Từ đông sang hè trôi qua rất nhanh, Úc Tri nhận được tiền thưởng từ nửa đầu cuộc thi đua vào tháng 5, tiết kiệm đủ tiền để mua vé khứ hồi đến Durham.
Thị thực cậu xin được chấp thuận vào tháng 8, giữa tháng 9 cậu giấu gia đình lao về phương Bắc, khi hạ cánh xuống sân bay Durham trời còn rất sớm, mặt trời mọc lúc 5 giờ rưỡi ập thẳng vào mặt.
Cậu thông qua một trang web quen biết một cô gái Hoa kiều tên Giản Tư Mẫn đang học đại học Duke, Giản Tư Mẫn được cha mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, sau khi trưởng thành thì muốn tìm về nguồn cội của mình.
Hai người thỏa thuận với nhau rằng lúc Úc Tri đến đại học Duke tìm người thì ở nhờ sô pha tầng trệt nhà cô và nhờ trợ giúp tìm người thông qua mạng lưới của Giản Tư Mẫn; sau khi sự việc này kết thúc Giản Tư Mẫn sẽ về nước, Úc Tri cũng sẽ huy động tất cả sức lực của mình để giúp Giản Tư Mẫn về lại quê hương, tìm lại cha mẹ ruột của mình.
Giản Tư Mẫn đến đón cậu, đây là một cô gái có ngoại hình đặc trưng của người châu Á, da vàng tóc đen, mắt tròn tròn, nói tiếng phổ thông tự học rất lạ.
Cô nàng có tính cách của một cô gái miền Nam Hoa Kỳ điển hình, tràn đầy nhiệt tình và tự nhiên.
Giản Tư Mẫn nghĩ muốn dẫn cậu đi thăm thú, ít nhất là tham quan hết đại học Duke đẹp như tranh vẽ vào lúc giao thời giữa hè và thu nhưng Úc Tri vẫn nhất quyết muốn tìm người trước nên cô nàng đành bĩu môi, "Cậu nhạt quá đi."
Sau cùng, Giản Tư Mẫn chờ cậu sắp xếp ổn thỏa mới nói sơ tình hình tìm người ở đây: "Tôi nhờ mấy người bạn chơi bóng rổ tôi biết hỏi dùm xung quanh nhưng không ai biết cậu ấy, cũng có thể cậu ấy không ở khu vực này. Còn nữa, hôm qua bạn tôi đề nghị nếu không tìm được thì có thể tìm ngầm."
"Tìm ngầm."
"Underground." Giản Tư Mẫn nói lại tiếng anh giải thích với cậu, "Ông biết cá độ chứ? Không chỉ mỗi bóng đá đâu, bóng rổ cũng có mà cá độ ngầm lại càng nhiều hơn... Nếu Thích mà ông tìm thực sự có tham gia trại huấn luyện bóng rổ nhưng sau đó không được tuyển mà vẫn ở khu vực này... thì rất có thể được nhà cái mời đi ngầm rồi."
"Cá độ?"
"Cầu thủ ngầm," Giản Tư Mẫn nói, "Hôm qua tôi mới được bạn mình cho biết vài chi tiết, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, người ngoài như chúng ta không hỏi rõ được chuyện ngầm, chỉ có mấy người trong đó mới biết."
Úc Tri do dự, "Ngầm... cũng là của đại học Duke?"
"Không." Giản Tư Mẫn lắc đầu, "Cầu thủ của đại học Duke chỉ được các nhà cái ngầm lựa chọn thôi, thế lực thuộc về phía nhà cái, đại học Duke cũng không thể loại bỏ sạch được, chỉ không không can thiệp lẫn nhau thôi. Các nhà cái ngầm khá giống như "lệ làng" ấy." (Phép vua thua lệ làng.)
Đầu óc Úc Tri rối bời, trình trạng lệch múi giờ của cậu vẫn chưa đảo lại, từ lúc bắt đầu hoàn toàn là dựa vào sự nóng lòng tìm được Thích Đình Tiên để chịu đựng, bây giờ nghe Giản Tư Mẫn nói cậu mới nhận ra rằng tình hình phức tạp hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, thậm chí cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
"Úc, nếu cậu ấy thật sự chơi bóng ngầm, ông vẫn tìm cậu ấy chứ?"
"Vẫn." Úc Tri hoàn hồn, "Cho dù cậu ấy không chơi chính quý thì nhất định cũng có lý do của cậu ấy... Tôi tin cậu ấy."
"Vậy tôi tìm người hỏi giúp ông." Giản Tư Mẫn cũng không ngạc nhiên khi cậu trả lời như thế, "Nhưng không chắc có thể hỏi được hay không."
"Cảm ơn." Úc Tri cảm kích, cậu biết tìm hiểu chuyện underground khó khăn hơn nhiều nhưng Giản Tư Mẫn vẫn giúp cậu.
Giản Tư Mẫn đi tìm bạn bè để hỏi thăm tình huống, Úc Tri thì đi thẳng đến sân bóng rổ đại học Duke, cầm ảnh của Thích Đình Tiên hỏi những người ở đó. Cách này bị Giản Tư Mẫn bác bỏ ngay, bảo vừa ngốc vừa xấu hổ, Úc Tri không nói gì chỉ cười nói mình muốn cố gắng hơn.
Tuy nhiên cậu không hỏi được gì ở sân bóng, Giản Tư Mẫn cũng không hỏi được cho đến ngày thứ ba mới có một cô gái đến xem bạn trai chơi bóng nói rằng hình như mình đã từng gặp rồi, "Nhưng tôi không chắc lắm, tôi nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi."
"Tôi có ấn tượng." Bạn trai của cô gái cũng lại gần nhìn, "Lúc ấy người này cầm bóng rổ trong tay, tôi chưa từng thấy cậu ta chơi bóng cùng chúng tôi nên có nhìn vài lần." Cậu trai dừng một lúc, "Cậu ta đi từ phố Keton qua... đó không phải là sân bóng rổ của trường."
Úc Tri cảm ơn cặp đôi và đi về phố Keton theo hướng họ chỉ, cậu không biết "ngầm" trong lời của Giản Tư Mẫn và "phố Keton" của cặp đôi cuối cùng là ra sao và cũng không thể để Giản Tư Mẫn mạo hiểm vì mình nên cậu muốn tự mình đi xem sao.
Vừa đến ngã tư Giản Tư Mẫn đã gọi điện thoại tới, "Úc! Đến phố Keton nhanh! Tôi thấy người ông muốn tìm rồi!"