"Ba mẹ tớ ly hôn lúc tớ còn rất nhỏ. Mẹ tớ dẫn tớ qua Mỹ tìm dì út nương tựa, chưa tới hai năm đã kết hôn với một người bản địa. Mẹ tớ với cha dượng rất tốt với tớ, gần một năm sau thì họ có con riêng của mình."
"Hồi nhỏ em tớ rất đáng yêu, tớ cũng rất thích nó, cả nhà chúng tớ rất hạnh phúc, cho đến sau này lớn rồi mới dần phát hiện ra em tớ có gì đó không ổn... Ừ thì đi khắp hết các bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ, tốn cả đống tiền mới chẩn đoán ra được em tớ bị bệnh tự kỷ."
"Sau này nhà tớ bắt đầu không ổn, mẹ phải nghỉ việc để dẫn em tớ đi điều trị, cha dượng phải làm thêm một công việc khác mới cố chèo chống được gia đình nhưng bệnh của em tớ vẫn không được cải thiện, lúc ấy tớ lại đang tuổi lớn, mẹ tớ ở nhà gần như muốn điên lên."
"Lần đó nhà ngoại tớ cũng xảy ra chuyện, ông ngoại xuất huyết não qua đời. Mẹ tớ không về kịp, trạng thái của bà ngoại cũng không tốt nên mẹ cân nhắc để tớ về ở với ngoại, vừa giảm bớt gánh nặng trong nhà vừa làm chỗ dựa tinh thần cho ngoại."
"Nhưng tớ về nước không tới một năm ngoại cũng mất. Tớ không thể làm gì khác hơn là đến đây sống với cậu. Nhưng cậu tớ đang tuổi trai tráng độc thân nên vốn không muốn nuôi trẻ con, vừa lúc tớ cũng đang tuổi dậy thì không muốn làm phiền người khác, thế là tớ thương lượng với cậu, ở riêng – chính là ở đây, sau đó mỗi tháng cậu sẽ chuyển tiền nuôi dưỡng của mẹ cho tớ, một mình tớ ăn học cũng ổn, mỗi tháng cậu đến thăm tớ rồi báo cáo tình hình với mẹ là được."
Thích Đình Tiên dừng một lúc, "Úc Tri, cậu không ngủ gật chứ?"
"Tớ đang nghe," Úc Tri trả lời, "Nhưng cậu có thể xoay người lại không, nào có ai nằm quay lưng kể chuyện cho người khác."
Thích Đình Tiên chậm chạp xoay người, "Ta thấy hơi xấu hổ."
"Sao lại xấu hổ," Úc Tri, "Một mình cậu từ nước ngoài về nước sống bao nhiêu năm nay, nếu tớ là cậu chắc chắn tớ không làm được điều đó."
Đôi mắt Úc Tri tỏa sáng trong đêm đầy sao, Thích Đình Tiên cảm thấy mình có thể thấy được hình bóng của bản thân trong đôi mắt ấy.
Thích Đình Tiên cụp mắt không nhìn Úc Tri, "Hai ngày trước mẹ tớ dẫn em về nước, nói rằng muốn đến thăm tớ, còn bảo tình hình của em đã tốt hơn nhiều, cha dượng cũng thăng chức tăng lương, muốn tớ về nước với mẹ."
Tim Úc Tri đánh thịch, "Cậu... đồng ý rồi?"
"Không," Thích Đình Tiên lắc đầu, mái tóc ngắn ma sát với gối tạo thành tiếng sột soạt, cậu ách giọng, "Tớ cảm thấy cuộc sống của tớ nên được chính tớ quyết định, tớ sống ở đây rất tốt... tớ không muốn đi."
"Cậu cũng không thể đi được nha," Úc Tri nhếch môi, "Cậu còn hứa hẹn với tớ cùng đi Bắc Kinh học đại học, chơi xấu là chó con."
"Ừm..." Thích Đình Tiên mỉm cười, "Chúng ta hẹn rồi."
"Nhưng mẹ tớ rất giận vì tớ không chịu về với bà, kết quả em tớ bị làm cho sợ... Cậu thấy phòng khách nhà tớ rồi đó, đó là kết quả sau khi em tớ sợ hãi, tớ cũng không quen dọn dẹp lắm nên vẫn để đó."
"Chuyện hôm nay cũng là em tớ, vừa tan học mẹ tớ đã nói không thấy em đâu, tớ đành phải tìm đi tìm nhưng không biết làm thế nào em tớ lại chạy ra quán ăn chọc phải một đám du côn, bị đánh hội đồng, tớ muốn kéo đi nhưng nó không chịu, tớ chỉ đành chắn cho nó."
