kiến thức cho cậu, "Ở trển nhiều drama lắm, có của giáo viên của học sinh, Huyên Huyên nói hai ông khá nổi, chủ yếu là vì có nhiều người biết Thích Đình Tiên, hai ông lại còn chơi với nhau nên có khá nhiều người là cpf của hai ông."
Hèn gì lúc hai người ăn cơm chung với nhau cậu luôn cảm thấy có người đang nhìn hoặc là cười họ, hóa ra là gì nguyên nhân này.
Trần Dương chọt chọt cậu, "Hai ông không thật đấy chứ?"
"Thật cái đầu ông." Úc Tri đập sách lên tay cậu chàng, "Thích Đình Tiên có người yêu rồi, không tin thì đi hỏi đội bóng của bọn họ đi."
"Hả? Thật hả?" Trần Dương mất cả hứng thú rút tay về, "Vậy thì bọn Huyên Huyên sẽ buồn lắm."
Úc Tri bị cậu ta chọc cười, "Ông có thôi đi hay không? Trong đầu ông có mỗi bạn gái ông thôi ha, ít nhiều gì cũng phải nghĩ cho cảm nhận của tôi chứ?"
"Nói thật, lúc đầu tôi còn cho là ông với Thích Đình Tiên là thật," Trần Dương nói, "Tôi với ông cũng là anh em nhưng cảm giác ở chung của ông với ổng rất khác với tôi – tôi còn chuẩn bị tinh thần chúc phúc cho hay người đây, kết quả ông kia lại có bạn gái."
Úc Tri thở dài trong lòng, cái tên ngốc Trần Dương có trực giác chuẩn phết, chỉ là chỉ số thông minh hơi tệ.
Cậu tùy tiện qua loa với Trần Dương, "Vậy thì tôi cũng cố gắng tranh thủ sớm come out với ông."
Trần Dương sờ đầu, "Nhưng cũng không cần cố quá... Lớp mình vẫn có nhiều bạn nữ thích ông lắm, đừng có làm người ta đau lòng."
...
Hóa ra cái tên này mặc kệ nam nữ chỉ là muốn lôi mình vào hàng ngũ yêu sớm như cậu chàng.
"Có phải ông trông tôi yêu sớm để lỡ ngày nào đó chuyện của ông với Lưu Huyên bại lộ thì có thêm đệm lưng đúng không?"
Trần Dương tiếp tục vui vẻ xoa đầu cũng không phản bác.
Úc Tri chỉ biết dở khóc dở cười, nghĩ lại vừa rồi mình bị cậu chàng nói cho lo sợ thì bây giờ chỉ muốn đấm cho hai phát hả giận.
Nhưng cũng may nói chuyện với Trần Dương làm 40 phút trôi qua rất nhanh, cậu vội vàng đến chỗ cô Phương để lấy điện thoại, vừa khởi động máy đã thấy tin nhắn Thích Đình Tiên gửi cậu.
Một tấm hình và một dòng chữ.
Huy chương vàng đeo lên cổ con cáo nhỏ.
"Thắng rồi. Tối về đến nhà."