"Sau đó cảnh sát tới, phải lên đồn, mấy tên kia tên nào cũng có lý do, người xung quanh cũng làm chứng em tớ ra tay chọc trước... dù sao cũng không giải quyết được gì."
"Lúc mẹ tớ đến bảo lãnh sợ hết hồn, nổi giận nói tớ không tìm được em đúng lúc, còn nói người ở đây dân trí thấp gì đó, cuối cùng bà giận đùng đùng mua vé về Mỹ ngay, dẫn cả em tớ theo. Sau đó lão Nghiêm đến, chuyện còn lại cậu cũng biết rồi đó."
Úc Tri không nói nên lời.
Mặc dù gia đình cậu là gia đình đơn thân nhưng mẹ cậu rất tốt với cậu, dù cho bây giờ có một chú rất tốt theo đuổi mẹ nhưng mẹ vẫn chỉ lấy con trai làm trọng.
Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người mẹ bất công như thế.
Bao nhiêu năm quăng đứa con trai lớn về nước mặc kệ không quan tâm đến, bây giờ chỉ vì con không chịu đi theo mình lại giận lây, thậm chí cả lúc hai đứa con trai đều bị thương không hỏi chuyện đầu đuôi đã trách tội đứa lớn.
Đây sao có thể xem như là mẹ được.
Mà Thích Đình Tiên sống cơ nhỡ một mình trong nước bao lâu nay, bình thường hay cười nói người làm người ta không thấy được sự khác biệt, tự sống một mình không biết nên hồn nên vía gì không lại còn không có ai để tâm sự.
Úc Tri nghẹn đắng cả lòng.
"Cậu làm gì thế?" Thích Đình Tiên mỉm cười rút tay từ trong chăn ra lau mắt cậu, "Đàn ông con trai nói khóc là khóc à."
Úc Tri cũng không biết sao mình lại khóc, cậu không muốn khóc, chỉ là cậu uất ức tủi thân thay người kia, Thích Đình Tiên cười cậu nhưng chính bản thân mình cũng đỏ cả mắt.
Nhưng Úc Tri không nói thẳng ra.
"Thích Đình Tiên," Úc Tri đưa tay quệt bừa nước mắt, "Tớ muốn ôm cậu."
Tay chân họ giao nhau.
Rồi ngủ thiếp đi.
Khi báo thức của Thích Đình Tiên vang lên dưới ánh bình minh, cơ bắp hôm qua không thấy gì hôm nay đã bắt đầu đau lên. Thích Đình Tiên vẫy tay, đau đến kêu gào.
Úc Tri vội vàng chạy vào, "Cậu bị sao vậy?"
"Ê cả tay" Thích Đình Tiên nói xong mới nhớ ra người này tối qua ngủ cạnh mình, cậu ngơ ngác, "Sao cậu dậy sớm thế?"
...
Không hiệu sao lời này nói ra lại thấy mập mờ.
Úc Tri xua mấy suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu mình, "Trong tủ lạnh nhà cậu chẳng có gì hết, tớ đành phải chạy xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng," Úc Tri dừng một lúc, "Chưa hỏi mà đã lấy tiền với chìa khóa của cậu, chút nữa tớ trả lại cho."
"Này có gì đâu," Thích Đình Tiên mặc bừa quần áo, "Vừa hay tớ sắp chết đói rồi — Nếu không có cậu tớ chết đói thật."
"Đến cùng thì cả học kỳ này cậu có ăn sáng không thế?"
"Có," Thích Đình Tiên nói năng hùng hồn rồi lại chột dạ, "Có đôi khi dậy trễ..."
"Tớ nói với cậu chứ, Hứa Thanh Hàm còn chẳng quản tớ có ăn sáng hay không đâu."
Thích Đình Tiên ngậm bàn chải điện kêu rè rè, nhìn xuyên qua gương thấy nụ cười của Úc Tri đơ ra đành ngẫm lại lời mình nói, "Ài... Có phải tớ nói sai gì rồi không."
"Không có."
"Nhiều tớ khi ăn nói không thuận lắm," Thích Đình Tiên ngậm bọt, "Lúc quen Hứa Thanh Hàm trông cứ như chơi trò gia đình."
Ánh nắng ngày đông chiếu vào nhà tắm, thiếu niên cúi đầu, hàng mi dài được nắng nhuộm màu vàng óng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng đạp tan đáy lòng Úc Tri.
Thính tai Thích Đình Tiên đỏ ửng, đôi mắt trong gương tránh ánh mắt Úc Tri, "Nhưng khi ở cùng cậu thì giống một gia đình thật."
Mặt trời tiếp tục dâng cao bao phủ cả hai người vào ánh sáng, Úc Tri nhìn người kia, cảm thấy con tim cuồng loạn của mình ngừng một nhịp.